Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi những ngày cuối cùng của mùa hè qua đi, ngày tựu trượng của học sinh Hogwarts cũng bắt đầu.

Từng thân ảnh học sinh theo gia đình di chuyển đến Ngã Tư Vua đi vào giữa hay sân ga số chín và số mười, người thường khó mà phát hiện được. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có một vài người tình cờ phát hiện ra, nhưng đều bị ếm bùa lú lẫn quên đi mất.

Harry cùng nhóm người cũng tương tự băng qua vách tường, nhưng để cho hắn và Ron kinh ngạc lẫn hoang mang lại không cách nào xuyên qua được.

Cuối cùng hai tên trẻ trâu này cũng thành công đến được trường Hogwarts nhưng không phải bằng tàu Hogwarts mà chính là chiếc ô tô của ông Arthur.

Chiếc xe bay tàng hình bay lên trời vượt qua một quãng đường dài cuối cùng đâm vào cây liễu roi được trồng trong trường, hai đứa cũng thành công vào trong trường nhưng chiếc xe bay này hú còi chạy thẳng vào rừng cấm.

Đó hoàn toàn không phải là một cuộc đến trường vinh quanh mà chúng đã hình dung. Tê cứng, lạnh cóng, và trầy trụa, hai đứa nắm quai mấy cái rương mà kéo lê trên mặt cỏ dốc về phía cánh cổng vĩ đại bằng gỗ sồi. Harry nói : “Mình chắc là bữa tiệc đã bắt đầu rồi.”

Ron thả cái rương của nó xuống chân bậc thềm của tiền sảnh, lặng lẽ băng qua hành lang để nhìn vào khung cửa sổ sáng đèn : “ Ê, Harry! Lại đây coi nè, đang buổi lễ phân loại”

Harry vội chạy tới, cùng với Ron thò đầu vào Đại Sảnh đường.

Vô số nến bay lơ lửng giữa không trung phía trên bốn dãy bàn dài khiến cho những cái dĩa và cốc bằng vàng lóng la lóng lánh. Trên cao, cái trần nhà đã được phù phép nên luôn phải chiếu bầu trời bên ngoài lấp lánh muôn ngàn vì sao.

Cả đại sảnh lúc này có rất nhiều người chia làm 4 dãy bàn khác nhau, là bốn tòa học viện từ ngàn xưa thành lập nên ngôi trường này, mỗi dãy bàn là một tông màu lẫn biểu tượng khác nhau, trên đó các học sinh các năm khóa đả an vị.

“ Bắt đầu” Đế Thiên An cười nhìn về Mcgongall mang theo nón phân loại đặt trên cái ghế, trên tay còn cầm một cuộn da dê dài.

Trước mắt Mcgongall là một đám trẻ nhỏ xếp dài thành một hàng nối đuôi nhau, mọi ánh mắt trong đại sảnh đều hướng về đám người này.

Những tân sinh phù thủy năm nhất của học kỳ này, trong đó có xuất thân phù thủy danh giá từ các dòng tộc cổ xưa, hay những bình dân phù thủy thậm chí là đến từ người bình thường Muglle.

Hàng năm chiếc Nón Phân Loại sẻ sửa sang lại ca từ của nó cho bài hát thêm mới lạ, rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo một tiếng, một cái miệng ở vành nón mở ra và bắt đầu hát vang , âm thanh vang vọng khắp cả sảnh đường.

« Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!......”

Lúc này Harry cùng Ron đả đuổi vào bên trong sảnh đường, trong mắt nhìn thấy một thằng bé nhỏ xíu có mái tóc xám xịt như lông chuột được gọi lên, bước tới trước để đội cái nón lên đầu.

Harry rảo mắt từ thằng bé sang chỗ thầy hiệu trưởng, giáo sư Dumbledore, đang ngồi ở bàn giáo viên dự xem cuộc phân loại học sinh. Bộ râu dài bạc phơ và cặp kính nửa vành trăng của cụ Dumbledore sáng ngời dưới ánh nến.

Ánh mắt hắn mở lên khi thấy được trên bàn giáo viên còn có thân ảnh của Đế Thiên An ở trên đó, đang một bên ưu nhã uống rượu của mình. Và ở cuối bàn là lão Hagrid, tướng tá to đùng và mặt mũi rậm rì râu tóc, đang nốc cạn ly rượu của mình.

Vị thần bí nam tử này cũng thường xuyên xuất hiện trong trường học, nhưng theo hắn biết không phải là giáo viên. Các giáo sư đều đối với rất tôn kính, đột nhiên một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, rồi quay sang nhìn Ron thông qua ánh mắt nó cũng có thể đoán được bạn của mình đang có cùng suy nghĩ như nó : “ có khi nào thầy giáo mới chính là Noah”

Ron gật đầu hưng phấn lên, việc sách giáo khoa môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không cần. Thần bí một vị giáo sư cũng từ phụ thân hắn biết được, hắn cũng từng liên tưởng đến Đế Thiên An sẻ dạy thay, cho đến bây giờ thì càng khẳng đinh hơn : “ tuyệt, Noah, còn ai vào đây nữa chứ”

Harry đồng ý so với đám người thì Noah nếu làm giáo viên đối với hai đứa nó mà nói thì không thể tốt hơn, ánh mắt đảo qua bàn giáo viên mặc dù ở xa nhưng hắn dám thề vừa rồi Noah là nháy mắt với mình đây, thì thầm nói : “ Để coi… Bàn giáo viên còn trống một chỗ… thầy Snape đâu?”

Giáo sư Snape là ông thầy mà Harry ít yêu mến nhất. Mà ngẫu nhiên sao, Harry cũng là đứa mà thầy Snape không ưa nhất so với tất cả lũ học trò. Thầy Snape vừa hung dữ tàn nhẫn, vừa ngạo mạn cay độc, nên ngoài đám học trò nhà Slytherin do thầy chủ nhiệm, cũng chẳng học sinh nào ưa thầy. Thầy dạy môn Độc Dược.

Không thấy mặt thầy Snape Ron tràn trề hy vọng, nói “ Hổng chừng ổng bệnh”

Harry nói: “ Hổng chừng ổng bỏ đi rồi.”

Ron phấn khởi nói: “ Hay là ổng bị đuổi rồi! Mình thấy, đâu có ai ưa ổng”

Một giọng nói lạnh lùng thốt lên ngay sau lưng chúng: “ Hay là có lẽ ổng đang chờ nghe coi tại sao hai đứa bây không đến trường bằng xe lửa.”

Harry xoay phắt người lại. Kìa, thầy Snape đang đứng đó, tấm áo chùng đen khẽ lay động trong làn gió lạnh lẽo. Thầy là người đàn ông gầy gò, da tái xám, mũi khoằm, và mái tóc rít rịt dài tới vai. Lúc này, thầy đang mỉm cười, một nụ cười báo hiệu cho Ron và Harry biết là tai họa sắp giáng xuống đầu tụi nó.

Thầy Snape bảo: “Đi theo ta”

Harry và Ron thậm chí không dám đưa mắt nhìn nhau, chỉ riu ríu đi theo thầy Snape bước vào hành lang sảnh đường rộng lớn, vang vang, và được thắp sáng bằng những ngọn đuốc bập bùng. Mùi đồ ăn ngào ngạt thơm tho bay ra từ Đại Sảnh đường.

Nhưng thầy Snape không đưa chúng vào nơi ấm áp sáng sủa ấy, mà dắt chúng đi xuống một cầu thang đá hẹp té dẫn xuống những căn hầm.

Thầy mở một cánh cửa ở lưng chừng hành lang lạnh lẽo và chỉ vào: “Vô đó”

Hai đứa bước vào văn phòng của thầy Snape, rùng mình ớn lạnh. Những bức tường âm u trong phòng kê đầy những cái kệ đựng mấy hũ thủy tinh bự, đựng tất cả những thứ gì có thể làm ớn da gà, mà lúc này Harry không còn hứng thú nào để muốn biết tên chúng. Lò sưởi trống rỗng và lạnh ngắt.

Snape đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn hai đứa trẻ, nói nhẹ nhàng: “Vậy ra tàu sắt không xứng đáng cho Harry Potter lừng lẫy và thằng bạn nối khố trung thành Weasley dùng để đi đến trường à? Muốn tới trường một cách rình rang chấn động hả, mấy thằng nhóc?”

“Thưa thầy, chỉ tại cái hàng rào ở nhà ga Ngã Tư Vua, nó…”

Thầy Snape lạnh lùng: “Im! Tụi bây đã làm gì với chiếc xe?”

Ron nuốt nghẹn. Đây không phải là lần đầu tiên thầy Snape tạo cho Harry cái ấn tượng là thầy có thể đọc được ý nghĩ trong đầu người ta. Nhưng chỉ một chút xíu, khi thầy mở tờ Tiên Tri Buổi chiều, số ra ngày hôm nay, là Harry lập tức vỡ lẽ.

Đưa chúng đọc cái tít tổ chảng ngay trang nhất: XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA DÂN MUGGLE, Snape nói rít qua kẽ răng: “Tụi bây đã bị người ta nhìn thấy. Hai Muggle ở Luân Đôn khẳng định là họ đã nhìn thấy chiếc xe hơi cũa bay qua tháp Bưu điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong khi phơi quần áo… Ông Angus Fleet, ở Peebles, đã báo cảnh sát… Tổng cộng tất cả khoảng sáu hay bảy Muggle. Ta tưởng cha của trò làm việc ở SỞ DÙNG SAI CHẾ PHẨM MUGLE chứ?”

Snape đưa mắt nhìn Ron và mỉm một nụ cười còn kinh khủng hơn nụ cười lúc nãy : “ Ái chà, chà… chính con trai của ông ấy đấy”

Harry có cảm giác như thể mấy cành cây khổng lồ của cái cây điên lại vừa quật vô bụng nó. Nếu mà ai đó phát hiện rằng chính ông Weasley đã phú phép chiếc xe thì… Sao mà nó lại không biết nghĩ tới chuyện đó chớ…

Thầy Snape tiếp tục: “Khi xem xét công viên, ta nhận thấy cây Liễu Roi rất quí giá đã bị gây thương tổn đáng kể.”

Ron buột miệng nói: “Cái cây đó làm tụi con bị thương nhiều hơn là tụi con”

“ Im” Snape lại nạt : “Thật không may là các trò không phải là học sinh nhà ta chủ nhiệm, nên quyết định đuổi các trò không nằm trong tay ta. Ta sẽ đi tìm người có thầm quyền thực thi cái quyền lực thú vị đó. Các trò cứ chờ ở đây.”

Harry và Ron trợn mắt nhìn nhau, mặt mày trắng bệch. Bây giờ Harry hết cảm thấy đói rồi. Lúc này nó cảm thấy cực kỳ khổ sở, cố không nhìn vào một vật gì đó, to và dẹt, đang lơ lửng trong cái chất lỏng màu xanh lá cây, đặt trên cái kệ đằng sàu bàn làm việc của thầy Snape.

Nếu mà thầy Snape đi tìm giáo sư McGonagall, chủ nhiệm nhà Gryffindor, thì số phận của chúng có lẽ cũng chẳng khá hơn chút nào. Cô McGonagall có lẽ công bằng hơn thầy Snape, nhưng cô cũng cực kỳ nghiêm khắc.

Hogwarts đại sảnh.

Lể phân loại cũng nhanh kết thúc, sau đó những chiếc bàn ăn đã đầy ắp thức ăn trên đó, đám học sinh nơi này cũng nhanh chóng đánh chén thức ăn, sau một chặng đường di chuyển dài đến trường, lại chờ đợi buổi lể kết thúc có thể nói đám người đều bị bỏ đói cả.

Những cái dĩa bằng vàng và ly bằng vàng bày trước mặt mọi người bỗng đầy ắp thức ăn thức uống. Bữa tiệc thiệt là ngon hết chỗ chê. Toàn thể Đại Sảnh đường vang lên tiếng nói cười, tiếng nĩa muỗng chạm nhau canh cách. Và mãi cũng đã đến lúc kết thúc khi miếng bánh bí cuối cùng biến khỏi những cái dĩa vàng...

“E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê » Dumbledore đứng dậy nhìn đám người bên dưới, ngừng một chút tiếp tục nói : « Thầy có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.”

Hiệu trưởng Dumbledore đem ánh mắt nhìn cặp sinh đôi bên dãy nhà Gryffindor trong tích tắc rồi ông nói tiếp:

“Ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch.”

“ Đồng thời, thầy cũng hân hạnh giới thiệu cho các con biết, thầy giáo mới của bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, thầy Noah Skye Lord » Dumbledore lên tiếng, ánh mắt nhìn về Đế Thiên An.

Cả đại sảnh im ắng trong chốc lát sau đó lại như ong vơ tổ đầy tiếng reo hò, nhất là từ nhà Gryffindor hai anh em nhà Weasley còn một chân đặt lên bàn huýt sáo chào mừng, mà không chỉ bọn họ các học viện khác trừ nhà Slytherin ra chỉ có vài tràng vổ tay vang ra thì các học viên khác đều chào mừng thân ảnh ưu nhã, hoa lệ y phục cho người cảm nhận được cao quý thân phận trên kia.

“ Noah... mình phải đoán ra từ đầu mới đúng” Hermione hầm hực nhìn trên bàn giáo viên ưu nhã dùng bữa, trong lòng khí không hề nhẹ.

“ Tuyệt, Noah giáo sư sẻ dạy chúng ta, không còn gì tuyệt hơn” Angelia cười nói.

Không chỉ nàng những học sinh còn lại không ngừng bàn tán, xì xầm to nhỏ về vị tân nhiệm giáo sư này. Liệu hắn sẻ dạy gì cho mình, ai cũng chờ mong về buổi học tiếp theo mà mình được dạy học.

Và cuối cùng một phần không thể thiếu mỗi năm học mới bắt đầu, chính là tất cả mọi người cùng nhau hát Hogwarts quen thuộc.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau cùng còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê quen thuộc, đám học sinh cũng lần lượt theo chân các huynh trưởng trở về ký túc xá của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK