Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua hai ngày.

Một cái lầu đình an vị ở bờ sông.

Tay cầm quạt xếp, nam tử trẻ tuổi, hắn tuấn lãng phiêu dật, phong thần như ngọc, chỉ là, hắn môi hồng răng trắng, mâu hàm thu thủy, trên trán, còn lộ ra một tia nhàn nhạt quyến rũ khí độ, làm cho một loại giống nam giống nữ loại hình.

Người nọ hướng về một lầu đình độc nhất trong khu vực này mà đi, phía trước tiểu lâu có một đám người trên tay binh khí, không cho bất cứ người nào đi lại gần.

“ Đứng lại, Kim Tiền bang chổ....” tên hộ vệ nhìn nam tử tuấn mỹ đi đến, lời còn chưa nói hết, đã thấy bóng ảnh nam tử có mặt ở hư không phía trên.

Chứng kiến cảnh này mấy tên hộ vệ không thể để yên cho y được như ý, lập tức tung người cướp đến phía trên, trong tay đao kiếm xạ phát ra từng đường đao khí kiếm khí công kích đến y.

Kẻ kia không chút để ý mà tiếp tục di chuyển, nhưng từ trong người y mấy vệt kinh hồng thiểm điện lóe lên, mấy đạo kiếm khí bắn nhanh xé đi công kích còn trực tiếp xuyên qua yếu hại, những kẻ cướp đến công kích lại trở thành những cổ thi thể rơi xuống.

Gả tuấn mỹ nam tử rất nhanh sau đó đã có mặt trong tiểu lầu, hắn không một tiếng động dừng chân bên trong, không nói nhưng một đôi mắt quan sát lấy những kẻ bên trong, không chính xác mà nói thì ánh mắt của hắn chỉ rơi vào một người.

“ Lại thêm một kẻ” Hoàng Dung lẩm bầm nhìn nam tử phía trước, nàng bản thân dịch dung cho nên vừa nhìn là biết người này cũng dịch dung lấy.

Lúc này nàng bộ ăn mày y phục đã không còn, một đầu tóc dài xõa vai, toàn thân bạch y, trên tóc thắt một ít dây màu vàng buộc, trên mặt bụi bẩn không còn ngược lại là da thịt trắng nõn như tuyết.

Mặc dù chỉ là mười lăm mười sáu tuổi niên kỷ, nhưng thoạt nhìn lên cũng đã là có khuynh thành chi nhan.

Thượng Quan Tiểu Tiên gương mặt tràn đầy băng lãnh : “ dám giết người của Kim Tiền bang, ngươi chán sống”

Gả mang theo nồng nặc anh khí bừng bừng, giơ tay nhất chân cho người cảm nhận được khí tức thượng vị giả, lạnh giọng đáp : “ Thượng Quan Kim Hồng trước mặt ta còn chưa dám nói câu đó, ngươi nên may mắn hôm nay bản tọa không muốn giết người”

Thượng Quan Tiểu Tiên mày chau lại, đối phương đến cả cha nàng còn không chút sợ, xem ra người này thân phận cũng không nhỏ, nhưng nàng trước giờ có sợ qua ai chứ, lạnh giọng : “ giết ta, vậy ngươi hỏi hắn có đáp ứng không?”

Đế Thiên An cười nói, nâng chung rượu, nói : “ khi đó vừa hay ta lại đởrắc rối”

“ Đồ vô lương tâm” Thượng Quan Tiểu Tiên mặt đỏ lên.

Từ khi biết được thứ bên trong bức họa của Đế Thiên An lưu lại có không ít tuyệt kỹ võ công, đáng nói mỗi thứ đều là giang hồ không có. Nàng đối với Đế Thiên An càng thêm tò mò cùng hiếu kỳ, lại thêm từ đại chiến mà biết y tu vị đạt đến Thiên Nhân cảnh cường giả, nàng làm sao để cho y chạy đi chứ.

Cho nên nàng mệnh lệnh cho Kim Tiền Bang đệ tử truy tìm y, mà bang chủ Kim Tiền Bang cũng đồng ý, một cái Thiên Nhân cường giả đã cùng nữ nhi mình ngủ qua, hắn làm sao có thể để y rời đi được cơ chứ.

Lấy Kim Tiền Bang thế lực rộng rãi, lại thêm Đế Thiên An hiện thân cũng chỉ cách Cửu Nghi thành bảy trăm dặm, khi nhận được tin Thượng Quan Tiểu Tiên lập tức ngự binh mà đến tìm nam nhân của mình.

Chỉ là nàng không nghĩ rằng khi tìm được, bên cạnh y lại có thêm một cái thiếu nữ xinh đẹp khác. Còn chưa trò chuyện bao lâu lại một cái cường thế người lại đến nơi này phá bĩnh nàng.

Đế Thiên An nghiêng người né đi chung rượu ném đến, nói : “ nàng đó, gặp ta, không nói một lời đuổi khách đi đã đành, còn cấm người khác vào thì thôi, lòng chiếm hữu quá lớn, nàng tính toán ta nhiều như vậy, ta lại không nở xuống tay, bây giờ ta chẳng khác nào là phụ tình lang à”

Thượng Quan Tiểu Tiên mặt đỏ lên, nói : “ ngươi ngủ qua ta, bỏ chạy, nằm mơ”

Hoàng Dung mắng : “ không biết xấu hổ”

Đế Thiên An đem mắt nhìn người phía trước.

Mi thanh mục tú, có khí khái anh hùng hừng hực, mềm mại ôn uyển, rồi lại cao ngạo thanh lãnh, từng cổ khí chất đối lập từ con người này hiện ra, loại này đẹp có một phong cách riêng, tự có một phen kỳ lạ phong tình.

Mà vị nữ giả nam trang nữ tử, cũng đem ánh mắt nhìn nam tử tuyệt đại phong hoa phía trước, nhìn tuấn lãng dung nhan kia, cũng khiến nàng nhịp tim đập nhanh hơn một nhịp, từ người hắn tỏa ra một cổ khí chất rất kỳ lạ, cuốn hút nàng, nhịn không được nhìn thêm.

“Đông Phương Bạch” nữ giả nam trang người lên tiếng.

Hai nữ trong phòng thầm hô : “Đông Phương Bạch”, đồng thời trong đại não thử tìm trên giang hồ cao thủ nào có cái tên này không.

“ Nàng muốn gì?” Đế Thiên An cười nói.

Đông Phương Bạch đáp : “ Nghe nói Kiếm Ma bại dưới tay các hạ, ta cũng muốn một lần so tài, phân cao thấp”

“ Cô muốn cùng ca ca ta tỷ thí” Hoàng Dung nhanh nhẩu đáp.

“ Ca ca” Đông Phương Bạch ánh mắt hiện lên vẻ khác thường nhìn Hoàng Dung, nàng hiển nhiên sẻ không tin việc này, lại thấy Đế Thiên An không có phản ứng gì, tiếp tục uống rượu của mình, cũng không truy tiếp.

Đông Phương Bạch lại nói : “ ta muốn hỏi kiếm”

“ Không chuẩn” Đế Thiên An cười nói.

Đông Phương Bạch mày cau lại : “ vì sao? Công tử khinh thường tiểu nữ không xứng cho công tử ra tay ư?”

“ Không phải” Đế Thiên An lắc đầu đáp.

Đông Phương Bạch truy : “ vậy thì sao?”

Đế Thiên An đáp : “ ta được một mỹ nhân cứu, nàng ấy quỷ tinh linh ra không dứt được, khó khăn thoát được.Rồi gặp thêm một cô nương khác, cái cô nương này cũng không kém lợi hại. Rồi lại đụng thêm một cô gái khác. Bây giờ thêm một mỹ nhân càng lợi hại, ta lại thương hoa tiếc ngọc trước mỹ nhân.Người ta xuyên qua bụi hoa không dính lá, ta xuyên một cái cả người dính đầy lá, nàng có thấy có Mai Hoa Đạo nào như ta không chứ. Không đánh không đánh”

“ Phốc xuy” Hoàng Dung cười lên một tràng, rồi nói : “ ca, nếu ngươi là Mai Hoa Đạo đám cô nương kia còn mở cửa chờ mong đấy.”

Đông Phương Bạch nghe xong nở nụ cười, nói : “ công tử, tự tin cho rằng tiểu nữ như những cô nương tầm thường kia”

“ Ân” Đế Thiên An gật đầu, nhìn nàng nở lấy nụ cười.

Đông Phương Bạch nhìn nụ cười kia, gương mặt đỏ hơn, vội quay đầu đi chổ khác.

Nàng quả thật không phải là cái tầm thường nữ tử, nhưng cái gả nam tử kia quả thật là đối với nữ nhân có sức hấp dẫn quá lớn. Phải biết nàng thấy qua nam tử tuấn lãng không ít, nhưng chưa có kẻ nào lại như gã được.

Đế Thiên An tiếp lời : “ uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời, thương thầm một nụ cười, nhận cả đời phiêu đãng, Phương Bạch nàng không dám nhìn ta à”

“ Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời, thương thầm một nụ cười, nhận cả đời phiêu đãng” Đông Phương Bạch lẩm bẩm, nghe được lòng lại xao động hơn.

Hoàng Dung liếc mắt nhìn người phía trước, nhãn châu đảo một cái : “ca, ngươi đúng là tình trường thánh thủ à, nhiều cô nương đều bị ngươi lừa gạt cả”

“ Lừa gạt, ta cần phải lừa gạt ư?” Đế Thiên An cười nói : “ ta từ trước giờ chưa từng lừa ai cả, là các nàng từng người một chạy đến chổ ta, giống như muội vậy, thân thể ta có tốt nhìn không?”

“ Chán ghét” Hoàng Dung mặt đỏ thẩm lên, tay nhẹ đẩy hắn một cái.

Đế Thiên An cười cười, nói : “ Phương Bạch, nên dừng lại trước khi còn có thể, nếu không, ta nhịn không được đem nàng ăn mất. Khi đó lại thêm một hồi tranh giành tình nhân à.”

“ Không biết xấu hổ” Đông Phương Bạch mặt đỏ lên, dời chủ đề : “ đả ngươi không dám cùng ta tỷ thí, như vậy ta muốn một yêu cầu”

“ Muốn ta” Đế Thiên An nói.

Đông Phương Bạch mắng lên : “ ai muốn ngươi!”

Ánh mắt liếc nhìn về bức họa đang vẻ dang dở, nói : “ nghe nói công tửcầm họa tuyệt diệu, ta muốn nghe một khúc cầm lại hội một bức họa”

“Không được, cô tưởng cô là ai?”Thượng Quan Tiểu Tiên không đồng ý nói, kẻ kia vừa vào đã giết người Kim Tiền bang không đặt nàng vào mắt, hiển nhiên bây giờ nghe được lời kia làm sao mà chấp nhận.

Đông Phương Bạch đả sớm không vừa mắt : “ bằng ta Đông Phương Bất Bại, giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo”

“ Đông Phương Bất Bại, Nhật Nguyệt Thần Giáo” Thượng Quan Tiểu Tiên hô lên, sắc mặt cũng trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK