Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy lời của Khổ Thiền cũng không có nịnh nọt lấy lòng, mà lại ẩn tồn đạo lý, đám người suy ngẫm liền rõ ràng Tà Linh Ly Hồn Câu rơi vào tay Thiên Trạch mới là kết quả tốt nhất hiện giờ.

Thanh sát khí này có bao nhiêu thế lực muốn lấy ra sở hữu, hung lệ vô cùng người cầm binh không cẩn thận sẽ trở thành nô lệ của binh, để rồi trở thành một cái ma đầu giết người hiếu sát.

Nhưng ở trong tay Đế Long Hoàng, hắn vượt qua phàm nhân thủ đoạn lẽ nào không chấn trụ được thanh sát binh này.

Hơn nữa, quan trọng nhất là bọn họ cầm binh trở về chẳng khác nào là tát vào mặt Thiên Trạch, chọc giận hắn lên ai có thể cản được hắn sát lục đây. Khi đó chỉ sợ còn thảm sát hơn nữa.

Về phần lo sợ hắn đem binh khí cho thủ hạ làm hại thương sinh, bình thường không có hắn cũng đã giết ngàn vạn nhân mạng rồi. Có thêm nó sẽ khác được ư? chưa kể trên tay hắn sở hữu một thanh hung binh còn đáng sợ gấp nhiều lần.

“ Mộ Dung Hiển cũng có ý nghĩ như Khổ Thiền đại sư” Mộ Dung Hiển lên tiếng, hắn hiểu rõ dụng ý Khổ Thiền cũng đã rõ ràng khi đến mình không thể đem Tà Linh Ly Hồn Câu trở về, hiện giờ hắn nào muốn cùng vị thần ma kia mâu thuẫn.

“ Lạc mỗ cùng có ý nghĩ như Khổ Thiền đại sư” Lạc Thiên Thành cũng tiếp lời, Tà Linh Ly Hồn Câu bọn họ Mộ phái không giữ được.

Thiên Trạch không nói, thu lại song long về mình : “ ta chỉ nghe Huyền Từ đại sư là cao tăng trong giới Phật môn, không nghĩ đến Khổ Thiền đại sư cũng không kém”

“ A di đà phật” Khổ Thiền chắp tay lễ phật : “ Khổ Thiền không dám, không dám”

Đám người Mộ Dung Hiển nghe là biết Thiên Trạch châm chọc Khổ Thiền, bởi ai cũng biết Huyền Từ từng cùng Thiên Trạch có gút mắt, là cái Phật môn xông ra xấu thanh danh lớn nhất hiện giờ.

Thiên Trạch không tiếp chủ đề này, chậm rãi nói : “ Dám hay không dám cũng chẳng liên quan đến Bản Đế, Tà Linh Ly Hồn Câu với Bản Đế mà nói chẳng đáng là cái gì, song Tuyết Nhu ưa thích thanh binh khí đó Bản Đế lấy ra cho nàng ấy, trả hay không do nàng ấy định. Về phần Cầu Hoàng, người là Bản Đế bắt ba năm sau đợi làm việc cho Bản Đế xong sẽ trả đi, còn ở hay đi thì do nàng ấy”

Mộ Dung Hiển đám người nghe được thở phào một cái nhẹ nhỏm, kết quả này vượt quá bọn họ dự liệu.

“ Graoo!!”

Song long cùng ngâm, long uy lại tản phát, Không Thức Giới Thần Lực lại được Thiên Trạch vận lên, mười hai cái bàn sập cùng trái cây được hắn lấy từ trên tòa đảo này ra, chậm trôi vào bên trong đại điện.

Một màn này lại khiến đám người khó mà rời mắt khỏi song long, không ít kẻ cho rằng là huyễn cảnh hoặc là Luyện Khí Quyết của Thiên Trạch tạo ra, nhưng song long lại như vật sống một dạng khiến nhiều người không phân được càng không giải được.

“ Sắp tới là đại hôn của Bản Đế, một số trong các ngươi có giao tình hoặc là người thân của nữ nhân Bản Đế, Bản Đế cho phép các ngươi ở lại trong Đế Cung một thời gian, còn lại đến từ đâu sau hôm nay liền về chổ đó” Thiên Trạch nhìn xuống bên dưới đám người Mộ Dung Hiển nói.

“ Là!” Đám người Mộ Dung Hiển cùng hô một cái, thi lễ một cái sau đó lựa chọn cho mình bàn sập mà ngồi.

“Được rồi! lại quay về với chuyện cũ! Lúc nãy, Tần Xuyên nói đến đâu rồi?” Thiên Trạch đem mắt hướng về một cái thanh xam anh tuấn, lưng đeo một thanh cổ kiếm, hỏi

Lời này vừa ra nhất thời trong đại điện ánh mắt rơi vào thân ảnh được hỏi.

Gọi là Tần Xuyên người mở miệng : “ hồi bệ hạ, Tần Xuyên có tam vấn muốn hỏi”

Thanh âm lại không giống với nam tử mà càng giống với nữ nhân phát ra, ngoại hình lẫn y phục là nam nhân song kẻ tinh đời nhìn qua là biết được đây là một cái nữ giả nam, bởi hầu kết trên cổ không có, mà dịch dung của nàng cũng không có cao thâm gì.

Song ai nhìn vào, từ người Tần Xuyên lại toát ra một cổ để người thân cận tin cậy, tựaa hồ rất dễ dàng quên đi thế gian nhân sinh rất nhiều ưu sầu, cho người cảm nhận được bình yên ấm áp lạ thường khi ở cùng.

“ Tam vấn!” Thiên Trạch nhẹ giọng niệm lại, gật đầu chấp thuận.

Tần Xuyên chậm rãi nói: “ Tần Xuyên muốn thỉnh giáo bệ hạ, thiên hạ dùng cái gì yên ổn? Đế Vương chi đạo làm thế nào? bệ hạ xưng Đế đối với Chiến Quốc Thập Nhị Hùng như thế nào?”

Cả đại điện rơi vào im lặng, ánh mắt đều chờ đợi vì tuyệt thế Đế vương kia trả lời.

“Phàm nhân vốn ngu muội vô tri, mỗi một cái cá nhân lại có cho mình độc lập tư duy ý thức, chịu thất tình lục dục chi phối. Không danh cũng lợi không lợi cũng quyền, tranh đấu của con người vốn là không cách nào dừng lại” Thiên Trạch chậm chạp nói.

Đám người an lặng suy ngẫm mấy lời này, đối ứng với tình thế hiện tại trên trung nguyên từ sau Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay, quả thật không khác gì Thiên Trạch nói, con người tranh đấu dấy lên binh đao khói lửa.

Thiên Trạch chậm nói : “ Thiên hạ dùng cái gì để yên ổn, câu hỏi rất hay, mỗi người có cho mình một câu trả lời, có cho mình chính kiến cùng tín niệm. Bản Đế cũng có cho mình câu trả lời”

Tần Xuyên tiếp lời : “ Tần Xuyên nguyện dỏng tai nghe”

“ Câu trả lời này Bản Đế đã nói rồi” Thiên Trạch đáp

Tần Xuyên cùng đám người nhất thời không rõ.

“ Xin được tường tận” Tần Xuyên truy nói.

Thiên Trạch đáp : “ biến pháp cùng tân chính Đại Việt hiện giờ chính là câu trả lời của trẫm. Như muốn tìm hiểu chi lý trong đó, 3 năm cũng không phải dài”

Đám người nghe đến đây còn không phải người kia thả câu cho người đâm đầu vào làm việc cho y ư.

“Phốc xuy!” Loan Loan lại cười lên, nói : “ bệ hạ, ngài mời chào nhân sĩ thật đặc biệc à! tiểu nữ nghe cũng thật động tâm đó”

“ Ha ha ha” Thiên Trạch cười lên, nhẹ phất tay từ kim hồ lô bên cạnh bay xuống chổ nàng, khưi nắp rồi rót vào chung ngọc, nước rượu lại xanh lam như sương mù lan tỏa, mùi hương khiến người mê say.

“ Đa tạ bệ hạ thưởng rượu!” thiếu nữ ngọt ngào cười nói, vũ mị tận xương bày ra, sau đó đem chung rượu uống một ngụm đôi mắt như nguyệt nha nhắm lại, tốt một bộ khuynh nhan lộng thế.

“ Tốt một cái mỹ nhân khuynh thành” Thiên Trạch khen một cái lại khống tử kim hồ lô bay đến Tần Xuyên rót một chén, rót xong trong ánh mắt nhiều người ngóng trông lại bay trở về chổ cũ.

Tần Xuyên đem chén rượu lên : “ Tần Xuyên cảm tạ bệ hạ thưởng rượu, chỉ là chén rượu này cũng như hai vấn còn lại, thật khiến Tần Xuyên tò mò”

Nàng trước thì cảm tạ sau lại đem vấn đề mình hỏi nhắc lại, tránh cho cái đối địch cùng mình nữ tử kia đẩy vấn đề đi xa.

Người trong điện cũng không phải ai là kẻ ngu, ám minh tranh đấu trong tối cũng nhận ra được, bất quá chuyện có liên quan gì đến bọn họ, cứ ở yên theo dõi kỳ biến là được.

“ Rượu này lấy thiên địa linh khí uẩn dưỡng làm linh tuyền, sau đó dung nhập kỳ trân dị thảo của Bản Đế, phàm nhân uống cải thiện thể chất, võ giả uống có thể trợ tăng công lực, nếu uống lâu dài còn có thể kéo dài thanh xuân, trú nhan trộm tuổi cũng không phải là không thể” Thiên Trạch cất lời giải thích.

Tăng công lực rượu trên đời không thiếu, nhưng có thể trú nhan trộm tuổi thì rất ít rượu nào có thể làm được.

Hiển nhiên rượu Thiên Trạch thưởng ban hai người để cho mấy cái nữ tử còn lại trong điện tâm động. Nhưng tâm động thì thế nào? rượu là của vị kia, thưởng hay không thưởng đều do y định đoạt.

“ Về phần vấn đề thứ hai của Tần Xuyên hỏi! Đế Vương chi đạo” Thiên Trạch lại rót cho mình một chén từ tốn nói.

Đám người lại đem mắt nhìn nghiêng tai lắng nghe.

“ Câu trả lời này cũng tương tự như câu trả lời trước. Thực tế câu trả lời cuối cùng Bản Đế cũng đã bày ra trước mắt, thời gian sẽ cho câu trả lời chính xác nhất cũng như kết quả mà Bản Đế cần” Thiên Trạch uống một ngụm rượu xong trả lời.

Tần Xuyên không vội uống rượu, nói : “ Tân chính của bệ hạ vượt qua cổ kim, quá nhiều thứ vượt qua nhân thường lễ nghi thế tục của thánh hiền. Chẳng hạn như việc để nữ tử vào triều làm quan, trước có Trụ vương dung túng Đát Kỷ mới diệt quốc sau lại có Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu vì Bao Tự…”

Ngừng một chút, Tần Xuyên ánh mắt trở nên sắc bén hơn : “ ngoài ra hủy bỏ chế độ cắt đất phân hầu, hủy đi tôn ti thân phận, trong triều thiết lập đảng phải phân tranh, càng nhiều chính sách là gây họa hại triều cương, bệ hạ không sợ trở thành hôn quân bạo ngược như Kiệt Trụ ư?”

“ Ha ha ha ha ha” Thiên Trạch nghe xong cười lớn, tiếng cười vang vọng trong đại điện, thanh âm như sấm khiến người trong điện vận khí ngăn âm.

Thiên Trạch cười xong, rồi nói : “ chim sẽ thì làm rõ chí phượng hoàng, nàng cũng ngu muội như thế nhân mà thôi.”

Tần Xuyên cau mày, không ngạc nhiên khi thân phận bị lột ra, nói : “ còn xin bệ hạ tỏ tường, Tần Xuyên ngu muội không rõ”

“ Bản Đế từ đầu đã nói câu trả lời đã bày ra” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Tần Xuyên nghe xong đáp : “Tần Xuyên đã rõ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK