Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An sau khi đem Tinh Túc phái diệt trừ và mở ra vi hạt thứ 5, hắn không đi qua Vực Tây thăm hỏi chư phái mà lại bắc tiến sang Tề, trong vòng một tháng tiếp theo đem các thế lực giang hồ gặp được diệt trừ.

Nhất là sơn tặc thảo phỉ chiếm núi xưng vương thì bị hắn trọng điểm nhắm đến, thậm chí cả quân binh của Tề quốc cũng không ngoại lệ. Một khi bị hắn để ý đến khó mà thoát khỏi cái chết, toàn bộ trở thành hắn lực lượng cả.

Giống như hiện giờ sau khi cách Tề quốc biên cảnh một vạn dặm, Đế Thiên An trực tiếp nhắm đến thế lực giang hồ ở đất Vân Dương. Chỉ là lần này hắn không vội động thủ ngay mà đến một tòa phủ trạch trước.

Cao lớn phủ đệ, xây dựng cực kì rộng lớn, tại trước cổng chính, còn có một câu đối hai bên cửa, biệt viện này danh tiếng cũng không hề nhỏ.

Tòa trang viện này cũng đã có một thời huy hoàng, nơi này từng là thế gia nước Tề, 10 đời làm quan trong triều Tề. Có điều, theo mười năm trước đây, tòa trang viện đã có một lần thay đổi chủ nhân, Lý trạch cũng đổi thành Hưng Vân trang.

Nhưng, khi người chủ cũ sau khi từ quan và bỏ ra vùng quan ngoại đất Tống trở về, đã từng phủ đệ chủ nhân Lý Tầm Hoan nghĩa bạc vân thiên, bây giờ thành tù nhân, ngẫm lại cũng là châm chọc.

Mười năm trước, Lâm Thi Âm bày một tiệc rượu tiễn hành Lý Tầm Hoan bận một việc quan trọng phải ra ngoài biên ải.

Từ lúc mới sinh cho đến ngày khôn lớn, Lâm Thi Âm sống nơi nhà họ Lý. Cha của nàng và cha của Lý Tầm Hoan khi sinh tiền đã đính hôn cho hai trẻ, vì thế mà tình thân lại càng được thân hơn.

Lý Tầm Hoan và Lâm Thi Âm không như những cặp tình nhân khác. Họ là cặp vợ chồng chưa cưới mà lại là đôi tri kỷ tam giao.

Nhưng bất hạnh lại xảy ra. Từ biên ải trở về, Lý Tầm Hoan bị cừu nhân kết đảng vây công. Tuy đánh rạp được gần hết kẻ địch nhưng lại bị thương nặng mà kẻ địch không phải kẻ tầm thường.

Long Tiếu Vân, một tiểu anh hùng hiên ngang xuất hiện cứu và đưa Lý Tầm Hoan đến tận nhà.Từ đó, họ Long là ân nhân, là bằng hữu mà Lý Tầm Hoan đã thương kính gọi là đại ca.

Tình của hai người càng lúc càng thân thiết, tưởng đâu rằng sống chết sẽ mãi bên nhau.

Không ngờ biến cố lại xảy ra.

Long Tiếu Vân đổ bệnh. Bệnh tình phát khởi không trầm trọng, nhưng càng ngày vóc dáng hiên ngang lực lưỡng của chàng trai ngang dọc càng tóp lại như cái que.

Thương bạn nhưng bao nhiêu phương thuốc cũng đều vô hiệu và cuối cùng Lý Tầm Hoan tìm ra được bệnh căn: Long Tiếu Vân đã bệnh vì tương tư Lâm Thi Âm, vị biểu muội của người bạn tâm giao.

Chưa có dịp thổ lộ, cho nên từ lúc gặp Lý Tầm Hoan cho mãi về sau, Long Tiếu Vân chỉ biết Lâm Thi Âm là biểu muội của họ Lý chứ không hề biết thêm rằng cha mẹ họ đã đính hôn từ trước.

Cho nên trong lúc bệnh tình đến nước trầm kha, Long Tiếu Vân ngỏ lời nhờ Lý Tầm Hoan tác hợp cho mình với Lâm Thi Âm.

Lý Tầm Hoan làm sao từ chối?

Làm sao nhìn người ân, người bạn của mình chết lần chết mòn trong tuyệt vọng vì tình, nếu mình nói thật?

Mà Lý Tầm Hoan không làm sao nói cho Lâm Thi Âm bằng lòng, chẳng những chàng nói ra Lâm Thi Âm không bằng lòng mà lại còn có thể tủi nhục vì hiểu lầm thái độ.

Lý Tầm Hoan bị đặt vào nghịch cảnh.

Cuối cùng chàng hạ quyết tâm: Rượu!

Một mặt lấy tư cách thâm giao, chàng nhờ Lâm Thi Âm sang chăm sóc cho Long Tiếu Vân trong cơn bệnh ngặt, một mặt chàng bắt đầu đi vào con đường trụy lác: Rượu chè, cờ bạc và gái đẹp!

Lý Tầm Hoan chọn một con đường tự vùi dập phẩm giá của mình, để bôi xoá hình ảnh đẹp trong lòng Lâm Thi Âm và chàng đã toại nguyện.

Cuối cùng chàng đem cả tài sản cho Lâm Thi Âm làm của hồi môn khi về với họ Long. Một mình với bầu rượu ra đi, Lý Tầm Hoan nguyện với lòng sẽ không bao giờ nhìn lại một lần hạnh phúc của người yêu và bạn.

Nhưng bây giờ, khi từ biên ngoại trở về, Lý Tầm Hoan lại bị cầm tù tại nhà mình trong sân. Mà hết thảy này kẻ sau màn dồn hắn vào bây giờ, lại là Long Tiếu Vân.

Lý Tầm Hoan trên giang hồ có rất nhiều ưu điểm, một cái phi đao hết sức bình thường, tùy tiện tiệm rèn cũng có thể rèn ra, lại độc bộ võ lâm.

Khinh công tại toàn bộ trong chốn võ lâm, xếp trong hàng 10 vị cao thủ, nhưng hắn lại có một cái khuyết điểm bị chính hảo huynh đệ mình lợi dụng.

Quá trọng tình trọng nghĩa, không những bị Long Tiếu Vân lợi dụng, ôm mỹ nhân về mà còn nhường lại gia sản cho hắn.

Bây giờ còn bị hắn dội nước bẩn, là Mai Hoa Đạo tiếng ác đồn xa trên giang hồ, và bị giam giữ trong từng là nhà mình.

Nhưng… có những người không tin Lý Tầm Hoan chính là Mai Hoa Đạo, cho nên khi hay tin liền tìm đến Hưng Vân Trang giải nguy, và y chính là một trong những người tin tưởng vào Lý Tầm Hoan.

Chỉ là khi y tìm đến thì đã bị năm hòa thượng vây lại, năm cái hòa thượng này đều mang trong mình võ công cao cường, cũng chính vì năm hòa thượng này mà khiến gả khoongc cách nào đem Lý Tầm Hoan cứu ra.

Gả trong tay cầm một cái như miếng sắt kiếm, tại trong tay người khác, đây chỉ là tiểu hài tử đồ chơi. Có thể cái này miếng sắt ở trong tay của hắn, lại là một cái giết người kiếm.

Người này chính là Tiểu Phi, hắn cũng là vì cứu Lý Tầm Hoan mà tới, có điều khi hắn phát hiện ra Lý Tầm Hoan bị nhốt trong kho củi, muốn cứu người đi lại bị cao thủ ở đó cản lại, phải chật vật rời đi.

Tiểu Phi quét cặp mắt gằn giọng: “Kẻ xuất gia cũng làm cái chuyện mai phục sao?”

Tâm Mi đại sư của Tự Thiếu Lâm niệm một tràng phật hiệu: “Lão tăng vốn không có ý hại người, thí chủ không nên dùng lời công kích như thế. Thí chủ nên biết rằng những kẻ hay công kích thường tự làm thương tổn chính con người mình trước, đã không hại được ai mà còn hại ngược lại chính mình.”

Ông ta nói bằng một giọng rất chậm rãi hòa nhã, nhưng khi lọt vào tai Tiểu Phi thì mỗi một tiếng của ông ta lại y như sấm sét, làm cho người nghe cứ cảm thấy màng tai bị dội " oong, oong " không dứt.

“Vậy thì lời lẽ của ông chắc êm dịu lắm nhỉ?” Miệng thì nói nhưng chân hắn đã nghiêng đưa mình nhích ra sát vòng vây.

Tiểu Phi thừa biết nếu tung mình nhảy lên thì tức khắc sẽ bị tràng hạt của nhà sư quật sụm đôi chân, cho nên còn có cách nghiêng mình vừa thủ vừa xông ra kẽ hở.

Không dè chân hắn vừa di động thì những nhà sư cũng lập tức di dộng liền theo và khi hắn dừng lại thì các nhà sư cũng đều dừng lại.

Tâm Mi đại sư đại sư lại niệm phật hiệu, rồi nói : “Kẻ xuất gia không bao giờ nghĩ đến chuyện sát sinh, trong tay thí chủ có kiếm chỉ cần thí chủ xông ra được khỏi cái trận La Hán nho nhỏ này thì bần tăng vô cùng bội phục và cung kính để đi một cách tự do.”

Tiểu Phi mím miệng đứng yên một chỗ, hắn nhận thấy những nhà sư này chẳng những võ công thâm hậu mà việc bố trí lại vô cùng chặt chẽ y như một vòng xiềng không sơ hở một góc nào, cách bố trí chặt chẽ ấy làm cho kẻ bị vây muốn thoát cũng không phải dễ.

Nhìn Tiếu Phi đứng đợi một lúc lâu, Tâm Mi đại sư bắt đầu nổi nóng, trầm giọng: “Thí chủ định bó tay chịu trói đấy à?”

Tiểu Phi khẽ nhích đầu một cái: “Không.”

Tâm Mi đại sư gặng lại: “Thế tại sao thì chủ không chịu đi?”

Tiểu Phi trả lời tỉnh khô: “Các ông không muốn giết tôi, tôi cũng không muốn giết các ông vì lẽ đó cho nên tôi không đi được.”

Tâm Mi đại sư mỉm cười: “Nếu thí chủ mà giết được, bần tăng nhất định sẽ không phiền trách gì cả.”

Tiểu Phi cũng cười: “Thế thì hay quá....”

Tiếng nói của hắn phát cùng một lúc với thân hình động đậy, và cái động của hắn còn hơn điện chớp.Chỉ thấy một ánh sáng nháng lên, thanh kiếm đã chĩa thẳng vào yết hầu của Tâm Mi đại sư, kiếm khí kinh hồng như thiểm điện bắn ra,

Bốn nhà sư xung quanh lập tức tiến lên, bốn bàn tay đang chấp vụt rẽ ra, chưởng ảnh dựng lên như núi.

Nhưng cái tấn công chớp nhoáng của Tiểu Phi không hoàn toàn như thế, tay hắn huy động thanh kiếm nhưng chân thì lại bắn lùi.

Tám bàn tay của bốn nhà sư đánh vuột ra trước và tự nhiên tất cả đều chụp ngay lên thanh kiếm của Tiểu Phi.

Tâm Mi đại sư trầm giọng: “Giỏi.”

Tiếng " giỏi " được thốt ra, ống tay áo của ông cuốn mạnh.

Thiếu Lâm thiết tụ , một ngón đòn ác hiểm chụp phủ lên đầu của Tiểu Phi, tuy hắn lùi, nhưng thanh kiếm vẫn nằm ngang như trước, nghĩa là mục tiêu vẫn là yết hầu của Tâm Mi đại sư, mà thực tế kiếm khí của hắn vẫn không ngừng phụt ra.

Và chỉ nghe " soạt " một tiếng, ống tay áo rộng của nhà sư đã bị đứt toạc ra một lỗ lớn. Tiếp liền theo, vùng kiếm của Tiểu Phi như một cái bóng lớn lăn tròn, hắn thoát ra khỏi trận trong đường tơ kẽ tóc.

Lẽ tự nhiên, thoát ra bằng cách đó thế thủ ở hậu tâm bỏ trống.

Tâm Mi đại sư lập tức gầm lên: “Bần tăng xin đưa tiễn.”

Nghe chưa trọn câu nói, Tiểu Phi chợt nghe một luồng kình phong ập tới sau lưng.Sức xung ra quá lẹ không làm sao quay lại kịp với cái đánh thần tốc của nhà sư, Tiểu Phi chỉ còn cách chuyển lên chịu đựng.

Nhưng đúng lúc này, một cái “ vù” nhanh hơn từ trên nóc nhà bắn mạnh xuống, kịp hóa giải đi một đòn của Tâm Mi đánh lên Tiểu Phi, thậm chí còn đem Tâm Mi đánh lùi về một trận.

“ A di đà phật!” Tâm Mi thu lấy cành tay run lẩy bẩy của mình, thậm chí một phần cánh tay cũng bị dập nát, chân khí trong người nhanh vận đến cánh tay của mình.

Ngay sau đó, thanh âm nam tử từ xa vang lên : “ Cái đám đầu trọc các ngươi, không ở chùa tham hiểu phật Pháp, lại chạy đến nơi này tham dự náo nhiệt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK