Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Lục Tiểu Phụng mạo hiểm xâm nhập Tín Lăng phủ, bằng hắn thân thủ lại có bản đồ của Xà Vương cấp cho, hắn dể dàng vượt qua tầng tầng lớp lớp canh gác rồi đến vị trí bảo khố bị cướp...

Lục Tiểu Phụng lật mấy tấm ngói lên, nhưng phía dưới còn ba tầng lưới sắt dù có bảo đao lợi kiếm, chưa chắc đã chặt đứt.

Bảo khố thật chẳng khác gì một chiếc hộp sắt khổng lồ, đừng nói ruồi nhặng mà ngọn gió cũng không lọt qua được.

Lục Tiểu Phụng tự hỏi : “Thế này thì tên đại đạo thêu hoa kia làm thế nào mà vào được ? Chàng nhẹ buông tiếng thở dài vì không tìm ra được đáp án.”

Bên cạnh bảo khố có một gian phòng thường, tương đối thấp hơn mà bên trong tối đen chẳng thấy đèn đuốc chi hết.

Lúc này Lục Tiểu Phụng đã hoàn toàn tuyệt vọng khi không có manh mối, chỉ muốn kiếm đường thoát ra khỏi Vương phủ cho thật lẹ, thân hình như chim én rời đi.

Giữa lúc Lục Tiểu Phụng tung mình vọt tới, đột nhiên hắn ngó thấy một người đứng trên nóc căn phòng tầm thường ở phía đối diện.

Nguyên đấy là một lão già mặt trắng lún phún râu, mình mặc áo trường bào màu tuyết bạch, cặp mắt lão trong bóng tối lấp loáng như hai điểm hàn tinh.

Lục Tiểu Phụng tưởng chừng trái tim chìm xuống. Người hắn cũng vội dùng Thiên Cân Trụy để hạ xuống đất.

Giữa lúc hắn lơ lửng trên không bỗng ngó thấy kiếm quang lấp loáng từ trên nóc nhà phía đối diện phóng tới.

Lục Tiểu Phụng chưa từng thấy ánh kiếm huy hoàng và mau lẹ như lần này.

Chỉ trong chớp mắt cả người đều bị kiếm khí vây chặt.

Một làn kiếm khí làm cho người ta lạnh đến xương tủy.

Trên đời tưởng chừng khó người chống nổi chiêu kiếm này.

Lục Tiểu Phụng không chống lại vì hắn không chống nổi. Hắn chỉ đầu ngón chân xuống đất, người chàng đã lùi lại phía sau.

Luồng kiếm khí như cầu vồng, vọt đi tựa điểm chớp rượt tới.

Lục Tiểu Phụng lùi lại rất mau nhưng cũng chưa mau bằng thế kiếm đâm tới.

Vả lại bây giờ hắn cũng hết đất lùi rồi, bởi sau lưng của y chính là vách đá bảo khố.

Thân pháp Lục Tiểu Phụng biến hóa mà cũng không thể biến hóa lẹ bằng thế kiếm.

Ai coi tình trạng trước mắt cũng cho là chàng nhất định phải chết phen này.

Nhưng giữa lúc ấy ngực y tự nhiên lõm xuống tựa như dính chặt vào xương sống.

Chiêu kiếm của lão tính đúng cả lực lượng lẫn bộ vị nhưng không ngờ con người chàng biến thành mỏng dính. Thật là cách biến hóa không thể tưởng tượng được.

Khi luồng kiếm quang lướt tới trước mặt thì luồng lực đạo vừa hết. Vì thế mà lúc này lão chắc mẩm Lục Tiểu Phụng bị xuyên thủng ngực nên không gia tăng khí lực nữa.

Những tay cao thủ võ lâm chân chính mỗi lần ra tay đều tính toán vừa vặn, tuyệt không bao giờ chịu hao phí một phần khí lực. Huống chi người này lại là cao thủ trong bọn cao thủ.

Lão chẳng bao giờ ngờ tới nhát kiếm của mình lại đâm vào quãng không.

Lục Tiểu Phụng không còn đất lùi, lão chẳng cần phóng kiếm thêm về phía trước, nhất định Lục Tiểu Phụng cũng chết không kịp ngáp.

Nhưng giữa lúc cái chết khe chừng sợi tóc, Lục Tiểu Phụng cũng ra tay.

Đột nhiên chàng đưa hai ngón tay cặp trúng lưỡi kiếm.

Không ai có thể hình dung được tốc độ và chỉ pháp xảo diệu của hai ngón tay. Người nào không chính mắt trông thấy nhất định không tin được.

Lão áo trắng đã hạ mình xuống. Lão không phát huy lực lượng để sử kiếm nữa mà chỉ dùng cặp mắt lạnh như hàn tinh nhìn thẳng vào mặt đối phương.

Lục Tiểu Phụng cũng nhìn lão hỏi : “Phải chăng các hạ là Bạch Vân thành chủ ?”

Bạch y nhân lạnh lùng hỏi lại : “Các hạ nhận ra ta ư ?”

Lục Tiểu Phụng thở dài đáp : “ trừ Bạch Vân Thành chủ thì còn ai sử dụng được chiêu kiếm này ?”

Bạch y nhân gật đầu đột nhiên hỏi lại : “ ngươi là Lục Tiểu Phụng phải không ?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Các hạ cũng nhận ra tại hạ rồi ?”

Bạch Vân thành chủ nói : “Ngoài Lục Tiểu Phụng, còn ai dùng hai đầu ngón tay tiếp được chiêu kiếm đó của lão phu ?”

Lục Tiểu Phụng mỉm cười.

Bất luận là ai nghe Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành nói câu này cũng khoan khoái phi thường.

Bởi y là một cái vô số kẻ dùng kiếm đều ngưỡng vọng nhìn đến, là tuyệt đại cao thủ đứng đầu trong thiên hạ một trong, trên giang hồ xưng hào Thiên Kiếm.

Một cái lợi hại như vậy người làm sao lại ở trong Tín Lăng quân vương phủ?

Đó là vì y là môn khách của Tín Lăngquân, tại lúc trẻ được y chiếu cố, còn lại là sư phụ của Tín Lăng Quân trưởng tử.

Tú Hoa đại đạo gây án khi y cũng đuổi đến nơi này, xuất thủ với Lục Tiểu Phụng là lão biết kẻ này sẽ đến, và muốn thử ra tay một chút với bốn hàng lông mày, thử xem y có thể đở được một kiếm của mình chăng?

Diệp Cô Thành lại nói : “Bốn năm trước công tử đã dùng thủ pháp này để đón tiếp thanh kiếm của Mộc đạo nhân. Đến nay y vẫn công nhận thủ pháp của công tử là một tuyệt kỹ thiên hạ vô song.”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Y là bạn của tại hạ. Thành chủ còn lạ gì đa số những ông bạn thường thích khoa trương các người thân thiết với mình.”

Diệp Cô Thành nói : “Bốn tháng trước y cũng coi lão phu sử chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên vừa rồi và cũng công nhận là một thứ kiếm pháp đứng đầu thiên hạ, nhưng y cũng công nhận chỉ có công tử là đón tiếp được chiêu này.”

Lục Tiểu Phụng "ủa" lên một tiếng.

Diệp Cô Thành nói tiếp : “Lão phu không tin nên mới nhất định thử coi.”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Có phải các hạ đã biết tại hạ tới đây ?”

Diệp Cô Thành gật đầu.

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Các hạ ở đây chờ tại hạ hay sao ?”

Diệp Cô Thành lại gật đầu.

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Giả tỷ tại hạ không tiếp được chiêu đó thì làm thế nào ?”

Diệp Cô Thành lạnh lùng đáp : “Nếu vậy thì không phải là Lục Tiểu Phụng.”

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói : “Rất có thể Lục Tiểu Phụng không đón nổi chiêu kiếm đó thì hiện giờ Lục Tiểu Phụng không phải là Lục Tiểu Phụng ngày trước.Nếu tại hạ không tiếp nổi chiêu kiếm đó thì đã thành người chết.”

Diệp Cô Thành lạnh lùng đáp : “ Đúng rồi ! Người chết là người chết. Người chết không có tên họ.”

Đột nhiên lão xoay tay tra kiếm vào vỏ.

Lục Tiểu Phụng đã sớm biết Diệp Cô Thành lưu tình bằng không mình có thể đã chết dưới một kiếm kia khi y gia tăng lực đạo, hoặc là tiếp tục xuất thủ, nhưng y thu kiếm nói rõ y không muốn giết mình.

Lục Tiểu Phụng nói: “ các hạ vì sao lại biết ta đến vương phủ?”

Đây là vấn đề mà hắn hơi khó hiểu, đêm nay hắn chỉ mới đến Diệp Cô Thành đã biết từ trước mà chờ, không phải quá thần kỳ ư?

Chỉ là câu nói này đã không cần trả lời, bởi vì hắn đã nhìn thấy hai cái bằng hữu của hắn đi ra, là Kim Cửu Linh cùng Hoa Mãn Lâu.

Rất nhanh đám người dời đến đại sảnh của Tín Lăng quân.

Lục Tiểu Phụng lạnh mặt nói: “Hai người các ngươi biết rõ Bạch Vân thành chủ đang chờ ta, nhưng các ngươi lại tại một bên xem ta có tiếp được một kiếm hay không? đây vẫn là bằng hữu sao?”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Bởi vì chúng ta cũng muốn biết, Lục Tiểu Phụng ngón tay có kẹp chặt nổi Bạch Vân thành chủ thần kiếm không? Lại là Bạch Vân thành chủ cũng không có sát ý.”

Kim Cửu Linh dời chủ đề này đi: “Ngươi đã tự mình dò xét vương phủ bảo khố, có thể phát hiện cái gì?”

Lục Tiểu Phụng lắc đầu: “Bảo khố bảo vệ thực sự sâm nghiêm, coi như không có Bạch Vân thành chủ ra tay, ta cũng tuyệt không thể lặng yên không tiếng động lưu vào trong bảo khố. Nếu trên đời có kẻ lặng yên lấy đi được chỉ có một người”

“ Đạo Thánh!” Kim Cửu Linh nói vào.

Hoa Mãn Lâu nói : “ chỉ là con người Đạo Thánh tương đối kiêu ngạo, việc này có khác với tác phong của y”

“ Ukm!” Diệp Cô Thành gật đầu, nói : “ kẻ này Kiếm Thương song tuyệt, trong đó kiếm pháp của y có thể nói mới chính là thiên hạ vô song, y thực lực hẳn không so với lão phu kém”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK