Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch nhìn nàng một cách chăm chú.

Cao Á Nam thấy hắn nhìn mình có chút thẹn mắng : “ ngươi nhìn ta làm gì?”

“ Uống nhầm một ánh mắt cơn say theo cả đời, thương thầm một nụ cười nhận cả đời phiêu lãng” Thiên Trạch ngâm nga nói.

Cao Á Nam mặt hiện lên chút đỏ khi nghe hắn ngâm nga, mắng : “ ta thấy ngươi công phu gạt nữ nhân cũng có một không hai”

Những người còn lại cũng rõ Đạo Thánh đổi chủ đề, bất quá bọn họ cũng không truy lấy, dù sau Đạo Thánh đúng là như lời Cao Á Nam nói thì thế nào, bọn họ đồng chí gặp nhau thành lập một tổ chức Nhân Hiệp, mượn tài phú thương gia giàu có hoặc là các ác bá mà cứu trợ dân chúng các nước, hoặc là trợ giúp những người khác....

“ Đúng đấy, Đạo Thánh nói rung động như vậy cũng khiến cho ta nghe mà xao động” Tô Dung Dung nói vào.

“ Uống nhầm một ánh mắt cơn say theo cả đời, thương thầm một nụ cười nhận cả đời phiêu lãng” Đoàn Dự thì lại ngẫm nghĩ lấy, bất giác lại nghĩ đến Vương cô nương ở bên cạnh, cảm xúc dâng lên.

“ Đạo Thánh thật là lợi hại, vừa đến đã khiến cho Á Nam tỷ tỷ nhiều lần thua thiệt” Lý Hồng Tụ nói vào : “ nhưng mà Á Nam tỷ tỷ nói không sai chút nào, công phu gạt nữ nhân của Đạo Thánh, tiểu nữ cũng bội phục”

Tống Điềm Nhi nói : “ công tử tùy tiện ngâm thơ đã rung động rồi, có khi còn là tình trường thánh thủ”

Cơ Băng Nhạn thấy đối phương tán tỉnh Cao Á Nam cũng chen vào : “ quả thật, tại hạ nghĩ Đạo Thánh nên thêm Tình Thánh vào”

“ À há, thì ra tử công kê ( gà trống tím) cố tình đây mà” Hồ Thiết Hoa, Sở Lưu Hương thầm nói, cả hai đã biết Cơ Băng Nhạn yêu thích Cao Á Nam, mấy ngày nay hắn cứ khen cô ta suốt khi tỷ kiếm.

Thiên Trạch không nói lại tiếp tục uống rượu.

“ Nếu tiểu nữ đoán không lầm, Đạo Thánh có phải cũng là vì Cốc Tử Mộ mà đến” Lý Hồng Tụ dời đi đề tài này hỏi.

“ Ukm! ta nghèo quá nên phải mượn ít tiền” Thiên Trạch nói : “ chỉ là không nghĩ đến Nhân Hiệp cũng muốn mượn tiền như ta đấy”

Kho báu núi Côn Lôn bên trong cất giấu tài bảo nhà Thương để lại, ngàn năm nay chưa phá, mà muốn lấy ra buộc phải có Cốc Tử mộ Lệnh Phá Mộ, mà tòa đại mộ này ngàn năm không phá.

Thời điểm 10 năm chi ước giữa Công Thủ đã mở ra, cứ mỗi năm lại không thiếu bao nhiêu thế lực tranh đoạt nhắm vào nơi này hoặc là kho báu núi Côn Lôn.

Nhân Hiệp cao tầng xuất hiện ở địa phận hồ Vong Xuyên này, Thiên Trạch không tin bọn họ không nhắm đến kho báu này. Có thể không tham dự vào Cốc Tử mộ nhưng kho báu núi Côn Lôn thì chưa chắc.

“ Đạo Thánh thiệt biết nói đùa đấy, một năm này mượn tiền còn ít ư?” Tống Điềm Nhi nói vào.

Tô Dung Dung nói : “ ta nghe nói Đạo Thánh mượn tiền cũng hơn bốn ngàn hộ rồi”

Đoàn Dự cũng bất ngờ : “ nhiều như vậy”

Giang Ngọc Yến cũng bất ngờ : “ lấy nhiều như vậy, chả trách đại ca được xưng là Đạo Thánh”

Cơ Băng Nhạn nói : “ luận về hành gia lấy đồ có ai qua được Đạo Thánh chứ, đến nay việc Đạo Thánh dời đi tài bảo cũng là một cái câu đố chi mê”

Vương Ngữ Yên cùng đám nữ không nói nhưng nàng đưa mắt nhìn, hiển nhiên nàng cũng rất muốn biết đáp án này.

“ Đạo trong Thánh thì nào phải hư danh, nếu biết khó mà lui có lẽ là chúng tôi mới đúng đấy. Bởi kho báu núi Côn Lôn ngàn năm nay không phá, Thiên Nhân cao thủ cũng chết trận trong đó, lối đi vào cũng thất truyền. Chúng tôi càng không muốn mạo hiểm, lần này đến là ngắm cảnh đẹp cùng xem kết quả của Công Thủ thư hùng mà thôi” Sở Lưu Hương chậm nói ra.

“ Vậy à! thế mà ta còn tưởng mình có thêm đối thủ nữa chứ, bằng không một chuyến này sẽ thua thiệt mất, bởi ta mà đụng phải Thanh Phong Kiếm Tiên lại không nỡ hạ thủ, có khi kho báu núi Côn Lôn lại chạy mất cũng nên” Thiên Trạch đem chén rượu uống hết, sau đó nháy mắt trêu chọc Cao Á Nam.

Cao Á Nam trừng mắt hắn, mắng : “ đúng là đồ hám tiền hơn mạng, ta để xem ngươi thử còn mạng hay không?”

Thiên Trạch nói : “ chúng ta cá cược thế nào? nếu ta lấy ra toàn bộ kho báu núi Côn Lôn, nàng vì ta múa kiếm hầu rượu một đêm”

Cao Á Nam đáp : “ ta tại sao phải cùng ngươi cá cược”

Thiên Trạch đáp : “ bởi ta thích nàng, cá cược thắng ta mới có thể ôm mỹ nữ về”

Cao Á Nam mặt đỏ hơn trước, không hiểu sao nàng lại không dám nhìn gả kia, ba phần ngượng hai phần thèn ba phần vui hai phần giận, cảm xúc ngổn ngang lên, mắng lấy: “ mù nói cái gì, có tin ta chém ngươi nữa hay không”

Đám người ngồi bên cũng bất ngờ khi Đạo Thánh lại trực tiếp tán tỉnh Cao Á Nam.

Giang Ngọc Yến nghe được có hơi thất lạc, đầu cuối xuống.

“ Tử công kê, ngươi gặp cao thủ rồi” Hồ Thiết Hoa thầm nói, ánh mắt cho bằng hữu mình một cái ánh mắt, quả thật hắn đối với gả đối ẩm này không thể không bội phục.

Người ta chỉ mới đến đã khiến Cao Á Nam xao động, hắn mấy ngày nay còn tán tỉnh chưa xong được, cao thấp thế nào đã quá rõ rồi.

Cơ Băng Nhạn muốn dời đi chủ đề này, hỏi : “ lúc nãy tôi có nghe Vương cô nương đi tìm biểu ca, có phải là Mộ Dung Phục công tử”

“ Đúng đấy, các hạ biết biểu ca tôi tin tức ư?” nhắc đến biểu ca Vương Ngữ Yên liền chú ý ngay.

Đoàn Dự nghe mà thất lạc, trong lòng của Vương cô nương từ đầu đến cuối cũng chỉ có biểu ca cô ấy.

“ Hiện giờ Cốc Tử mộ sắp đến ngày, có lẽ công tử ấy đang tham dự ở Mộ Vương thành bàn tính sự việc thủ mộ” Cơ Băng Nhạn nói ra suy đoán : “ tôi có nghe Thiếu thành chủ là người chưởng quản thủ mộ lần này, tôi nghĩ y sẽ không dể dàng để cho Mộ Dung Phục công tứ thó vào đâu”

Cô Tô Mộ Dung với Mộ Vương thành Mộ Dung đồng nhất mạch, chuyện này thiên hạ đều biết. Bọn họ cũng rõ phía Cô Tô Mộ Dung muốn đoạt vị, nhất là khi Mộ Dung Hiển đoạt vị bất chính tin tức truyền ra, Cô Tô Mộ Dung sẽ yên sao?

Hiện giờ Thủ Mộ phái cùng Công Mộ phái đang chuẩn bị quyết chiến, Mộ Dung Diệp làm sao để cho Mộ Dung Phục đạt được cơ hội, chen chân vào địa bàn của mình.

“ Tôi có nghe Cô Tô Mộ Dung có thập tiểu thư, cô nương lại họ Vương lẽ nào là Mạn Đà sơn trang tiểu thư?” Lý Hồng Tụ nói vào.

Vương Ngữ Yên gật đầu.

“ Tôi thấy thể nội cô có một luồng nội lực cực kỳ thâm hậu, nhưng lúc nãy cô đáp xuống có phẩn lão đảo tựa như người không biết võ công, thật là kỳ quái” Sở Lưu Hương ánh mắt cao nhìn ra được Vương Ngữ Yên khác thường.

Luồng nội lực trong người Vương Ngữ Yên cực kỳ tinh thuần mà lớn mạnh, công lực thậm chí so với hắn còn mạnh hơn. Lẽ thường sở hữu công lực này tất sẽ khống chế ổn thỏa, nhưng cô gái trước mắt tựa như không biết cách sử dụng nó.

“ Là ông ngoại tôi mới truyền cho tôi công lực” Vương Ngữ Yên thành thật nói, nhớ đến ông ngoại đã mất cũng sa sút đi.

Mọi người vở lẻ ra, hóa ra là nguyên do này, bọn họ cũng biết trên giang hồ không thiếu người đem công lực truyền cho người khác, mà Vương Ngữ Yên tình trạng chính là nguyên do đó, cho nên cô ta mới không làm chủ hoàn toàn được nội lực này.

Nhưng chỉ cần Vương Ngữ Yên làm chủ được, nàng thậm chí còn so với nhiều kẻ ở chổ này, trừ Thiên Trạch, còn cường đại hơn.

Bởi lẻ công lực của Vô Nhai Tử tinh thuần là một, kiến thức võ công của Vương Ngữ Yên cực kỳ lớn, nàng trước đây không chịu học võ công. Nhưng bây giờ giống như Đoàn Dự được người cấp cho một thân nội lực hùng hậu, gốc tích có lại có kiến thức, từ một cái chân yếu tay mềm cô gái sẽ biến thành giang hồ cao thủ.

“ Ông ngoại cô ư? hẳn là một vị tiền bối cao nhân” Hồ Thiết Hoa lẩm bẩm.

Vương Ngữ Yên đơn thuần nói : “ tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ mới gặp ông ngoại hôm qua ở Lôi Cổ Sơn”

“ Lôi Cổ Sơn, lẽ nào ông ngoại cô là Lung Á tiên sinh Tô Ngân Hà” biết nhiều chuyện trên giang hồ, Lý Hồng Tụ nghe liền phán đoán.

“ Hôm qua mới đến, lẽ nào ngươi là đến đó trộm đồ” Cao Á Nam đưa mắt nhìn gã kia

“ Không phải, Đạo Thánh muốn dẫn chúng tôi đến Chu quốc, trên đường nghỉ ngơi thì tình cờ đến Lôi Cổ Sơn, huynh ấy phá giải Trân Lung ván cờ thì được ông ngoại tôi gọi vào, tôi mới biết được ông ngoại tôi” Vương Ngữ Yên nghe được chủ động giải thích cho Đạo Thánh.

Đám người tiếp xúc ngắn ngủi đã hiết Vương Ngữ Yên là cái đơn thuần cô gái, không có tâm cơ lẫn giấu diếm gì, tựa như một tấm lụa trắng sạch sẽ vậy.

Đồng thời qua lời của nàng cả bọn mới biết Đạo Thánh trừ thương kiếm cùng dời đồ ra thì Kỳ nghệ còn là cao thủ. Bởi bọn họ trên thuyền cũng biết lấy ván cờ Trân Lung từng bại qua vô số kỳ thủ, đến cả Kỳ Thánh cũng thua bại, làm khó 30 năm nay không ai giải được.

“ Trân Lung bị phá, ván cờ 30 năm nay không ai giải được bị phá rồi” Lý Hồng Tụ bất ngờ thốt lên.

“ Bội phục, Đạo Thánh huynh còn là một tay kỳ nghệ cao thủ” Sở Lưu Hương thán phục, hắn cũng chơi cờ cũng từng đến Lôi Cổ Sơn, chỉ là thất bại mà về, kỳ nghệ cũng rất tự tin, chỉ là nghe được Trân Lung bị phá đối với Thiên Trạch càng thêm phục.

“ Thật lợi hại, ta thấy người giang hồ nên thêm cho huynh mấy cái tên nữa, Kiếm Thánh, Tình Thánh, Kỳ Thánh” Tống Điềm Nhi nói vào.

Hồ Thiết Hoa cười lên : “ lão xú trúng, năm xưa ngươi còn nói ván cờ kia là không thể phá vở mà, còn đinh ninh là ván cờ không có đường giải bây giờ bị phá rồi đấy”

Tô Dung Dung thán phục : “ Tiếc là ta không thể chứng kiến được Đạo Thánh phá được Trân Lung cục, đúng là nuối tiếc”

Thiên Trạch nhàn nhã đem chung rượu uống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK