Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày thứ 2 bắt đầu, tổ 3 người đi đến lể đường ăn sáng đã gặp phải Draco Malfoy cùng một đám người Slytherin đang trò chuyện. Ở 3 người đi qua lúc, Malfoy làm ra bộ dạng muốn té xỉu bị dáng, dẫn đến Slytherin đệ tử một mảnh cười to.

Việc này cũng khiến cho Harry xấu hổ không thôi, cho nên tận lực ăn lấy thức ăn của mình rồi cùng hai bạn thân mình rời đi nhanh nhất đến tiết học đầu tiên trong ngày, bộ môn Tiên Tri.

Trên đường đi học Ron và Harry rốt cuộc cũng biết Hermione xoay sở thế nào khi đăng ký nhiều môn học trong năm. Có nhiều môn lại cùng thời gian, một phép phân thân độc nhất vô nhị mà thế giới phù thủy không có được.

Ron lên tiếng : « bồ dạy mình đi »

Hermione tỏ ra nghiêm nghị nói : « phép thuật này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa còn cần ma lực rất lớn, một khi phân thân bị hủy hay chủ động thu lại bản thể sẻ rơi vào hôn mê, có thể dẫn đến bản thân tử vong nếu vận dụng.»

Từ khi phát hiện ra ma lực có thể kiểm soát vận chuyển theo lộ tuyến các nội lực chân khí hay sử dụng giống như chakra.

Ma lực được kiểm soát khống chế một cách hoàn hảo giống như chakra nếu như thông qua cách luyện tập đứng nước và leo cây, hơn nữa sẻ tăng trưởng hơn tinh thuần hơn khi ma lực được vận chuyển trong cơ thể theo lộ tuyến thích hợp.

Ngoài việc chế tạo ra pin ma lực, Đế Thiên An còn sáng tạo ra một bộ công pháp giúp phù thủy tinh thuần và tăng trưởng ma lực của mình. Ngoài ra phép phân thân cũng được hắn cải thiện phù hợp với năng lượng ma lực của thế giới này.

Tuy nhiên nó vẫn có tệ nạn, đó là giống như chakra năng lượng khi thi triển Ảnh Phân Thân, chủ thể sẻ lâm vào hôn mê khi phân thân của mình bị hủy hay chủ động giải trừ, toàn bộ kinh nghiệm sẽ được gởi về bản thể.Một điều nữa phân ra quá nhiều phân thân sẻ dẫn đến cơ thể bị kiệt quệ hay dẫn đến tử vong nếu không kiểm soát được.

Vẫn như thường lệ những thứ này hắn đem ra làm phần thưởng cho dạy học, hay nhìn ai thuận mắt thì đưa cho . Và Hermione là một trong những người đầu tiên học lấy phép thuật này, có Đế Thiên An đánh cơ sở, nàng khống chế ma lực một cách hoàn hảo, lượng ma lực của bản thân qua 3 tháng đả có thể so bì với năm lớp 5 hay 6 rồi.

« Bồ không đùa mình đó chứ » Ron nói.

Hermione nói : « mình giống đùa lắm sao ? »

« Vậy nguy hiểm như vậy bạn sao lại dùng » Ron vẫn không từ bỏ nói.

Hermione dừng bước, quay lại nhìn hai bạn mình rồi nói : « phép phân thân này đòi hỏi có ma lực hùng hậu lẫn tinh thần mạnh mẽ, hai bồ còn chưa đủ điều kiện học nó đâu, hơn nữa đây là phần thưởng hè chỉ những học sinh xuất sắc mới được nhận lấy, hai bồ nếu chịu siêng năng học tập lẻ ra đả không như bây giờ. »

Nhìn Hermione có phần bất mãn rời đi trước cả 2 cũng xấu hổ lên, khi chứng kiến Hermione thực hiện phép phân thân tạo ra cơ thể chẳng khác hệt gì mình, cả hai hâm mộ không ngớt. Cho nên mè nheo nhờ Hermione dạy cho mình phép ấy.

Ron bỉu môi nói : « Làm như mình không muốn siêng năng lắm, học sinh xuất sắc còn không phải Noah luôn thiên vị bồ ấy ư ! »

Harry lên tiếng : « Ron, bồ ấy nói không sai, chúng ta bỏ quá nhiều cơ hội »

Tuy Đế Thiên An đối xử với nó và Ron khác với Hermione, nhưng một điều thừa nhận đó là so với nhiều đứa khác tốt hơn nhiều lắm. Cũng không phải keo kiệt vẫn thường hay chỉ điểm, nhưng cái cách chỉ điểm của vị kia chính là để bọn nó tự mò mẫm trong đống sách, sau khi bọn chúng tiếp thu kiến thức học tập qua có gì sai sót hay không hiểu mới giải thích cho.

Cả hai đều không phải là con mọt sách như Hermione hay nhà Ravenclaw học sinh, trong đống sách khổng lồ của Đế Thiên An để cho bọn chúng không nổi lên hứng thú. Hơn nữa khi đến được căn nhà của hắn, bên trong có đủ thứ hấp dẫn hai đứa thay vì ngồi yên lặng đọc sách, nhất là con nhà nghèo Ron thì càng ưa thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa giàu có ở nơi này.

Trong một năm vừa rồi bọn nó được dạy rất nhiều thứ, bọn nó so với rất nhiều người trong trường có ưu thế nhưng lại bỏ qua cái ưu thế đó. Nhìn xem những học sinh nhà Ravenclaw không ngừng vượt qua. Nhất là Daphne nhà Slytherin còn vượt mặt bỏ xa hai đứa nó, chiếm lấy thứ tốt về cho mình bằng thực lực của bản thân.

Hermione ở phía trước nghe được lời nói của Harry, ba tháng hè qua nàng luyện tập theo những gì Đế Thiên An chỉ dạy các giác quan so với trước tốt hơn rất nhiều, nói : « Hai bồ cứ tiếp tục như thế, chỉ e sớm muộn gì bị thằng Malfoy vượt qua mà thôi. »

« Cái gì cái thằng đó, còn khuya » Ron lớn tiếng không tin nói.

Hermione nói : « nó mưu mô xảo quyệt, còn hai bồ thì quá ngu, mỗi lần luôn bị nó khiêu khích cho nổi giận, trí tuệ mới là vũ khí sắc bén nhất , nhất là bồ Harry»

Harry nhìn Hermione nhại lại giọng điệu của Đế Thiên An, nó đương nhiên biết bạn mình lời ấy là gì, còn không phải nói nó luôn xúc động nóng đầu sau, mới nhất chính là nó dùng đũa phép ếm lên bà cô của mình gây ra hậu quả nghiêm trọng,chuyện này cũng bị nàng phàn nàn suốt một thời gian.

Harry rầu rĩ nói : « được rồi, năm nay mình sẻ chăm chỉ học tập cùng bồ »

Ron khịt mũi, rồi mở miệng : « thằng Malfoy ngoài cái âm hiểm xảo trả, nịnh nọt ra nó được cái gì chứ, năm trước mình còn một đấm hạ gục nó »

Hermione bóc mẻ nói : « nó ngoài cái đó ra, thì gia đình nó giàu hơn bạn, thế lực nhà nó mạnh hơn »

Ron lổ tai cũng ửng đỏ lên khi nghe lời thẳng thừng này, lớn tiếng : « bồ giờ về phe nó »

« Mình chỉ nói sự thật mà thôi, bồ nên học cách chấp nhận vào sự thật phủ phàng đó »

Ron há hốc miệng nhìn Hermione xoay người dẫn đầu bỏ bọn họ đi, quay sang nhìn Harry nói : « bồ có thấy bồ ấy càng ngày càng giống Noah rồi không ? »

Hành trình xuyên qua tòa lâu đài để đến Tháp Bắc là một hành trình dài. Hai năm ở Hogwarts chưa đủ để bọn trẻ biết hết mọi thứ về tòa lâu đài: trước đây tụi nó chưa từng được vào bên trong Tháp Bắc.

Cả ba trèo lên tới cầu thang thứ bảy, đến một đầu cầu thang không thấy quen chút nào, ở đó không có cái gì khác ngoài một bức tranh lớn vẽ một bãi cỏ trống trơ treo trên bức tường đá, Ron vừa thở hổn hển vừa nói:

"Phải.... có.... một.... lối.... đi.... tắt.... chứ!"

Hermione ngó xuống một hành lang vắng bên phải:"Chắc là lối này."

Nhưng Ron nói:"Không phải đâu. Đó là hướng nam mà. Mấy bồ ngó coi, tụi mình có thể nhìn thấy một mảng hồ nước bên ngoài cửa sổ kìa...."

Harry ngắm bức tranh. Một chú ngựa lùn mũm mĩm, lông xám lốm đốm, vừa mới thong dong dẫm lên bãi cỏ và thơ thẩn nhấm nháp cỏ xanh. Tuy đã quen với việc các nhân vật trong những bức tranh ở trường Hogwarts cứ di chuyển lung tung và thỉnh thoảng bỏ khung tranh mà đi thăm viếng lẫn nhau, nhưng Harry vẫn cứ khoái nhìn chúng.

Một lát sau, một hiệp sĩ lùn bè bè mặc bộ áo giáp cứ kêu xủng xoẻng khi ông bước vào bức tranh, theo sau là con ngựa lùn. Căn cứ vào dấu vết cỏ dập còn dính ở đầu gối của bộ đồ giáp kim loại ông đang mặc, thì có thể nói chắc là ông vừa té ngựa.

Nhìn thấy Harry, Ron và Hermione, ông hiệp sĩ gào lên:"A! Quân bất lương nào dám xâm nhập lãnh địa riêng của ta hả? Phải chăng các ngươi đến cười nhạo ta ngã ngựa? Hãy rút gươm ra, đồ bất lương, đồ chó!"

Ba đứa nhỏ sửng sốt đứng ngớ ra nhìn ông hiệp sĩ lùn đang rút thanh gươm ra khỏi cái vỏ kiếm và bắt đầu vung gươm trong tay một cách hung hăng, còn chân cẳng thì nhảy loi choi trong cơn giận điên cuồng. Nhưng lưỡi gươm quá dài so với thân hình cụt ngủn của ông, thành ra khi ông chém một đường gươm ác liệt thì đà gươm đi làm ông mất cả thăng bằng, té lăn đùng, sấp mặt xuống bãi cỏ.

Harry tiến tới gần bức tranh hơn, nó hỏi:"Ông có sao không?"

"Lùi lại! Quân khoác lác đê tiện! Lùi! Đồ xỏ lá!"Ông hiệp sĩ lại nắm chặt thanh gươm, chống gươm xuống để đứng lên, nhưng lưỡi gươm lún sâu thêm vào lớp cỏ, và khi ông đứng dậy được rồi thì cho dù đã cố gắng hết sức mình, ông không thể nào rút lưỡi gươm ra được nữa. Cuối cùng ông phải tự quăng mình xuống cỏ, đẩy cái mạng che mặt trên cái nón giáp sắt ra để lau mồ hôi đang rịn đầm đìa.

Thừa dịp ông hiệp sĩ nghỉ mệt, Harry phân trần:"Như vầy nè, tụi tôi đang đi tìm Tháp Bắc. Chắc ông đâu biết chỗ đó ở đâu hả?"

Cơn giận của ông hiệp sĩ dường như tan biến đi tức thì. Ông lách cách đứng dậy và dõng dạc hô:"Một cuộc truy tìm! Hãy theo ta, hỡi các bằng hữu thân thiết! Chúng ta sẽ tìm ra mục tiêu của các bạn, hoặc là chúng ta sẽ dũng cảm bỏ mạng vì nhiệm vụ!"

Ông hiệp sĩ lại một lần nữa cố gắng rút thanh gươm ra một cách không hiệu quả, rồi cố trèo lên con ngựa mập, nhưng lại ngã xuống. Ông bèn khí khái la to:"Đành đi bộ vậy, thưa quí ngài và quí nương! Lên đường! Tiến lên!"

Và, trong bộ áo giáp sắt kêu xủng xoẻng ầm ĩ, ông ta chạy vô cạnh trái của cái khung tranh và biến mất khỏi cảnh trí của bức tranh.

Ba đứa nhỏ vội vã chạy theo ông hiệp sĩ dọc hành lang, căn cứ theo âm thanh xủng xoẻng phát ra từ bộ áo giáp của ông. Thỉnh thoảng tụi nó nhìn thấy ông chạy ngang qua một bức tranh ở phía trước.

"Hãy cố mà can đảm lên nhé, điều tệ nhứt còn chưa xảy ra đâu!"Ông hiệp sĩ gào to, và tụi nó thấy ông tái xuất hiện phía trước một nhóm các bà mặc váy phồng vẻ nhớn nhác. Tranh của các bà treo trên vách của một cầu thang xoắn chông chênh.

Harry, Ron và Hermione thở hổn hển trèo lên những bậc thang xoắn sít sao, càng lúc càng thấy chóng mặt hơn, cho đến khi nghe được tiếng nói rì rầm phía trên đầu, thì tụi nó biết chắc mình đã tới được lớp học.

Ông hiệp sĩ bấy giờ mới thò đầu vô bức tranh của một ông thầy tu có vẻ mặt hết sức nham hiểm, la lớn:"Tạm biệt! Tạm biệt nhé, các chiến hữu của ta! Bất cứ khi nào các bạn cần đến một trái tim cao thượng và những bắp thịt sắt thép, thì cứ tìm đến Ngài Cadogan!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK