Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phi Quang cũng nhanh đuổi theo phía sau, khi đến cùng dò hỏi một lúc Hoa Liên muội muội, có điều đều không được như ý muốn.

Đàm Hoa Liên trực tiếp rút kiếm gác vào cổ Hàn Phi Quang, hỏi : “ ngươi rốt cuộc cùng với Thiên Mã Tướng Quân là gì?”

Hàn Phi Quang nghe hỏi, liền thừa nhận : “Ta là đệ tử thứ sáu của cái lão già đó”

Từ khi thấy Hỏa Long Đao cùng với Hắc Phong Hội nàng cũng đã đoán ra được phần nào Hàn Phi Quang lai lịch. Nhưng khi nghe hắn xác nhận nàng nàng mới dám tin, đồng thời trong lòng còn nghi hoặc không rõ : “ Thân là người của tà phái, cớ sao gia gia lại giao Trường Bạch Kiếm Quyết cho ngươi chứ? Nói”

“ À thì lúc đó ta bắt gặp lão Kiếm Vương cùng lão già kia đánh nhau bị thương. Sau đó ta trợ giúp hai người bọn họ.” Hàn Phi Quang đem lưỡi kiếm dịch ra một chút rồi nói.

Đàm Hoa Liên lúc này cũng đã rõ vì sao Hàn Phi Quang lại biết Trường Bạch Kiếm Pháp rồi, thì ra là ông nội so đấu với Thiên Mã Tướng Quân bị thương cái tên này cứu giúp, vì cảm tạ nên giao lại Trường Bạch Kiếm Quyết.

“ Thế giới này rất lớn, chính và tà đúng và sai không phải là đúng. Chính nhân quân tử nhiều kẻ đạo mạo tàn ác so với tà đạo còn mạnh hơn. Đồng dạng tà đạo người đôi khi không thiếu trang hảo hán” Đế Thiên An quay sang Đàm Hoa Liên ôn hòa nói, ngừng một chút nói : “ lực lượng không phân thiện ác đúng sai, trong lòng có chính là chính trong lòng có tà thì tà”

Đàm Hoa Liên nghe xong rơi vào mê man, trầm mặc một lúc suy ngẫm lấy lời nói của nam nhân này.

“ Không sai, lệnh huynh nói đúng lắm” Hàn Phi Quang cái hiểu cái không nhưng bày ra một bộ ta hiểu rõ nói.

Đế Thiên An lay đầu, nói : “ chỉ cần bản tâm không thẹn là được, cần gì để ý đâu là chính đâu là tà chứ. Hoa Liên không cần bị chính tà chi phân khốn nhiễu.”

“ Đúng lắm! đúng lắm” Hàn Phi Quang tán thưởng, sau đó ngây người trong giây lát quay sang nhìn Đàm Hoa Liên, rồi hỏi : “ lệnh huynh, ngươi gọi Đàm huynh đệ là gì?”

“ Hoa Liên không phải là ngươi tùy tiện gọi. Nàng ấy từ nhỏ đã được Kiếm Vương đính hôn cùng ta. Nếu không biết sống chết ta liền đem ngươi đánh phế, Đế Thiên An ta trước giờ chưa từng nói hay lời. Cho dù là sư phụ ngươi đến ta cũng giết” Đế Thiên An không chút xấu hổ vừa bịa chuyện vừa cảnh cáo.

“ Nói linh tinh!” Bên tai nghe được, Đàm Hoa Liên lập tức xấu hổ đỏ mặt, gân cổ mà chối bỏ đi.

“ Đàm huynh đệ, Hoa Liên hiền muội!” Hàn Phi Quang không để ý mấy lời cảnh cáo, nhìn chằm chằm Đàm Hoa Liên, đầu óc có chút không đủ dùng.

“Ha ha” Đế Thiên An sét đánh hôn lên má Đàm Hoa Liên sau đó cười lớn, xoay người cất bước mà đi.

Đàm Hoa Liên mặt như nước sôi nhanh chóng đỏ lên, đại não như muốn hỏng mất, thẹn thùng lên đỉnh điểm, lập tức đem Phục Ma Hoa Linh Kiếm giơ lên đuổi theo sau chém lấy, miệng mắng : “ tên lưu manh, ta chém chết ngươi”

Lúc này Đàm Hoa Liên đã lấy lại được Ma Linh Kiếm thì tự tin tăng vọt tung người chém về phía đám võ giả này.

Trường Bạch Kiếm Pháp có thể nói là thế giới này thiên hạ đệ nhất kiếm pháp tinh diệu vô cùng, Đàm Hoa Liên lại cầm trên tay Phục Ma Hoa Linh Kiếm chiến lực bạo phát, cho dù công lực thấp hơn Hắc Ưu cũng có thể đánh ngang tay.

Có điều vô luận nàng sử ra bao nhiêu đường kiếm tinh diệu đều không đánh thương được Đế Thiên An, thậm chí còn không một kiếm nào có thể đụng đến hắn y phục. Mỗi khi kiếm đến đều bị xảo diệu né đi.

Thời gian lại lặng lẽ qua đi, ba người kết bạn đồng hành mà đi.

“ Khịt khịt!” Bất chợt, Hàn Phi Quang đang đi dừng lại, trong không khí dường như ngửi được mùi gì khác lạ, mày chau lại nghi hoặc: “ hình như có… mùi nước hoa phụ nữ”

Ngay lập tức Hàn Phi Quang một bộ trư ca hiện ra, nâng lên khinh công sử ra toàn lực mà chạy về trước, trong chốc lát đã bỏ lại Đế Thiên An cùng Đàm Hoa Liên.

Ngàn mét phía trước, trong rừng tụ tập một nhóm người, mấy tên nam nhân đang cầm vũ khí vây lấy một cái cô gái xinh đẹp.

Đang trên đường quay trở về thì bỗng nhiên Phạm Thiên cảm thấy phía trước không xa đang có động tĩnh, hắn thử bắt một ấn quyết thì ngay lập tức liền cảm nhận được ấn ký mà mình lưu lại đang ở rất gần.

Phạm Thiên lập tức gia tốc chạy tới nơi đó và ngay lập tức hắn liền nhìn thấy Phù Dung đang bị một đám hán tử giang hồ cầm binh khí bao vây.

Nữ tử nhìn sơ tầm mười chín hai mươi, một đôi chân dài thướt tha, vóc dáng yểu điệu, bên hông lại giắt một sợi nhuyễn tiên giống như thắt lưng.

“ Ôi cô nương, chờ ta với” Hàn Phi Quang nâng khinh công đến tột cùng, đi theo mùi hương liền đuổi đến nơi này, từ xa đã thấy bóng người, vừa dừng lại liền hí hửng mà nói

Nhưng chỉ một giây sau khi thấy được cái nữ tử kia thì vẻ mặt tươi cười của hắn liền thay đổi, bởi hắn nhận ra cái cô gái này. Tại không lâu trước khi hắn bắt gặp Đàm Hoa Liên cũng gặp qua nữ nhân này, hơn nữa còn bị ăn một vố thật đau.
“Hả? tên nào thế kia” mấy tên nam nhân cũng phát hiện ra người đến, nghi hoặc hỏi cùng nhìn về Hàn Phi Quang.

“ Ôi trời, xin lỗi tôi nhận nhầm người” Hàn Phi Quang cơ linh liền vội chối phắt đi.

Có điều nữ tử không cho hắn cơ hội, khi nhận ra là ai liền đi đến gần, đem tay bắt lấy tay hắn ôm lấy, giọng điệu cũng thay đổi thành ôn nhu : “ hóa ra là chàng, thiếp nhớ không nhầm thì ta đã từng gặp nhau... Ở đâu rồi thì phải”

“ Tiểu thư… nhầm ngươi rồi” Ngày thường có gái xinh chủ động Hàn Phi Quang cầu còn không được, nhưng trường hợp này hắn không mong muốn à.

Một tên nam tử cầm đao quát: “Phù Dung, cô dịnh qua mặt bọn ta à”

“Chỉ vì nghe cô mà các anh em của ta thiệt mạng đấy” một tên khác bồi vào.

Nữ tử gọi là Phù Dung nhìn tên hán tử này cười đáp: “ ơ hay, các ngươi để ta chuyện trò với bạn cũ chút đã nào. Chàng là con nhà danh gia vọng tộc. Kẻ nào động vào kể như không muốn sống nữa đấy”

Hai đêm trước nàng cùng tỷ muội gặp gỡ thì phát hiện tên này theo dõi nhìn trộm, muốn giết chết tên này. Nhưng Hắc Phong Hội đi theo bảo hộ từ sau cản lại, nhờ đó mà Phù Dung cũng biết về lai lịch không nhỏ của Hàn Phi Quang, bây giờ chính là lợi dụng cái tên ngốc này làm bia đở đạn.

“Hôm nay ta phải lấy mạng...”

Phù Dung không cho tên kia nói tiếp, trực tiếp đem sợi roi quất đến, trường roi quấn lấy cổ tay theo lực nàng kéo lại đem hắn kéo về.

“ Trời, sao nó nhanh thế” gã nam nhân cầm kiếm không ngờ đến Phù Dung lại xuất thủ mau lẹ như vậy, chờ phản ứng kịp đã muộn theo quán tính bị kéo về phía trước.

“Băng Bạch Thần Chưởng!”

Chỉ thấy Phù Dung một tay kéo, tay kia thủ chưởng, bạch sắc chí khí nhanh chóng theo nàng ngưng tụ, hàn khí lạnh lẽo thấu xương tản mát, theo nàng xuất chưởng trực tiếp đánh lên ngực tên nam tử bị kéo đến, một chưởng lấy mạng đem hắn đánh văng về sau.

Chưởng kình âm hàn lạnh lẽo, vùng da thịt tiếp xúc nhanh chóng ngưng tụ hàn băng, không chỉ vậy băng tinh còn làn ra diện rộng, một nữa cơ thể phần trên liền đóng băng, hàn khí xâm nhập nội thể quá nhanh khiến cho kẻ trúng chưởng chỉ có thể tử vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK