Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô danh sơn cốc nơi.

“ Đế Thiên An, ngươi mau tỉnh lại” Lý Hàn Y gấp gáp Thiết Mã Băng Hà không ngừng cuốn lấy nam tử phía trước, kiếm khí tung hoành đem vô số cây cối cắt đứt.

Không chỉ nàng còn có Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân, Nho Kiếm Tiên Tạ Uyên, Khâm Thiên Giám Tề Thiên Trần, cùng Lôi môn Lôi Oanh hợp lực vây công lấy Đế Thiên An một người, song mặc dù giữa đường truy bám theo Đế Thiên An có thêm một vị Kiếm Tiên là Tạ Uyên, cùng nửa đường chạy đến Lôi Oanh cũng không thể nào cầm xuống đối phương.

Lý Hàn Y giờ phút này tâm tư phức tạp không thôi, Đế Thiên An nhập ma giết chóc đến núi Thanh Thành không nói một lời đồ sát ba ngàn quân kỵ canh giữ núi Thanh Thành đến cả linh hồn cũng hủy diệt, rồi lên núi muốn huyết tẩy cả núi.

Song rất may núi Thanh Thành còn giữ lại được khi Đạo Kiếm Tiên vì lo lắng cho sơn môn trở về trước, sau lại được Lý Hàn Y và Tề Thiên Trần liên thủ cản lại Đế Thiên An, giữa chừng đối phương lại rời đi, bọn họ một đường bám theo gặp được Tạ Uyên rồi cùng hắn đại chiến ở vô danh sơn cốc này.

Ngày thường Lý Hàn Y đối với tên này cũng khác biệc tình cảm, cho đến khi hắn vì mình mà nhập ma giết chóc. Trong lòng lại nảy sinh một thứ khác lạ, là áy náy lo lắng, một thiên cổ kỳ tài, ngạo thị quần hùng vô song công tử. Cầm kỳ thi họa tinh thông, nội ngoại mười môn, còn cả các công phu khác, bây giờ lại trở thành một ma đầu giết người diệt sát linh hồn của kẻ khác.

“ Nữ nhân, cút, tưởng ta không dám giết ngươi” Đế Thiên An một kiếm chấn đi Lý Hàn Y, khí lực mạnh mẽ đem nàng đánh văng lại, dù sau đả diễn phải diễn cho trót, nếu không dả tràng xây cát cả.

“ Là thanh ma kiếm kia, nó hấp thụ máu huyết của chúng ta cung cấp cho y, mau đem nó phân tách ra” Tạ Uyên lên tiếng, trên người xuất hiện nhiều vết thương, ánh mắt nhìn về máu tươi của mình rơi ra rồi hội tụ về thân kiếm, cả thanh kiếm lại bừng lên yêu diễm.

“ Bành” “ Bành” “ Bành” “ Bành”

Năm người loạn đấu, sử xuất hết thảy bản lĩnh nhưng đều không thể lại gần được đối phương, đả bị những đầu long ảnh trên người hắn hóa giải thế công.

“ Không được để cho hắn hồi phục” Triệu Ngọc Chân nhìn một đầu long ảnh sắp mọc ra lại, bọn họ hợp sức chỉ có thể giải quyết được ba đầu long ảnh, chết người là thanh ma kiếm kia khi hấp thụ máu huyết của bọn họ sẻ giúp hắn hồi phục lại công lực thất thoát.

“ Tên này, còn là người nữa không?” Lôi Oanh nhịn không được mắng lên.

“ Muộn rồi” Đế Thiên An cười lạnh những long ảnh phía sau cấp tốc thành hình, hắn chẳng qua là chơi đùa với đám người này. Có nội thiên địa trong người chẳng khác nào là pin khổng lồ cho hắn năng lượng không dứt cả.

Từ người cường hoành khí tức bùng phát, chín đầu long ảnh cất lên long ngâm, hất tung bốn người ra xa. Trường kiếm vút dọc mũi kiếm chỉ thiên, kinh thiên sát khí tràn ngập, đem một vùng không gian xung quanh nhiễm trong hôn ám.

“Thế đó, cẩn thận là Bách Bộ Phi Kiếm, nhất kiếm phong hầu” Lý Hàn Y nhận ra chiêu kiếm này, nàng đả từng thử qua xém mất mạng mình.

“Cẩn thận” Tề Thiên Trần thanh phất trần chắn trước, gương mặt sầu lo vô cùng hắn cảm nhận được khí thế bức người, thậm chí dưới một kiếm này hắn cũng có thể mất mạng.

“ Ào ào” cuồng phong hiện ra, quanh người Đế Thiên An bốc lên từng trận khí kình, đem lá cây, sỏi đá cây gãy nhỏ theo gió lốc cuốn lên hòa dẫn vào vùng không gian đang tối dần đi.

“ Giết” Đế Thiên An hét lớn một tiếng, Bách Bộ Phi Kiếm lập tức phát động, lao đến công kích Triệu Ngọc Chân, toàn bộ khí thế gắt gao khóa chặt, đồng thời chín đầu long ảnh cũng đả thoát ly cuốn lấy những người còn lại.

Trong không gian hôn ám từng đạo quang ảnh sắc màu hiện lên, nhóm người đều tung ra hết thảy bản lĩnh. Lúc này Triệu Ngọc Chân có khổ mà không tả, hắn đứng mũi chịu sào toàn bộ sát khí Đế Thiên An đều dồn lên hắn cả, hơn nữa còn phải bị một đầu rồng cuốn lấy đây, một chiêu tuyệt sát kia hắn thấy nhưng mà muốn ứng phó cũng nan giải chi đề.

Đen nhánh không gian cũng nhanh chóng tản đi, một tiếng “ Keng” thanh thúy vang lên, bình thường sắc trời nhanh chóng trở lại, chín đầu long ảnh cũng chậm rãi tan rả, để lại từng tiếng long ngâm tựa như không cam lòng một dạng.

Tạ Uyên, Tề Thiên Trần thở phào một hơi nhìn về phía trước tình cảnh, Triệu Ngọc Chân, Lôi Oanh sắc mặt phức tạp vô cùng. Thiên Tịch ma kiếm đả tuột khỏi tay Đế Thiên An cắm phập dưới mặt đất, trước người hắn một thanh kiếm sắc lạnh xuyên thủng vào thân thể.

“ Ha ha ha ha” Một tràng cuồng tiếu cất lên vang vọng trong sơn cốc, Đế Thiên An cười một tràng dài rồi cất lời : “ Nữ nhân ngu xuẩn, muốn chết”

“ Ong ong ong ong” Thiên Tịch kiếm vang lên kiếm reo, thân kiếm lay động tựa muốn bay lên vào tay của Đế Thiên An, nhưng ngay lúc này Triệu Ngọc Chân đả nhanh chóng chấn văng đi thanh kiếm ra khỏi gần đối phương, ngay khi rời khỏi liền bị Tề Thiên Trần cùng Tạ Uyên giữ lấy.

“ Các ngươi cho rằng không có Thiên Tịch kiếm, ta liền thua các ngươi rồi” Đế Thiên An đem Thiết Mã Băng Hà nhổ ra, trên người vảy tím vàng nhanh chóng phủ lên, đem vết thương nhanh chóng đóng lại.

Ngạo nghể cất lời : “ Bản tọa thiên hạ vô song, chiến vô tất thắng, chỉ bằng một nữ nhân ngu xuẩn cùng bốn tên các ngươi cũng muốn đánh bại ta, lên hết đi bản tọa hôm nay cho các ngươi biết Thập Cường Võ Đạo, Thập Phương Tuyệt Sát”

Lý Hàn Y nhìn yêu dị văn tự đả biến mất trên người, từng luồng khí trên người đối phương toát ra ngưng tụ long ảnh, nhưng không thành. Trong lòng không biết thế nào cho phải, nàng có thể đâm hắn một kiếm có thể loại bỏ phòng ngự kiên cố siêu cường kia, không phải nàng võ công cao cường, nàng không làm được ba người còn lại không làm được, mà là do chính hắn làm ra.

Ngay lúc sinh tử thời khắc mấu chốt của Triệu Ngọc Chân, nàng thân thể không theo hành động lại bỏ mặt hai đầu rồng công kích, bất chấp thương tổn xuất hiện trước người Triệu Ngọc Chân.

Là do nàng lấy thân đở lấy, lại một lần nữa đối phương không có hạ sát thủ với nàng. Từ lần trước thương hoa tiếc ngọc, cho đến lần này nhập ma, để rồi chính đối phương vì không muốn tổn thương nàng, mà gánh chịu một thân thương thế.

Từ người Đế Thiên An chín cổ hư ảnh nhanh chóng hiện ra, mỗi người an vị một thế riêng biệc. Khí thế không ngừng kéo lớn lên, song ai cũng thấy được bản thể chính máu tươi đả tràn ra khóe miệng, các khớp xương trong người bắt đầu vang lên nổ vang.

“ Thập Phương Tuyệt Sát tuy còn chưa hoàn thiện, năm người các ngươi lên đi, dưới Thập Phương Tuyệt Sát sinh tử do trời... phốc”

Lý Hàn Y vội tiến lên khi thấy thân ảnh Đế Thiên An lung lay sắp đổ, hốc mắt ửng đỏ nhìn hắn ho khan ngụm máu, nàng biết tên này cuồng ngạo tận trong xương tủy, có phần nghẹn ngào nói : “ ngươi...cần gì phải thế”

“ Ngu xuẩn nữ nhân” Đế Thiên An lại mắng lên : “ làm sao, không kẻ nào dám vào Thập Phương Tuyệt Sát của ta”

Tề Thiên Trần thở dài, lên tiếng : “ công tử bản lĩnh thiên hạ vô song, Tề Thiên Trần cam bái hạ phong, không dám nhập trận”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lớn : “ Còn ngươi”

Tạ Uyên liền nói : “ Tạ Uyên nào phải là công tử chi địch, tự thẹn không vào”

“ Thiên hạ vô song, Lôi Oanh ta không bằng” Lôi Oanh chán nản nói.

Đế Thiên An đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt lần nữa mở ra, làm cho đám người quan kiến sửng sờ ngây dại cả lên. Tiếp tục diễn lắc lư đám người, nhìn lên thương khung lớn giọng nói : “ Viêm Đế, Võ Tỗ, Cửu U Tà Thần, Vạn Yêu Chi Tổ các ngươi nhân lúc bản Đế lơ là mà thiết kế bản Đế. Các ngươi nằm mộng, cho dù chuyển thế bao nhiêu lần, sẻ có một ngày Bản Đế sửa lại chiến kiếm huyết tẩy trăm dặm thần vực, diệt trăm vạn thần ma”

Tề Thiên Trần đồng tử co rút nhìn về đôi mắt như tinh tú sao trời rức sáng kia, từ đối phương lời nói để hắn như sóng biển không ngừng. Hắn không dám suy đoán, bởi vì cái thân phận kia quá mức khiếp sợ đi.

Không chỉ hắn, Tạ Uyên, Triệu Ngọc Chân giờ phút này cũng chết lặng đi, bọn họ cũng giống như Tề Thiên Trần. Với tu vị như bọn họ đả vấn đỉnh thế gian, kiến thức hơn người, lại thêm Đế Thiên An như cục đá nhô ra, không tài nào hiểu được, hơn nữa hắn lại không có mệnh cách, bọn họ không tài nào tìm ra được đối phương mệnh vận, giống như không thuộc về nhân gian này.

“ Đây... đây” Lý Hàn Y miệng há to khiếp sợ nhìn lấy từ người Đế Thiên An một đôi cánh chim tím vàng mọc ra, đôi cánh chim khẻ động hào quang tím vàng lan tỏa khắp nơi,để tận sâu trong huyết mạch lẫn linh hồn đều nhấc lên sợ hãi kính phục.

“ Thật... thật... thật là” Tề Thiên Trần lắp bắp kinh hô.

Chỉ thấy đôi cánh tím vàng phát ra hào quang, rồi lại như gương vở tan nát, vở vụn thành từng mảnh, để lại một khung cảnh mỹ lệ trong không khí. Để cho bốn người sợ ngây người, sửng sờ chứng kiến. Giờ phút này ai cũng đả chết lặng đi, nam tử trước mắt bọn họ, lại không phải nhân loại.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An ngửa đầu cười lớn, rồi nhìn Lý Hàn Y đám người : “ Các ngươi có một cơ hội duy nhất, nhân lúc bản Đế còn chưa khôi phục mà ra tay. Bản Đế chuyển thế trọng tu các ngươi còn có thể thoát được một kiếp, nếu không chờ bản Đế một lần nữa từ phàm thể trọng tu. Các ngươi cho dù chết cũng không nhập tam giới, bất nhập luân hồi”

“ Thần nhân... trên đời thật có thần nhân” Tạ Uyên lẩm bẩm lên.

“ Thần, thứ yếu gà đó bản Đế giết không một trăm cũng tám ngàn” Đế Thiên An lại tiếp tục trang bức lắc lư, nồng đậm khinh thị , lại nhìn Lý Hàn Y lên tiếng : “ ngu xuẩn nữ nhân, mặc dù là ngươi ăn may, nhưng bản Đế khinh thường, giết Chí Tôn như ta đối với một con kiến như ngươi mà nói đó chính là thiên đại cơ duyên”

“ Ta... ta...ta... ta” Lý Hàn Y tay chân luống cuống, giờ phút này bối rối không biết làm thế nào cho phải.

Đế Thiên An trở tay thu lấy Thiên Tịch kiếm, liền xoay người rời đi, trong lòng thầm hô : “ xuất sắc, nếu có Orsca giải, ta nhất định sẻ ôm hết giải, Hàn Y Hàn Y nàng chạy sao thoát”

“ Ha ha ha” Triệu Ngọc Chân lại đột nhiên cười lên đầy vui vẻ, rồi nói : “ không ngờ Triệu Ngọc Chân ta có ngày lại cùng Chí Tôn tranh đoạt tiểu tiên nữ, cho dù có chết thì cũng không hối hận”

“ Ngươi” Lý Hàn Y thốt lên, gò má thoáng đỏ lại nhìn thân ảnh kia rời đi, lòng ngổn ngang vô cùng.

Tạ Uyên lại nói : “ Tạ mỗ cũng không ngờ, có ngày mình lại vây đánh một vị thần tiên nhân vật, aii, xong rồi, xong rồi”

“ Thần tiên, ta lại cùng thần tiên đánh qua” Lôi Oanh từ khiếp sợ thì thào.

Tề Thiên Trần lắc đầu, lên tiếng : “ Nếu không phải vì ngại ấy thụ thương, rơi xuống vạn trượng chi cảnh, bằng chúng ta chi lực làm sao có thể, làm sao có thể”

Đám người trầm mặc, sự việc bày ra trước mắt bọn họ tận mắt thấy được, chứng kiến qua cũng nghe được những lời của đối phương. Nếu là trước kia ai nguyện ý tin tưởng, nhưng giờ lại khác.

Người kia tồn tại chính là Chí Tôn mặc dù bọn họ không biết Chí Tôn cảnh giới đó là gì, nhưng mà thần ma với hắn cũng chẳng đáng để vào mắt. Chỉ với sức của đám người có thể phá được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK