Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Hỏa trưởng lão lên tiếng lập tức khiến cho nhiều ánh mắt hướng về phía hai người Tiêu Viêm.

Hiện giờ, thanh thế của Long Cung Liên Minh ở Trung Châu thật đúng là mênh mông vô bờ, nghiễm nhiên đã có bộ dáng của một bá chủ Trung Châu.

Tiêu Viêm danh tiếng lại không nhỏ, tại các kỳ đại hội luận võ đánh ra một mảnh thanh danh, sư phụ của hắn lại là Luyện Dược Sư đứng hàng thứ 2 trong Long Cung, địa vị vô cùng lớn, kẻ nào mà không biết.

Tiêu Viêm lại không hề để ý những ánh mắt này, chỉ liếc về phía Dược lão.

“Ha ha, Vạn Hỏa trưởng lão khách khí rồi, không nghĩ là lại được một vị trí tốt như vậy. Đa tạ, đa tạ!" Dược Lão cười, nói.

Sau đó, thân ảnh hai người chợt lóe đã xuất hiện cách Vạn Hỏa trưởng lão không xa, tìm một chỗ ngồi thẳng xuống. Ngay đó, các thị nữ nhanh nhạy bước lên hầu hạ cung kính.

Nhìn hai người ngồi vào chỗ, Vạn Hỏa trưởng lão cũng nở nụ cười chào đón hai người, mà những trưởng lão khác của Dược tộc lại có phần mất tự nhiên.

So về bối phận, những trưởng lão này còn cao hơn Dược lão một bậc, nếu Dược lão còn ở Dược tộc thì khi nhìn thấy bọn họ cũng phải cung kính hành lễ. Nhưng mà, hoàn cảnh bây giờ đả khác rồi, địa vị của Dược Trần đả thay đổi.

Phần đầu của Dược điển chỉ để lớp thanh niên Dược tộc thi thố mà thôi, phần quan trọng chính thức của Dược điển là ở vòng cuối cùng.

Luyện Dược Sư đã tham gia vòng cuối của Dược điển đều là những kẻ đứng đầu trong thiên địa. Thuật luyện dược của họ, có thể nói dù trong toàn bộ Đan Tháp cũng không ai có thể sánh nổi.

Càng về sau, đủ loại âm thanh nhốn nháo vang vọng tận trời, tiếng động ong ong khiến cả tầng mây trên trời kia cũng bị chấn đến tan mất.

Trong âm thanh huyên náo long trời lở đất thì đột nhiên lại xuất hiện một tiếng chuông vang vọng khắp không gian.

Lúc này, những người của Dược tộc nhanh chóng đứng dậy, thanh âm cung kính nhanh chóng vọng ra.

"Cung nghênh tộc trưởng!"

Dưới sự nghênh đón long trọng như vậy, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời đột nhiên tự động tách ra, một lão giả tóc bạc vận bào trắng đã chậm rãi xuất hiện, bước chân lão đạp lên không tạo nên những đợt dao động kỳ dị.

Giờ khắc này, không gian vô hình dường như đã ngưng tụ thành thực chất. Dược tộc tộc trưởng, Dược Đanmột thân tu vi hiện tại của lão có thể đã bước vào cấp bậc thất tinh Đấu Thánh.

“Dược Đan!thất tinh Đấu Thánh” Đế Thiên An cười nói.

Tào Dĩnh một bên bỉu môi nhìn xuống bên dưới, nói : “ sư phụ, tham dự Dược Điển sau người không cấp cho ta chứ?”

Đế Thiên An cười, nói : “ tham dự ba cái đó làm gì, không bằng cùng sư phụ tham dự một chút nghiên cứu nhân sinh, nói đúng không U Tuyền”

Cả người ở trong lòng gương mặt đỏ bừng U Tuyền thân hình có chút run, nói : “ sư phụ, ngươi tha cho Tuyền nhi đi”

Tào Dĩnh mặt phiếm hồng lên, vội đem mắt dời đi chổ khác, như mắt mù tai điếc không thấy không nghe được gì cả.

Đế Thiên An cười tà, nói : “ Dĩnh nhi, tiểu U Tuyền muốn tha, thân làm sư tỷ trò có nên giúp sư muội mình một tay hay không? Nơi này hảo kích thích à, yên tâm sư phụ bố trí các tầng phong ấn, không kẻ nào phát hiện được đâu”

“Sư phụ” Tào Dĩnh tim đập nhanh hơn, bối rối quay đi chổ khác.

Trên bầu trời, trên khuôn mặt già nua của Dược tộc tộc trưởng – Dược Đan lộ ra nét tươi cười ôn hòa.

Lão chắp tay với chúng nhân, sau đó đột nhiên lão phóng mắt đến Dược lão, bên trong lóe lên vài tia mang chút hương vị phức tạp, song nhanh di chuyển sang hướng về một thân ảnh nam tử đang ôm lấy một thân ảnh nữ tử khác trong lòng.

Dược lão chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dược Đan, khẽ cười rồi chắp tay nói: "Bái kiến Dược Đan tộc trưởng!"

"Dược Trần, chúng ta đã nhìn lầm rồi!"Dược Đan nhìn Dược lão rồi lại nhìn về Tiêu Viêm, rồi lại nhìn thân ảnh nam tử kia không có ý định chào hỏi.

“Ha ha, Dược Đan lão nhân! Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất quan rồi sao?”

Khi Dược Đan vừa trở lại chỗ ngồi, một thanh âm chất chứa phong trần từng trải chậm rãi vang vọng trong bầu trời, cùng theo âm thanh truyền đến là một luồng hương thuốc nồng đậm đến cực điểm.

Tiếp đó, nơi chân trời xa xôi đột nhiên lóe lên lục quang. Trong chớp mắt, một cái dược đỉnh màu xanh nhạt phá không bay đến, phía trên nó lại có một lão nhân mặc áo sô đang ngồi. Trên tay lão cầm một thanh quải trượng hình như được bện bằng dược thảo, trên quải trượng lại treo nhiều bình ngọc rung rinh tạo nên những tiếng vang giòn tan vui tai.

"Thần Nông lão nhân! Không nghĩ tới vị tiền bối này cũng hiện thân!"

Nhìn thấy người này, trong mắt Dược lão tức thời thoáng hiện một vẻ kinh dị. Mà một bên, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, đột nhiên giống như nhớ ra chút gì đó thì vẻ mặt trở nên nghiêm lại.

Vị Thần Nông lão nhân này tuy danh tiếng không lớn nhưng ở trong giới Luyện Dược Sư thì ông ta luôn được xem là lão tiền bối trong các lão tiền bối, cho dù là Dược lão cũng chỉ có bối phận vãn bối mà thôi. Không nghĩ tới người này mất tích nhiều năm như vậy lại xuất hiện nơi đây....

“Không hổ là Dược điển”Tiêu Viêm liếm liếm môi, trong lòng đột nhiên nóng lên.

Nếu có thể tỷ thí thuật luyện dược với những nhân vật cỡ này, vậy mới khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.

“Ha ha, ngươi lão gia hỏa này, thế mà vẫn sống hả!?” Dược Đan cũng cười lớn. Có điều, thần sắc của lão nhìn chẳng có chút kinh ngạc nào.

Thần Nông lão nhân từ trên dược đỉnh đứng dậy, tay áo vung lên liền thu nó vào. Ánh mắt tang thương lướt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trên người Tiêu Viêm rồi nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, cười nói: “Nhiều năm chưa từng rời núi, không nghĩ tới Trung Châu lại xuất hiện người mới trẻ tuổi như vậy, lại có linh hồn lực đạt tới Thiên Cảnh đại viên mãn. Thật sự làm cho người ta kinh ngạc đây”

Dưới vô vàn ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn thong dong ôm quyền, Tiêu Viêm cười đáp :“Bái kiến Thần Nông tiền bối”

Thần Nông nhìn về Đế Thiên An con mắt thoáng qua quang mang khi cảm nhận được trong cơ thể Sinh Linh Chi Diễm của mình dường như sợ hãi, nói : “ chẳng hay là cung chủ của Long Cung”

“ Trước để cho ngươi luyện dược một hồi sau lại thu sau vậy” Đế Thiên An trong đầu tính toán lảo già phía trước.

Lão nhân phía trước này trên người cũng sở hữu một đóa Dị Hỏa, phẩm vị không hề nhỏ, đứng hàng thứ 5 trên Dị Hỏa bảng- Sinh Linh Chi Diễm.

Nếu không phải chút tư tâm của hắn, chỉ e ngọn hỏa diễm này đả bị hắn thu vào túi để cho Diễm Linh Cơ cắn nuốt rồi.

Thần Nông lão nhân thấy đối phương không để ý mình, cũng không nhiều lời, cất bước đến gần chổ ngồi của mình chuẩn bị vào chỗ ngồi thì đột nhiên nhíu mày quay lại nhìn về phía sau.

Nơi đó đột nhiên mây đen cuốn lên, cuối cùng lan ra bằng một tốc độ kinh người. Trong chớp mắt đã đến trên đỉnh núi, sau đó mây đen ngưng tụ lại rồi hóa thành một nam tử trung niên mặc hắc bào.

Người này vừa xuất hiện, trong khắp thiên địa tức thì vang lên một tiếng gầm trầm thấp, tựa như linh hồn gào thét.

“Hồn tộc Hồn Hư Tử, không mời mà tới! Mong rằng Dược Đan tộc trưởng không nên trách móc”Trung niên áo đen cười nhạt, âm thanh không nhanh không chậm vang vọng giữa trời đất.

“Tên Hồn Hư Tử này tới làm gì vậy? Dược tộc chúng ta cũng không có mời hắn mà?”

“Hừ, nhiều năm qua Hồn Điện luôn đi bắt linh hồn con người, thậm chí còn không từ thủ đoạn nào để cướp đoạt linh hồn Luyện Dược Sư. Trong chuyện này nhất định là có chỉ thị của Hồn Hư Tử”

“ Cũng may Hồn Điện bị Long Cung tiêu diệt, mới khiến cho bọn chúng không tác quái”

“Không thể để cho người này phá đại điển của Dược tộc chúng ta được”

Hồn Hư Tử vừa lộ mặt, lập tức đã gặp phản ứng kịch liệt của rất đông trưởng lão Dược tộc. Từng đôi mắt trợn trừng, từng tiếng quát chói tai không ngừng hướng về phía y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK