Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân cơ hội này nếu để Trương Tử Phàm cùng Đế Thiên An rời khỏi Lý Tinh Vân thì càng tốt, Thượng Quan Vân Khuyết đi lại gần Lý Tinh Vân, uyển chuyển nói : “ về phần Huyễn Âm phường nghe nói toàn đám nữ nhân chết tiệc, lòng nham dạ hiểm. Tất nhiên là ta chẳng có hứng thú gì với chúng rồi.”

“Còn về Thông Văn quán ấy à… ta chỉ biết bọn chúng miệng đầy đạo nghĩa, trên thực tế là một lũ tiểu nhân ngụy quân tử.Ta thấy cậu cũng đầy khí chất chẳng giống bọn chúng chút nào!”

Thượng Quan Vân Khuyết lại dạo một vòng quanh Trương Tử Phàm, ẻo lả bước đi, thẳng vào trọng tâm : “ Nghe nói Thông Văn quán, Huyễn Âm phường, Huyền Minh giáo đang tìm kiếm Long Tuyền nào đây.Cậu và vị công tử kia vẫn luôn bám theo Tinh Vân nhà ta, chắc chẳng phải trên người của cậu ta có tung tích của Long Tuyền đấy chứ?”

Lý Tinh Vân gương mặt ngưng trọng nhìn về Trương Tử Phàm sau đó lại nhìn qua Đế Thiên An, trong lòng khó mà an tĩnh được, nhìn đối diện mình hiềm nghi là Thông Văn Quán người : “ ngươi thật sự là Thông Văn quán người ư?”

Trương Tử Phàm xoay lưng nói rằng: "Ta là ai không cần thiết phải bảo huynh, cũng nhu trước đây ta chưa từng dò hỏi thân thế của huynh vậy"

Tuy rằng cùng Trương Tử Phàm quen biết mới không bao lâu, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cái này Trương Tử Phàm là một cái có thể thâm giao bằng hữu.

Lý Tinh Vân khép mắt lại, nói: "Ngươi đi đi, đừng để ta gặp lại nữa"

Trương Tử Phàm đi được vài bước, dừng lại nói : “ Lý huynh, bất cứ gả hợm này nói sau, huynh hãy tự ngẫm xem từ ngày chúng ta quen biết. Trương Tử Phàm ta đã làm việc gì có lỗi với huynh chưa?”

“ Sư ca, hắn nói đúng đấy” Lục Lâm Hiên chen lời.

Thượng Quan Vân Khuyết nói : “ Yo, hắn chính là sát thủ của Thông Văn quán đấy, cô nương chớ....”

“ Ông câm ngay, ta chẳng nói chuyện cùng ông” Lục Lâm Hiên lớn tiếng

Trương Tử Phàm cất bước đến con ngựa phía trước, nói :” Lục cô nương cảm tạ cô, Lý huynh, Lục cô nương, Đế huynh, xin cáo từ”

Thiên An một bên uống rượu của mình, nhìn thấy Trương Tiểu Phàm dục ngựa cởi đi, cười nói : “ duyên đến duyên đi, duyên tẫn duyên tận, Lâm Hiên đây là Nghịch Độc Đan có thể giải bách độc, coi như hữu duyên”

“ Đế đại ca...huynh huynh... đừng đi” Lục Lâm Hiên tay cầm viên đan dược nhìn nam tử kia ngồi trên khung xe cơ quan không nở chia xa, lên tiếng.

Lý Tinh Vân cũng vội quay đầu : “ Đế đại ca, ta không có ý nói huynh…”

Mạng của hắn từng được Đế Thiên An cứu, hơn nữa còn lại đem trân tàng rượu quý cấp cho hắn uống. Thân phận y cao quý vô cùng, võ lực lại mạnh hơn hắn.Hơn nữa hắn cùng sư muội gặp gỡ y trước, đối phương cũng không có ý đồ tiếp cận à.

Đế Thiên An một tay khoát cho hắn dừng lại, cười nói : “ Nếu có duyên sẽ gặp lại, hơn nữa ta đã quen có mỹ nhân bên cạnh, nhiều ngày vắng bóng đi cùng đám các ngươi, nếu không phải còn có Lâm Hiên bên cạnh, đã sớm buồn nôn chết.”

Lý Tinh Vân nghe vậy thở dài một cái, sau đó nói :“ Không, ý ta là phần của ta đâu?hay là huynh đưa ta vò rượu bên hông cũng được”

Đế Thiên An không để ý, nháy mắt đã xuất hiện tại Behace sau đó một mạch rời đi.

“Đế đại ca” Lục Lâm Hiên kêu lên, ánh mắt thất lạc nhìn Thiên An cởi theo khung cơ quan chạy mất đi, rồi tức giận quay sang một bên :“ Đều là do tên khốn ngươi”

"Được, ta câm miệng. . ." Thượng Quan Vân Khuyết vội vàng che miệng lại.

Chặng đường tiếp theo Lục Lâm Hiên không nói một lời cất bước đi, Trương Tử Phàm rời đi với nàng mà nói chẳng có chút cảm mạo gì, song Đế Thiên An rời đi lại là nàng không muốn nhất.

“Lâm Hiên, muội đừng giận ta nữa mà” Lý Tinh Vân một bên lấy lòng sư muội mình

Thượng Quan Vân Khuyết chen vào : “ thì vậy, nữ tử thường xuyên giận sẽ hiện nếp nhăn đấy nhé”

“Cút đi!” Lục Lâm Hiên giận mắng, nếu không phải do cái tên nhân yêu này mà ra thì Đế Thiên An làm gì mà rời đi bọn họ chứ, y mưu đồ Long Tuyền bảo tàng, nàng không một chút tin lấy.

Lý Tinh Vân chủ động nhận lỗi : “ Sư muội, xem như ta sai được chưa, muốn đánh muốn mắn tùy muội, nhưng đừng bỏ mặc ta mà”

Thượng Quan Vân Khuyết lại chen lời : “ Thì đấy, chỉ là mất đi một tên mặt trắng Thông Văn quán,và một tên không rõ lai lịch thôi mà. Có cần phải nổi nóng thế không?”

“ Ông đấy, đừng có đổ dầu vào lửa nữa có được không vậy” Lý Tinh Vân quở trách

Thượng Quan Vân Khuyết quay sang nhìn Lục Lâm Hiên, khuyên bảo : “lại nói, tên kia và cô có quan hệ ra sao.Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, mà cô có thể bỏ mặc cậu ta cả đời được chăng”

“Thượng Quan Vân Khuyết ông nói đủ chưa, không nói chẳng ai bảo ông câm đâu” Lục Lam Hiên tức giận mắng

“ Hứ” Thượng Quan Vân Khuyết hừ một cái : “ người ta chỉ khuyên bảo cô mà thôi, việc phân nặng nhẹ gấp rút. Trước mắt nhiệm vụ chính yếu của hai người là đi đến Tàng Binh Cốc ở Chung Nam Sơn. Dọc đường đi cũng đủ thêm phiền phức rồi, cô còn cứ mãi như thế, còn có thể đi tiếp được nữa không”

Đang bước đi, Lý Tinh Vân liền dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về Thượng Quan Vân Khuyết phía trước.

“ Tinh Vân, sau cậu lại không đi tiếp” Thượng Quan Vân Khuyết phát hiện không đúng, quay lại nhìn thấy Lý Tinh Vân dừng lại dò hỏi.

Lý Tinh Vân trong ánh mắt ngưng trọng khi nghe được lời của Thượng Quan Vân Khuyết nhắc đến Tàng Binh Cốc, hỏi : “ sao ông lại biết?”

“Biết gì cơ?” Thượng Quan Vân Khuyết không rõ nói.

Lý Tinh Vân tiếp hỏi : “ Tàng Binh Cốc, ông làm sau biết được bọn ta muốn đến Tàng Binh cốc?”

Thượng Quan Vân Khuyết nói : “ cậu quên rồi ư, chẳng phải ở khách điếm tên Trương Tử Phàm kia đả nói rõ mà,y nói”

Lục Lâm Hiên tiếp lời: " Y bảo đi Lạc Dương chẳng hề đề cập đến Tàng Binh cốc"

“ Ông rốt cuộc là ai?” Lý Tinh Vân nghiêm giọng hỏi.

"Cái này. . ." Thượng Quan Vân Khuyết hết cách lấp liếm, biết thế hắn nói là nghe được lời của Đế Thiên An nói muốn đi Tàng Binh Cốc, giờ thì muộn rồi : “ vốn dĩ đã muốn che dấu đến cùng...chính là Tàng Binh cốc chủ phái đến tiếp ứng hai người các ngươi đấy”

"Tàng Binh cốc chủ ư?" Lục Lâm Hiên nghi hoặc.

Lý Tinh Vân hỏi : “ có gì làm chứng”

Thượng Quan Vân Khuyết nói rằng : “việc này thì cậu làm khó ta rồi, đây là nhiệm vụ bí mật của ta.Vốn dĩ chẳng để cậu biết được, thì lấy đâu ra được bằng chứng cơ chứ”

“Thế thì chúng ta làm sao tin được ông?” Lục Lâm Hiên truy hỏi

Thượng Quan Vân Khuyết nghe xong Lục Lâm Hiên nói, đáp : “tùy các vị thôi, song ta phải nói cho các vị biết. Hành tung của các vị đã bị bại lộ rồi, Huyền Minh giáo,Thông Văn quán, Huyễn Âm phường hiện đang dốc toàn lực truy bắt các vị đấy”

“ Làm thế nào ta biết được ông không phải là một trong những người ấy” Lý Tinh Vân nghi ngờ nói

“Ha ha ha” Thượng Quan Vân Khuyết nghe Lý Tinh Vân nói cười lên một tràng

Lý Tinh Vân chau mày, hỏi : “ ông cười cái gì?”

Thượng Quan Vân Khuyết đáp : “ ta muốn tìm Dương Thúc Tử đã trực tiếp đến Kiếm Lư tại Thanh Thành sơn rồi.Hà tấc phải vòng vèo cùng các vị suốt một chặng đường chứ”

Lục Lâm Hiên quay sang nhìn sư ca mình, nói : “ sư ca, đến cả Kiếm Lư hắn cũng biết, dường như thực sự chẳng cần”

Lý Tinh Vân gật đầu, song cũng không tin tưởng hết : “ biết đâu y còn mục đích khác”

“ Mục đích khác ư... ây da thẹn chết đi được” Thượng Quan Vân Khuyết như nữ nhi xấu hổ một dạng : “ ban ngày ban mặt, người ta chẳng tiện thổ lộ mà”

Lý Tinh Vân đã sớm không nhịn được cái gả hợm này, ngay khi y quay đầu sang liền hung hăn cho cái tên biến thái này một quyền vào mặt, rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay

“ Sư ca, ông ta không sao đó chứ” Lục Lâm Hiên hỏi lấy

Lý Tinh Vân phủi tay mà đi, nói : “ gã hợm này, cứ mặc ông ta”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK