Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh bọn họ đều thấy được chân diện mục, khi mà tăng nhân này xoay người, cũng là một cái mắt to mày rậm hòa thượng, người mặc xám lạnh tăng phục, trên cổ treo một chuỗi to lớn lần tràng hạt, cùng vừa rồi yêu dã áo bào trắng tăng nhân bất đồng, toàn thân tản ra một nghiêm nghị chính khí.

“Cuối cùng người tiếp ứng của ngươi đã đến rồi” Thiên Nữ Nhụy xuất hiện bên cạnh đám người Đường Liên.

"Bần tăng Vô Thiền. " hòa thượng chắp hai tay nói :"Giấu giếm thí chủ một đường, lúc này cũng nên thẳng thắn nói rõ rồi. Đây là sư đệ của ta, Vô Tâm. "

“ Đây không phải là nơi nói chuyện, vẫn là nên nhanh lên đường đi” Thiên Nữ Nhụy cất bước đi lên vài bước nói.

“ Crac Crac Crac” Đột nhiên tiếng vở nát không ngừng vang lên đem đám người chú ý đồng loạt dời mắt về, cước bộ muốn rời đi cũng dừng lại.

Bị băng dày bao phủ thân ảnh Thiên An bắt đầu rạn nứt, sau đó vở thành từng mảnh nhỏ để lộ thân ảnh Thiên An bên trong, hàn khí lạnh thấu xương cốt phả vào đám người bên ngoài.

“ A” Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, Tiêu Sắt Tư Không Thiên Lạc kinh hô lên khi mà bọn họ thấy được hồng quang lượn lờ từ bên trong thân ảnh Thiên An, mà trong nhận định vốn đả chết của bọn họ thân hình hắn lại quỷ dị đứng lên.

“ Hí hí hí” Những tiếng ngựa hí trong thành trong đêm đột nhiên hí vang, sau đó đồng loạt quỳ rạp xuống mặt đất không dám ngẩng đầu.

“ Chuyện này...” Tiêu Sắt trong lòng nảy lên kinh sợ, khi nghe được trong đêm tiếng ngựa hí, hơn nữa quan trọng hơn hắn cùng với Lôi Vô Kiệt là hai ngươi đào y lên dưới lướp băng tuyết.

“ Quỷ à” Lôi Vô Kiệt kinh sợ nảy lùi về sau, hắn cùng với Tiêu Sắt đào lên băng nhân này, cả người bị lớp băng dày đông kết thế kia, thì làm sao mà sống được cơ chứ, so với Vô Tâm hòa thượng bước ra từ quan tài thì hiện giờ càng làm cho hắn hoảng sợ à.

Đường Liên ngưng thần, trên tay vũ khí lấy ra ánh mắt nhìn về nam tử hoa lệ chiến giáp tóc dài đen nhánh phiêu tán, phía sau một áo bào đỏ hồng lượn lờ, phía sau hắn một thanh ngắn đoản kích cùng một thanh chuôi kiếm hé lộ, trên tay nắm lấy một chuôi kiếm khác, trong tay cầm lấy một quả cầu.

“ Cạch”Đế Thiên An đem chuôi Hiên Viên Đao đặt vào sau lưng mình, nhanh chóng được cơ quan bên trên an vị khóa chặt lại, ánh mắt mở ra đôi mắt nhìn về thân ảnh đám người Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt nói : “ Là hai người các ngươi cứu ta”

“ Hắn nói gì vậy, sao ta lại không hiểu” Tư Không Thiên Lạc cầm trên tay trường thương khó hiểu nói, tay cầm cũng có chút run băng nhân nayfnanfg

Đế Thiên An lắc đầu đem tay ấn lên miệng Tam Túc Kim Ô đang ngậm lấy một viên châu ngọc đỏ hồng, theo đó “ tạch tạch tạch” một tràng cơ quan vang lên, bộ chiến giáp trên người hắn cấp tốc thu hồi chỉ còn lại trước ngực hai vai hai chân là các đồ hình thần thú, để lộ bên trong y phục vàng đen với hoa văn chạm trổ cũng nhu dung mạo của hắn.

“ A” Đám người lần nữa kinh hô lên khi lần đầu chứng kiến một màn biến ảo.

“ Hoàng kim, vừa hay đủ để cho Tiểu Hưu Hưu bổ sung lực lượng” Đế Thiên An ánh mắt liếc qua quan tài vàng to lớn, đem quả cầu nham thạch nâng lên trước người, từ bàn tay hắn ngủ sắc quang mang tràn vào bên trong Tiểu Hưu Hưu, theo đó sắc mặt của hắn cũng có phần trắng bệch đi.

“ Cẩn thận” Đường Liên ngưng trọng hắn là ám khí cao thủ, cho nên khi thấy Đế Thiên An động tác dồn vào quả cầu kia, liền cho rằng đối phương phát động ám khí công kích bọn họ, trên tay xuất hiện phi đao.

“ Bùm” Ngay lúc này quả cầu nham thạch tản ra một màn khói bụi mù rồi nhanh chóng tiêu tán, đám người lần nữa kinh ngạc lên không cách nào tin được thậm chí Lôi Vô Kiệt dụi dụi mắt mình, nhìn về Tiểu Hưu Hưu xuất hiện, cho dù là kiến thức uyên bác Tiêu Sắt lòng cũng chấn kinh.

“Thật xinh đẹp” Tư Không Thiên Lạc, Thiên Nữ Nhụy ngay lập tức bị đầu khả ái hồng phấn Tiểu Hưu Hưu cho hấp dẫn, ánh mắt lấp lánh ánh sao nhìn Tiểu Hưu Hưu đang le lưỡi liếm lấy chân mình.

“ Nó là con gì” Đám người trong lòng hô lên, ánh mắt đồng loạt nhìn về khả ái đầu thú vổ đôi cánh nhỏ phiêu bồng đến người Thiên An lưỡi vươn ra liếm lấy mặt hắn, hồng phấn kim sắc phiêu tán để bọn họ chấn kinh lên.

“ Ăn đi” Đế Thiên An vổ vổ đầu nhỏ của nó, ánh mắt liếc qua một bên cổ quan tài vàng gần .

Tiểu Hưu Hưu con mắt sáng lên, thân ảnh bay nhanh đến để lại trong không trung một vệt huynh quang phiêu tán, rồi miệng nhỏ há ra “ răng rắc răng răc” đem rương vàng ăn lấy.

“ Nó ăn vàng” Đám người chấn kinh lần nữa hô lên

“ Khônggg” Tiêu Sắt đau lòng hô lên, khi nhìn quan tài vàng bị đầu thú nhỏ này một loáng đả cắn nuốt đi một nữa, phải biết hắn đả nhăm nhe quan tài vàng này đây.

Tiểu Hưu Hưu mặc kệ đám người này nghĩ gì ra sức ăn lấy, nó xuất hiện bên người Thiên An là do đám nữ nhân khi đi vào thông lộ không gian đem theo đầu sủng vật này ra ngoài. Sau cùng lại cùng hắn rơi vào vết nứt không gian, đầu sủng thú này vận may kinh người lại nương nhờ lực lượng long thần để lại, sử dụng trong phút then chốt biến thân thành Tỳ Hưu trưởng thành đuổi đến vị trí hắn.

Sau đó chịu năng lượng không gian tàn phá rơi trở về trạng thái nham cầu, nếu không phải có Thiên An bảo hộ năng lượng tinh tầng khổng lồ tràn ra bao bọc, kịp thông qua Xuyên Không Toa chạy đến vi diện khác. Chỉ e đả sớm thi cốt không còn, đến cả linh hồn cũng bị vách ngăn thời không nghiền ép thành mảnh vụn.

Hiện giờ cơ thể suy yếu, trước mắt có hoàng kim thức ăn cung cấp, đương nhiên nó sẻ không bỏ qua rồi, tiếp tục “ răng rắc” thôn phệ sạch sẻ lấy quan tài, sau đó thân hình bay đến nắp quan tài không xa ăn lấy, đợi đến khi đánh chén xong thân hình liền bay lên vai Thiên An ngồi lấy.

Nữa tiếng sau, một khung xe ngựa rộng lớn di chuyển trong đêm từ phương hướng Mỹ Nhân Trang rời đi, không ngừng nghỉ chẳng mấy chốc đả rời khỏi Tam Cố thành.

“ Còn không thỉnh giáo các hạ phương danh?” Tiêu Sắt từ tốn lên tiếng, ánh mắt nhìn về đối diện mình nam tử tuấn lãng từ người y cho hắn rất khó nói thành lời,

Hắn nhìn không thấu được, sự xuất hiện của hắn như một cái mê không biết là vô tình hay cố ý, thần bí mà cường đại tuy hiện giờ nhìn bề ngoài chẳng khác nào là một bệnh nhân cả, nhưng hắn biết người này cường đại hơn xa tất cả nhưng người ở đây cộng lại.

Mà theo Tiêu Sắt lên tiếng, đám người trong khung xe cũng đồng loạt nhìn về thân ảnh Thiên An, một màn Thiên An xuất hiện cũng để cho bọn họ chấn kinh, hơn nữa trên người hắn sự việc lại vượt qua nhận thức của bọn họ.

“ Các ngươi thật muốn biết ư?” Thiên An chậm rãi lên tiếng, lần này hắn nói ra đám người lại hiểu được, là nhờ đem mấy cổ xác chết đọc lấy ký ức từ đó cũng biết được ngôn ngữ ở nơi này.

Đám người chết này đả chết rồi, tiện nghi hắn, toàn bộ tinh khí đều bị hắn cướp đoạt cả, chỉ để lại từng bộ thây khô. Đương nhiên hắn hành sự khuất bóng đám người này, đợi cho bọn họ rời đi liền ra tay, sau đó lại đuổi theo đám người.

Tiêu Sắt, Đường Liên ngưng trọng lên, lúc đầu bọn họ y nói lời hoàn toàn không phải ngôn ngữ của trung nguyên. Khi y bỏ đi chẳng thềm đếm xỉa gì bọn họ, sau đó đuổi theo khiến cho những con ngựa kéo xe kinh sợ không dám đi tiếp, khi leo vào trong lại nói ra ngôn ngữ giống như bọn họ.

“ Uhm, lảo huynh à, huynh rốt cuộc là ai vậy, làm sao lại trong khối băng điêu như vậy” Lôi Vô Kiệt phụ trách đánh xe ngựa, lại ngả người vào sau, hiếu kỳ hỏi.

Thiên An đứng dậy, chậm rãi đi đến gần Vô Tâm hòa thượng.

Đường Liên con mắt ngưng trọng lên trong ống tay áo một thanh ám khí kẹp chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Mà bên cạnh Vô Tâm hòa thượng, sư huynh của hắn Vô Thiên không nói gì nhưng ánh mắt vẫn quan sát nam tử này.

Thiên An dừng lại cước bộ, tay luồn vào hông lấy ra một cái dài tầm một tấc đỏ như hỏa diễm ngọc, rộng chừng hai ngón tay, một tràng cơ quan thanh âm vang lên.

“ Ngươi muốn làm gì đó?” Tư Không Thiên Lạc hiếu kỳ, ánh mắt nhìn tuấn lãng nam tử từ người tỏa ra khí chất hấp dẫn nàng, để cho nàng nhịn không được nhịn thêm y một chút.

“ Cơ quan ư?” Thiên Nữ Nhụy thốt lên.

Một tràng cơ quan nhỏ vang lên, làm cho bầu không khí trong xe ngưng trọng, ánh mắt đều nhìn về tay Thiên An, bọn họ lại thấy được một tấc này lại gập ra làm đôi, sau “ tạch” một cái, bàn tay y khẻ trượt một chiếc quạt cơ quan hiện ra.

“ Thì ra là một chiếc quạt cơ quan” Lôi Vô Kiệt thốt lên.

Thiên An phe phẩy quạt, nói : “ xét thấy các ngươi thành tâm muốn biết, thì ta từ bi bác ái báo phương danh cho các ngươi”

“Huynh đài...” Đường Liên sắc mặt lúng túng lên, khi nghe được lời y nói nhưng trên tay mũi vũ khí vẫn nắm chặt.

Tiêu Sắt thì ngẩn người ra một chút, không ngờ vị huynh đài này lại thú vị như vậy.

Thiên An tiếp tục nói : “ thiên hạ người như rồng như phượng, thế gian chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử, chính là”

Nhất thời bầu không khí im lặng trong chốc lát, đám người trong khung xe đều đem mắt nhìn về y.

“ Thiên hạ người như rồng như phượng, thế gian chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử” Tiêu Sắt nhanh chóng tỉnh lại, đọc lại một hồi, chắp tai gương mặt đầy ý cười : “ hạnh hội hạnh hội”

“ Xuy” Thiên Nữ Nhụy che miệng cười lên một tràng cười duyên, tên này làm cho bọn họ khẩn trương một hồi, thì ra chỉ làm màu giới thiệu đây.

“ Thiên hạ vô song công tử, khẩu khí của ngươi thật là lớn à” Tư Không Thiên Lạc nhãn châu xoay tròn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK