Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.

Cụ Dumbledore hô: “Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!”

“Nhỏ đó đó, Ron!” Harry kêu lên khi đứa con gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.

Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được.

Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là…

Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.

Dumbledore xướng lên :“Vị quán quân của Hogwarts, Daphne Greengrass »

Ngay lập tức âm thanh từ dãy bàn Slytherin bùng nổ vang lên, khắp các thành viên Slytherin tự động dạt ra chào đón vị dũng sĩ của nhà mình, đồng thời từng tràng pháo tay cúi đầu của những học sinh này vang lên.

Mà trên bàn giáo viên Snape gương mặt vui mừng ra thấy rõ.

Daphne từ bàn học viện nhà mình chậm rãi bước đi, thân ảnh dừng lại trước bàn nhà Gryffindor nhìn Hermione một lát, rồi thân ảnh nhanh chóng rời đi.

Hai người mấy năm nay vẫn cạnh tranh với nhau không ngừng, mặc dù bản thân nàng bại với Hermione nhiều hơn, lần này cuộc thi này nàng nhất định phải hung hăn trước mặt nhiều người, đem Hermione đánh bại.

« Thật khốc » Ron một bên lên tiếng, ánh mắt nhìn về Daphne trên tay hiện ra pháp trượng, theo nàng gõ nhẹ pháp trượng xuống mặt đất, lập tức bộ khôi giáp quen thuộc trang bị lên người.

Queen từ dưới đất nhảy lên bả vai của Daphne, ánh mắt cao ngạo giống như chủ nhân của nó, chiếc áo choàng tung bay trên tay quyền trượng ngưng tụ, giống như nữ vương một dạng bước đi.

Maxim và Karkaroff ánh mắt lộ ra quang mang khác thường, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ khi nhìn nữ hài kia.

Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.

Dumbledore tiếp tục đọc lên :“Vị quán quân tiếp theo của Hogwarts, xuất sắc xuất sắc”

Dumbledore ngập ngừng ánh mắt lên tiếng sau đó nhìn về dãy bàn nhà Gryffindor, rồi hô lớn : “ Hermione Granger”

« Tuyệt vời » Fred thanh âm vang lên, sau đó cả khán đài Gryffindor lập tức sôi trào vở òa lên sung sướng, so với âm thanh vừa rồi còn náo động gấp mấy lần.

“Chào đón nữ vương của chúng ta, Hermione điện hạ” Georgo cả người mặc lên áo giáp sau đó như kỵ sỉ một dạng mở đường cho Hermione.

« Tuyêt cú mèo, ta biết ngay là Hermione mà » Ginny một bên hâm mộ nói.

Đám người bên cạnh thấy Georgo động tác nhanh chóng hùa theo, những người có giáp thì nhanh chóng trang bị mặc lên đứng hai bên chào mừng âm thanh hô hào Hermione vang vọng lên.

« Cung nghênh Hermịone điện hạ »

Hermione mặt đỏ hồng lên khi nghe đám thành viên nhà mình tung hứng như vậy, ánh mắt nhìn về trên bàn giáo viên Đế Thiên An thấy hắn gật đầu.

Sau đó cả người quang mang trên người bao bọc bởi một bộ hoàng kim chiến giáp trên tay nắm lấy bội kiếm, sau đó cả người hưng phấn đi lên hành lang phía trước, cùng với Rose trên vai thẳng tiến đến khu vực dành cho dũng sĩ.

Để lại phía sau âm thanh vang vọng của đám người vang vọng khắp nơi, Ron và Harry nhìn thấy thân ảnh của Hermione rời đi mà hâm mộ có chút ghen ghét trong đó.

Đế Thiên An nhìn đám khán đài reo hò lên khi những dũng sĩ được chọn ra, dưới con mắt của hắn đương nhiên có thể nhận ra được trong số dũng sĩ này không ai có thể uy hiếp được Hermione lẫn Daphne.

Không nói một trợ giúp là các tinh linh chỉ riêng ma lực trong người bọn họ đả mạnh mẽ, chưa kể thêm các đấu kỹ bùa phép do hắn sáng tạo ra, cả 2 đều vận dụng một cách thuần thục, kỹ năng chiến đấu ăn đứt đám học sinh khác.

Rất nhanh những dũng sĩ còn lại cũng được chọn ra, 4 dũng sĩ còn lại của hai học viện cũng được chọn ra.

Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ chín.

Và xướng lên: “Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory”

“Không!” Ron hét to, nhưng không ai nghe thấy nó, ngoài Harry.

Tiếng gầm từ dãy bàn kế bên quá lớn. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên.

“Xuất sắc!” cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống. “Xong, giờ đây chúng ta đã có chín vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một…”

Nhưng Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã dẫn đến.

Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.

Dường như, hoàn toàn tự động, Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy.

Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ.

Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên: “Harry Potter.”

Harry ngồi đó, biết rằng mọi cái đầu trong Đại sảnh đều đang quay lại nhìn mình. Nó choáng váng, sững sờ. Nó cảm thấy chết lặng. Nó chắc mình đang mơ, chắc nó nghe lầm.

Không một tiếng vỗ tay. Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy Đại sảnh; vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn; nó ngồi đó, cứng cả người, trong chiếc ghế.

Harry quay sang Ron, qua vai hai đứa, nó thấy dãy bàn dài nhà Gryffindor đều đang ngó nó, miếng há hốc ra.

Harry nói rành mạch: “Mình không bỏ tên vô, bồ biết mình không bỏ mà.”

Ron ngây ra nhìn Harry.

Ở đầu bàn, giáo sư Dumbledore đã đứng thẳng dậy, gật đầu một cái với giáo sư McGonagall, và gọi lần nữa: “Harry Potter! Harry! Lên đây, lên nào!”

“Đi kìa,” Neville đứng gần thì thào, khẽ đẩy nhẹ Harry một cái.

Harry đứng dậy, đạp phải gấu áo chùng, hơi chúi một cái. Nó bước đi dọc theo khoảng trống giữa hai dãy bàn nhà Gryffindor và Hufflepuff.

Nó cảm tưởng như đây là một cuộc đi dài vô tận, mãi không đến gần được cái bàn trên kia thêm chút nào, và nó có thể cảm thấy hàng trăm, hàng trăm con mắt đang nhìn lên nó, mỗi con mắt như một đèn pha soi rọi sáng.

Tiếng rù rì càng lúc càng lớn, sau một lúc tưởng như cả tiếng đồng hồ, nó đã đứng ngay trước mặt cụ Dumbledore, cảm giác mọi cái nhìn chăm chú của toàn thể các giáo viên đều dán lên người nó.

“Rồi… ra cửa đi, Harry.” Cụ Dumbledore nói, mà không hề cười như trước.

Harry lê bước dọc theo cái bàn của các giáo viên, băng qua cửa, ra khỏi Đại sảnh và nhận thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ hơn, treo hàng dẫy tranh vẽ các ông, bà phù thủy. Trước mặt nó là một ngọn lửa lớn đang phừng phừng trong lò sưởi.

Những khuôn mặt trong mấy bức chân dung quay lại nhìn nó khi nó bước hẳn vào. Nó thấy một mụ phù thủy khô quắt queo bay nhẹ nhàng ra khỏi cái khung tranh, chui tọt vào cái khung kế bên, trong đó có một lão phù thủy ria quặp. Mụ phù thủy quắt queo bắt đầu thì thào vào tai lão này.

Bên trong gian phòng, Fleur Delacour nhìn một hồi hai nữ sinh nhỏ tuổi hơn mình đi vào, thu hồi ánh mắt lại nhìn quanh quất đúng lúc Harry chui vô, nghĩ rằng thằng bé này vô đưa tin, khẻ hất mái tóc dài óng bạc ra sau: “Gì vậy? Bộ người ta kiêu tụi này vô Sãnh hã?”

Harry không biết làm sao giải thích những gì mới xảy ra.

« Harry » Hermione đem mắt nhìn, vội vả từ trên cái ghế mềm mại xù lông của mình thoát ly, đi đến gần, nói : « bồ sao lại vào đây ? »

Hary cũng không có cơ hội trả lời, tiếng bước chân hối hả vang lên sau lưng Harry, và ông Ludo Bagman bước vào phòng ngay sau đó.

Ông nắm cánh tay Harry, kéo tới trước, rồi thì thào, bóp chặt bắp tay nó: “Siêu phàm! Tuyệt chiêu! Thưa quí ông, quí bà. Cho phép tôi giới thiệu, có thể đây là một việc không tin nổi – vị quán quân thứ mười của Tam đấu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK