Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều năm trước, Yên quốc ban đêm Phi Tuyết Các.

Có thể đi vào Phi Tuyết Các đều là người giàu có phú thương nhất vùng hay vương công quý tộc có thân phận. Kiến trúc của tòa này cũng độc đáo không kém, phân làm ba tầng lâu bên trong chia làm các gian phòng lớn nhỏ khác nhau.

Những khách nhân đến đều đặt trước chi phí cũng lớn vô cùng, nhất là mỗi đêm Tuyết Nữ biểu diễn cơ hồ đều đặt trước một tháng cả.

Phi Tuyết Các bên trong cũng không có bao nhiêu thủ vệ, bởi vì căn bản không có người dám tới nơi đây nháo sự. Nơi này đa phần đều là quyền quý cao tầng nước Yên, hơn nửa còn có Yên thái tử Đan cùng với quân vương nước Đại kiến tạo.

Nếu như ở đây nháo sự trên cơ bản đắc tội rất nhiều người. Hơn nữa một khi nháo sự bị Phi Tuyết Các cấm chỉ đi vào cũng là một nuối tiếc, vì có thể đi vào nơi này đều là người có thân phận cả mơ hồ cho khách dự một loại ưu việt hơn người đây.

Ở Phi Tuyết Các bên trong là một cái ao nước rất lớn, trung ương ao nước là một tòa ngọc đài. Danh như ý nghĩa hoàn toàn làm bằng bạch ngọc chế tạo mà thành, là hình bát giác là nơi Tuyết Nữ biểu diễn- Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài.

Mà ở xung quanh Ngọc Hoa Đài này bên dưới mặt nước có rất nhiều hoàng kim búp sen bên dưới. Có thể nói để chế tạo ra Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài này đả tiêu hao rất nhiều tài sản vào đó.

Đột nhiên một hồi tiếng đàn vang lên, tiếp lấy chính là tiếng cổ nhạc ở Phi Tuyết Các bên trong vang vọng, từng âm thanh du dương ngân vang phát ra từ những thanh đồng chuông lớn được các nhạc công phối hợp với nhau.

"Muốn bắt đầu . " không biết là người nào hô lên, khách nhân tham dự vốn trò chuyện bàn tán cũng im ắng lại, trở nên tĩnh mịch. Đám người đều chú tâm ngưng mục nhìn về Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài bên dưới.

“ Tạch tạch tạch” Đột nhiên tiếng cơ quan thanh âm phát ra, chỉ thấy Ngọc Hoa Đài phía trên cao mấy chục mét vốn là khép kín mái nhà từ từ mở ra một lổ tròn lớn, ánh trăng dịu nhẹ nhanh chóng từ động khẩu tràn vào.

Ánh trăng chiếu xuống Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài khiến cho đám người có thể thấy rõ hơn mọi thứ bên dưới. Lúc này một hồi cầm âm vang lên chỉ thấy vốn các ngọn đèn được bố trí xung quanh Ngọc Hoa Đài bỗng thắp sáng.
Sưới ánh trăng dịu nhẹ, quang mang từng ngọn nến đỏ lung linh cùng với Ngọc Hoa Đài tạo thành một khung cảnh khiến người mê mẫn.

Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc, ngay khi bốn phía ngọn đèn được thắp sáng từ mặt nước bên dưới hòa với âm thanh du dương, từng chiếc từng chiếc hoàng kim bông hoa từ mặt nước chậm rãi mọc lên, rồi bắt đầu nở rộ.

Ao nước thuộc Thủy, ngọc đài thuộc Thổ, ngọn nến là Hỏa, hoàng kim búp hoa thuộc Kim mà bên ngoài bố trí xung quanh sân khấu là gỗ mà thành thuộc Mộc.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hành tề tụ không chỉ có thoạt nhìn mỹ lệ mà còn tạo thành một trận pháp.

Một hồi dễ nghe tiếng tiêu vang lên khiến toàn bộ người bên trong say mê, đều im lặng thưởng thức lấy.

Đột nhiên dưới ánh trăng thấy được những bông hoa tuyết bay lượn chậm rãi từ Phi Tuyết Các bầu trời, theo động khẩu rơi xuống Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài bên trên, một màn như vậy giải thích hết thảy Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài danh tự.

Chẳng biết lúc nào, trong vương thành bay lên hoa tuyết, hoa tuyết bay lượn, chậm rãi từ Phi Tuyết các bầu trời cái động khẩu bay xuống chiếu xuống Phi Tuyết Ngọc Hoa trên đài, chính là ứng Phi Tuyết Ngọc Hoa đài tên này .

“ Tạp tạp tạp” Lại một hồi thanh âm cơ quan nhỏ vang lên khiến cho đám người bừng tỉnh cơn mê hướng mắt về nơi phát ra, chỉ thấy từ trên động khẩu các mảnh lụa đỏ chậm rãi rủ xuống đem Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài phủ lấy.

Đám người còn chưa hết kinh ngạc thì thấy được một thân ảnh yểu điệu nữ tử đang thổi tiêu xuất hiện trong vải đỏ bên trong, cũng không biết thân ảnh này xuất hiện như thế.

Lại một trận cơ quan thanh âm nhỏ vang lên bị tiếng tiêu át chế đi, bốn phía vải đỏ đột nhiên bay lượn dựng lên được cơ quan bên trong thu về, để lộ thân ảnh giai nhân.

Nàng một đầu trắng như tuyết trắng nõn da thịt, như tuyết tinh linh thân thể gợi cảm như ẩn như hiện hiển lộ, trang sức linh lung phối hợp dưới ánh trăng dịu nhẹ cùng với những bông tuyết phiêu tán, làm cho người nhìn vào trầm mê.

Như tiên tử không nhiễm khói bụi, kết hợp với sân khấu xung quanh càng tôn lên vẻ đẹp của Tuyết Nữ.

Giờ phút này tất cả đám người bên trong đều ngưng mục nhìn về thân ảnh nữ tử bên dưới, tiêu âm lượn lờ gió thổi nhẹ đem mảnh dải lụa ruy băng bay phất phới, trắng như tuyết sợi tóc xinh đẹp dung mạo để cho bất cứ nam tử nào trầm mê say đắm lấy.

Theo tiếng tiêu kết thúc, một trận du dương tiếng cầm lẫn tiếng chuông ngân vang lên thân ảnh Tuyết Nữ khẽ động, ngón chân di chuyển.

Màu xanh da trời dây lụa trong tay nàng nhảy múa, thân ảnh khinh linh như chim nhỏ bay lượn, uyển chuyển dáng người hiển lộ, giờ phút này bất cứ người nào ở nơi này đều bị trầm mê vào đó.

Nhẹ nhàng vũ bộ tuyệt đẹp dáng người cùng với thần diệu Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài âm nhạc lượn lờ, để cho đám người như lọt vào mộng cảnh nhìn về phía trước tóc bạc như tuyết khuynh thành chi vũ , giống như nương theo ánh trăng rơi xuống nhân gian tiên nữ, tại nơi này biểu diễn.

"Ba ba ba ba" Đột nhiên một tràn tiếng vỗ tay vang lên đem khung cảnh mộng ảo nơi này phá đi, đám người vốn như si như mê nhìn Tuyết Nữ biểu diễn cũng bị lôi ra khỏi mộng ảo, mà Tuyết Nữ cũng dừng lại động tác.

Âm nhạc cũng chậm rãi dừng lại, đám người quan sát trong lòng hiện lên một nguồn Quý Tiết cơn giận, giống như từ nhân gian tiên cảnh dạo chơi lại bị đá rơi xuống phàm trần, đều có một cổ xúc động muốn đem người quấy rối này hung hăng đánh lấy.

"Kẻ nào mà láo xược thế?"

"Đến phá đám à?"

"Tên khốn kiếp nào đã quấy rầy bản tướng quân nhã hứng. Cút ngay cho ta tiến đến"

Từ Phi Tuyết Các chỗ cửa lớn truyền đến trận trận đều nhịp tiếng bước chân, còn có áo giáp tiếng ma sát vang, nguyên bản hơi có vẻ chen chúc đám người trong nháy mắt nhường ra một đầu rộng rãi đường, bốn phía quý tộc gia nô, nô bộc nhanh chóng quỳ xuống cúi đầu không dám ngẩng lên.

Một cổ đại kiệu 8 người khiên lấy vàng son lộng lẫy, phủ lên lụa đỏ vải tơ, nguyên một khối nhẹ nhàng màn che nhẹ nhàng phiêu đãng, chậm rãi xuất hiện từng tia khe hở, hai bên treo bốn cái tiểu xảo linh lung đèn lồng, tươi đẹp ánh nến đang lóe lên.

Còn có cái thuần kim chế tạo nhường đường linh treo hai bên, lảo đảo ở giữa phát ra thanh thúy êm tai tiếng vang, tại bốn phía ánh nến chiếu rọi kim quang lấp lóe, lộ ra cực kỳ chói mắt.

Chiếc kiệu bị cẩn thận từng li từng tí hạ xuống, khiêng kiệu tám người cúi đầu khép nép lui ra phía sau. Chủ nhân của chiếc kiệu này có thể nói là nhân vật quyền lực nhất ở đất nước này- Nhạn Xuân Quân.

Đứng trước chiếc kiệu hai thân ảnh nam tử mang theo bảo kiếm ánh mắt quét qua đám người nơi này, hộ vệ lấy chiếc kiệu bên trong chính là thủ hạ đắc lực hộ vệ cho Nhạn Xuân Quân.

"Vừa rồi là ai mắng" Tả Vệ quát lớn một tiếng, ẩn ẩn nộ hỏa ánh mắt hung uy quét qua đám người.

"A" Yên Ý hai chân mềm nhũn, vừa rồi do say khướt khiến hắn mất đi tỉnh táo cộng thêm ở Yên quốc hắn quyền lực cũng không thấp, lửa giận công tâm hiện giờ biết người đến là ai thanh âm hoảng sợ nói ". Mạt tướng Yên Ý không biết Nhạn Xuân Quân giá lâm, có điều bất kính, mong đại nhân không trách lổi tiểu nhân, xin thứ tội cho"

"Ồ? Là Yến Tướng quân. . ." Ngồi tại trong kiệu rốt cuộc mở miệng, thanh âm có vẻ hơi khàn khàn, còn mang theo vài phần nghiền ngẫm, mấy phần trêu tức.

"Có mạt tướng. . . Mời đại nhân thứ tội a!" Vị này đáng thương tướng quân, giờ phút này đi hối hận phát điên, chỉ biết là một mực dập đầu, hy vọng có thể trốn được một cái mạng nhỏ.

"Ngươi muốn ta, tha thứ ngươi tội gì a?" Vẫn như cũ là như thế khàn khàn, vẫn như cũ là như vậy trêu tức, thật giống như một con mèo đang trêu cợt lấy một con chuột, nhìn lấy con chuột quằn quại, mà hắn lại tại cái này tìm kiếm một loại khoái cảm.

"A. . . A. . ." Vị này đáng thương Tướng Quân, giờ phút này cơ hồ là muốn khóc lên, nói chuyện cũng gần như thành cà lăm, không có một cái nào hoàn chỉnh từ ngữ.

"Tả Vệ, nói cho Yến tướng quân, hắn phạm tội gì."

Tả Vệ nghe được liền nói ". Thân là kẻ sĩ, nhục mạ vương tộc, là tử tội"

"Đại nhân. . . xin tha tội . . ." Yên Ý thân hình run rẩy sợ hãi lắp bắp nói

Chỉ thấy Tả Vệ đã là phi thân lên sắc bén danh kiếm để lộ hàng quang đặt lên cổ Yên Ý chỉ cần Nhạn Xuân Quân ra lệnh một tiếng, vị tướng quân này liền sẽ đầu một nơi thân một nẻo.

“Nhạc vũ Triệu quốc cử thế vô song, thiếu niên nước Yên, Hàm Đan học đi chẳng thành tinh túy, trở thành trò cười cho 7 nước. Mà Triệu vũ củaTuyết Nữ cô nương lại là độc ngạo Quần Phương, thế nhân có thể may mắn nhìn thấy một lần, cũng không uổng một đời.Cử chỉ thô lổ này của Yến tướng quân quả thật là bại hoại đến nhã hứng của Phi Tuyết Các đêm nay , tuy y đã phạm vào tử tội, nhưng.... Hôm nay chủ nhân của Phi Tuyết Các là Tuyết Nữ cô nương, sự sống chết của y cứ để cho Tuyết Nữ cô nương đến quyết định đi" Nhạn Xuân Quân chậm rãi nói.

Tuyết Nữ từ lúc nhìn thấy Nhạn Xuân Quân bước vào liền biết hắn đến không thiện ý, hắn quyền khuynh thiên hạ ở Yên quốc quyền lực thao thiên, mấy năm nay nàng sao không biết, lạnh giọng:"Nhạn Xuân Quân quyền khuynh thiên hạ, trước mặt đại nhân, Tuyết Nữ chỉ là một nhỏ bé vũ cơ, nơi nào có làm chủ tư cách; huống chi, Phi Tuyết Các là chốn tìm vui thưởng ngoạn, không luận triều chính, chỉ bàn phong nhã. Nơi đây không là vương phủ quan nha của các đại nhân, càng không phải là chốn pháp trường."

"To gan" Hữu Vệ nghiêm nghị quát lớn.

Nhạn Xuân Quân lại không để bụng, tùy ý khoát khoát tay, cười cười, ngăn cản bọn thủ hạ lời nói.Nguyên bản đóng chặt màn lụa đỏ bị hắn mở ra mở ra, để lộ thân ảnh của hắn, chậm rãi nói :"Bất luận triều chính, chỉ bàn phong nhã, ha ha. . . Nói như vậy là ta không đúng rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK