Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ngọc Yến tại kịch truyền hình trong, nàng cả đời quật khởi tại chợ búa thanh lâu, va va chạm chạm, một mực trưởng thành đến trên đời vô địch, tâm trí, nghị lực, căn cốt thiên phú, đỉnh phong thời kỳ nàng, thực lực mạnh là không có chút nào hoài nghi Thiên Hạ Đệ Nhất.

Nếu không có si tình với Hoa Vô Khuyết để Giang Ngọc Yến lộ ra sơ hở trí mạng, thiên hạ không người có thể thương nàng một sợi lông.

Vô Song Nữ Đế, dạng này phong hào, đối Giang Ngọc Yến tới nói, nhưng tuyệt không quá phận.

Mặc dù phóng tới cái này món thập cẩm thế giới bên trong, yêu nghiệt cấp độ cao thủ đầy đất đều là, Giang Ngọc Yến muốn cùng kịch truyền hình bên trong xếp hàng thứ nhất không quá hiện thực, nhưng là trưởng thành là đương thời đỉnh tiêm cao thủ là rất có khả năng.

Cho nên Thiên Trạch không ngại bồi dưỡng một cái có năng lực, lại là mỹ nữ hắn làm sao không thu chứ.

“Thiếu gia, chính là nàng! nàng giả mạo tiểu thư”

Tại Thiên Trạch mang Giang Ngọc Yến rời đi con hẻm, đột ngột một đạo thanh âm, là hộ vệ trông cửa của Giang phủ.

Đi theo sau gả hộ vệ là một cái mười lăm mười sáu thiếu niên, có chút thanh tú dung mạo, y là Giang Ngọc Lang.

Giang Ngọc Lang hơi biến sắc khi thấy thân ảnh Thiên Trạch, vẻ ngoài hoa lệ để hắn biết kẻ này không tầm thường, nói : “ tại hạ Giang Ngọc Lang của Giang phủ, xin hỏi các hạ cùng với ả ăn mày kia....”

Hắn còn chưa nói hết đã bị Thiên Trạch cách không đem hất văng về sau.

“Cút!” Thiên Trạch lạnh nhạt nói.

Giang Ngọc Lang lồm cồm bò dậy, ánh mắt phẫn hận nhưng khắc chế : “ các hạ ra tay đánh người, quá không coi Giang gia chúng ta ra gì”

Thiên Trạch không thèm để ý lại vung tay, một lần nữa đem Giang Ngọc Lang cùng đám hộ vệ chấn văng đi, cả bọn ngả xuống hôn mê bất tỉnh.

Động tĩnh này kinh động đến người xung quanh.

“ Đi thôi!” Thiên Trạch nói.

Một đường ăn xin dọc đường, từ Hàn quốc Ly Dương đi đến Vô Tích, Giang Ngọc Yến thường thấy thế gian muôn màu, tình người ấm lạnh, hiện giờ đám người nhà này không chịu nhận nàng, nàng cũng không cần phải tự chịu nhục nhã mà xin vào.

Cả hai nhanh rời đi, sau đó tìm một gian bán y phục. Thiên Trạch đem củ nát y phục của Giang Ngọc Yến đổi đi.

“ Quý nhân! xin ngày đợi cho ạ! Chổ chúng ta là nơi đẹp nhất tơ lụa ở thành Vô Tích này đó” chưởng quầy là một cái trung niên thành thục nữ, tư sắc mặn mà nhìn thấy hoa lệ y phục người kia đi vào liền biết là bậc không phú thì quý, nên lấy lòng tiếp đãi

“Lấy cho nàng ấy thích hợp nhất y phục” Thiên Trạch lấy ra một bọc túi tiền cấp đưa, hắn dù trộm cắp không ít nhưng không cần thiết phải trộm tiền của bọn nữ nhân.

“ Vâng! vâng ạ!” chưởng quầy Hồng Lạc cười tươi, sau đó nhẹ ra hiệu cho thị nữ.

Lập tức hai cái thị tỳ đem Giang Ngọc Yến vào trong hầu hạ.

Giang Ngọc Yến có chút luống cuống bối rối, cùng với có chút lo lắng, dù sau nàng mới chỉ gặp cái người này gần đây thôi à.

Mà trong lúc Thiên Trạch đợi chờ Giang Ngọc Yến thay đồ, Giang phủ cũng náo động khi Giang Ngọc Lang và hộ vệ bị người đánh thương được đem về phủ.

“ Lão gia người phải làm chủ cho Lang nhi!”

“ Từ đâu đến cuồng đồ!”

“ Thật không biết sống chết mà ra tay với Giang phủ ta”

“ Là cái con ăn mày kia mà ra ư?”

Giang gia đại sảnh lớn, Giang Ngọc Lang được khiên cáng mà đem vào, ở bên cạnh là mấy cái hộ vệ gãy xương tay chân được bó bột và hôn mê, mấy cái nữ nhân của Giang Biệt Hạc miệng năm lời bảy.

Một cái ước chừng chừng bốn mươi tuổi nam tử trung niên, mặc màu lam trường y đi đến quan sát thương thế của Giang Ngọc Lang, sắc mặt hắn trầm xuống khi biết xương cốt con trai mình bị gãy không ít, nội thương nghiêm trọng.

“Nói một chút! kẻ nào ra tay đánh thương con?” Giang Biệt Hạc dò hỏi một tên hộ vệ.

Gả kia đáp : “ hồi lão gia là một tên cao lớn nam tử, y đeo một cái mặt nạ vàng che đi dung mạo. Mặc một bộ màu lam y, ước chừng cao hai thướt.”

Giang Biệt Hạc suy nghĩ, nói : “ có phải tóc y màu xanh sẫm, một đôi mắt xanh lam, ngoài ra y còn đeo một cây quạt bên hông và hồ lô tím vàng, thương cùng cung?”

Gã kia đáp : “ tiểu nhân không nhìn thấy thương cung gì cả, nhưng mấy cái trước thì giống với lão gia nói.”

“ Là hắn” Giang Biệt Hạc kinh sợ nói, sau đó hạ lệnh : “ cho mời đại phu đến trị thương, chuyện hôm nay đến đây thôi, các ngươi không được đem bất cứ ai đến đã động tên kia.”

“ Lão gia! kẻ này là ai thế?” mấy cái thị thiếp thấy được lão gia nhà mình vậy mà nuốt bồ hòn làm ngọt mà hiếu kỳ.

“ Các ngươi chớ có hỏi nhiều! chuyện còn lại ta tự lo liệu” Giang Biệt Hạc phất tay rời đi nhanh, sau đó hắn đến thư phòng của mình lấy bút lông viết trên vải lụa, trên viết : ‘Đạo Thánh xuất hiện ở Vô Tích’, làm xong hắn buộc vào chân một con bồ câu sau đó thả đi.

Đạo Thánh xuất đạo ngắn ngủi nhưng chiến tích quá vang dội, dám vào cung thích vương và lấy một tay Hàn vương đi ra. Giang Biệt Hạc làm sao dám đối cứng với kẻ kia được chứ? Đây là ngại sống lâu mới tìm kẻ như y dây vào, tuy nhiên hắn cũng không cam chịu thua thiệt như vậy, gởi bồ câu chính là thông tri tin tức của y cho thế lực nhắm đến y.

Lúc này, Thiên Trạch đã mang Giang Ngọc Yến từ tiệm trang phục đi ra, bẩn lẫn y phục cũ nát đã thay bằng một bộ hoa quý y phục, Giang Ngọc Yến vốn xinh đẹp có thêm tơ lụa bó sát cơ thể càng khiến nàng xinh đẹp.

Y phục đã thay, tiếp đến Thiên Trạch lại mang Giang Ngọc Yến đến chổ ăn uống.

Cái biển ba chữ “Tùng Hạc Lâu” lâu ngày bị khỏi ám đen kịt nhưng chữ vàng vẫn còn lóng lánh.

Mùi rượu thịt từ bên trong tiệm đưa ra, tiếng dao thớt rộn ràng lẫn tiếng tửu bảo gọi nhau huyên náo cả lên.

Thiên Trạch đi lên lầu, lập tức phát hiện một nhóm người đang tụ tập.

“ Thú vị” Thiên Trạch khóe môi bất giác nhích lên độ cong khi đảo mắt quét qua nơi này, không để ý đám người kia khác thường, chọn một bàn sập trống đi đến.

Hầu bàn trong tiệm phát hiện khách đến, khom người lấy lòng niềm nở nói : “ Quý nhân! ngài dùng gì ạ?”

“ Trước đem rượu” Thiên Trạch nói.

“ Vâng! Vâng” gả tiểu nhị đầy mặt tươi cười, cung kính vô cùng chạy đi, hắn nhiều năm ở nơi này phục vụ, nhìn qua đã biết vị quý nhân này thân phận không nhỏ, vô luận dung mạo đến y phục đều là rồng giữa tửu khách này, một người như vậy há lại không có tiền trả được ư?

Vì tửu lâu sinh ý rất tốt, đầu bếp không ít, Thiên Trạch và Giang Ngọc Yến không đợi quá lâu đã được hầu bạn dọn lên, bàn sập cho mình bốn cái món nhắm cùng hai cái vò rượu đi kèm.

“ Không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy” Thiên Trạch đem một vò rượu mở ra chậm uống, rượu độ không cao với hắn chẳng khác nào là nước âm ấm chỉ có chút mùi cay cay chát chát, uống xong một hớp ánh mắt nhìn về một cái bàn.

Bàn sập ở mé tây trên lầu, tại bàn đó có hai cái thân ảnh đang quỳ ngồi uống rượu.

Một người thân thể cao lớn không thua kém gì Thiên Trạch, tuổi chừng trên dưới ba mươi, mặc áo vải màu tro cũ kỹ đã sờn rách, khuôn mặt vuông vức hình chữ quốc, tướng mạo thì không tuấn tú bằng Thiên Trạch, nhưng oai phong lẫm liệt.

Người còn lại hình thể nhỏ hơn thân hình cũng thon gầy, mặc một bộ màu trắng y phục, dung mạo ngũ quan cân đối tuấn tú, từ người tỏa ra khí tức nho nhã, tuổi chừng hai mươi hai tầm đổ lại.

Chỉ thấy nho nhã nam tử uống rượu mặt đã đỏ lên tựa như say rượu, mà đại hán thì vẫn không có dấu hiệu gì, bất ngờ là gả nho nhã để thỏng tay trái đại hán không một chút để ý, nơi ngón tay út của chàng lại có nước chảy ri rỉ ra ngoài.

Thì ra là chàng vận công bức rượu đã uống vào người, thành ra mới có thể cùng vị đại hán bên cạnh một mực uống hết bát này đến bát khác.

Chuyện hai người đấu rượu đã làm kinh động tất cả tửu khách lầu trên lầu dưới của Tùng Hạc Lâu, ngay cả đầu bếp, phụ bếp cũng chạy lên lầu xúm quanh mà xem.

Mà khi bọn họ chạy đến xem cũng thuận mắt nhìn qua chổ Thiên Trạch xì xầm bàn tán.

Bởi y ngoại hình quá chú mục, xa hoa y phục làm sao mà không chú ý được.

Đại hán kia lại gọi: “Tửu bảo! Lấy thêm hai mươi cân rượu nữa ra đây!”

Tên tửu bảo lắc đầu lè lưỡi nhưng động tính hiếu kỳ không ngăn trở gì nữa, chạy vào lấy hũ rượu.

“ Ồ!” đại hán lúc này mới chú ý theo hướng gã tửu bảo hầu rượu dời đi, thấy được một cái tuấn lãng bất phàm nam tử.

“ Lẽ nào ta nhận lầm rồi!” Y trong đầu thầm hô lên, lại nhìn qua bên cạnh mình đối ẩm người thần sắc có chút nghi hoặc.

Nam tử đang quỳ ngồi tại bàn kia khí chất cùng y phục hoàn toàn bất phàm, so với người bên cạnh thì cao hơn rất nhiều lần, khiến hắn sinh ra trong lòng ngờ vực, lại quan sát nhìn thấy tấm mặt nạ vàng, bất giác trong đầu hắn hiện lên một cái hư ảnh.

Hư ảnh kia trùng lặp với người trước, ánh mắt tràn đầy bất ngờ, không nghĩ đến hắn lại không nghĩ đến, lớn tiếng nói : “ vị huynh đài kia, nếu không chê Kiều mỗ có thể mời rượu chăng?”

Thiên Trạch nghe xong liền cất bước đi đến gần.

Giang Ngọc Yến cắn nhẹ môi rồi đứng dậy theo sau.

“ Người này là ai! lẽ nào là Mộ Dung công tử ư?” Mà nho nhã người nam cũng bị hán tử thanh âm chú ý, đem mắt nhìn qua liền thấy được Thiên Trạch đi đến, chứng kiến dung mạo cùng khí chất lạc giữa bầy gà, ánh mắt cao ngạo thượng vị giả kia, cùng với bên cạnh mỹ nhân tuyệt sắc để hắn sinh ra tâm tình sa sút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK