Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch cũng nâng kiếm mình lên, khí thế bắt đầu kéo lên.

Chỉ thấy kiếm quang như trường hồng kinh thiên từ Tây Môn Xuy Tuyết xạ ra, nhanh chóng, huy hoàng, rực rỡ, có không nói ra được kinh tâm động phách.

Trong chốc lát đã vượt qua mấy trượng khoảng cách, phi đâm mà đến.

Thật nhanh kiếm quang, thật nhanh ra tay.

Nhưng với Thiên Trạch mà nói, tốc độ này còn không tính là nhanh với hắ, hắn cũng gia cường ý niệm, kiếm quang đối kiếm quang.

“ Phanh! Phanh......”

Tây Môn Xuy Tuyết kiếm quang chẳng những nhanh, hơn nữa sắc bén lăng lệ. Kiếm khí đến sau phá trường không, ngay cả không khí cũng phát ra sắc bén tiếng rít.

Nhưng Thiên Trạch giọt mưa không lọt đáp trả.

Hai luồng kiếm khí trong nháy mắt trong hư không giao kích, đụng vào nhau, văng lửa khắp nơi, kình khí bay tứ tung.

“ Tạ Hiểu Phong không đở nổi một chiêu của ta, ngươi nếu không dốc hết sức sẽ bỏ mệnh dưới một kiếm này” Thiên Trạch chậm nói.

Tây Môn Xuy Tuyết đáp : “ Được! vậy ta muốn xem thử một kiếm bại Tạ Hiểu Phong là thế nào?”

Tây Môn Xuy Tuyết sở ra công kích chỉ là thăm dò, mục đích đạt thành hắn cũng lập tức phát động thế công, chân dẫm nhẹ một cái thân hình lăng không để lại tàn ảnh, trong sát na kiếm khí đại thịnh kiếm thế giăng tỏa ra tứ phương.

“ Kiếm Khí! Diệt Thương Thiên”

Thiên Trạch đợi khí thế của Tây Môn Xuy Tuyết đẩy lên đỉnh, quát một tiếng.

Lập tức mấy trăm chuôi Luyện Khí Chi Kiếm nhanh chóng ngưng tụ phía sau, khí tràng cường đại tỏa ra ngoài, mặt nước hồ không ngừng dậy sóng.

“ Kiếm này…” Lục Tiểu Phụng kinh sợ ngây người.

Hoắc Thiên Thanh, Diêm Thiết San, Tô Thiếu Anh chờ những kẻ gia nhân chạy đến cực kỳ rung động.

Thiên hạ tu kiếm người, mới bắt đầu tu tập chỉ có thể dùng lợi khí đả thương hoặc phòng hộ cho mình, vung vẩy kiếm sinh ra kiếm quang. Khá hơn một chút sở tu được nội lực phóng xuất ra kiếm khí, cao minh hơn sinh ra kiếm khí ngưng ảnh, kiếm thế bao trùm chờ các loại… mà tột đỉnh thì ngộ ra kiếm ý của mình.

Nhưng dù là cao hay thấp nhưng kiếm khí ngưng thực thì là trước nay chưa từng xảy ra được, từ cổ kim đến nay đều chưa thấy ai có thể giống như ĐạoThánh đem mấy trăm chuôi kiếm hóa khí ngưng thực.

Cho dù tại võ lâm trung nguyên Chư Tử Bách Gia trong sở trường luyện khí Đạo gia nhất mạch, chưa ai cũng làm được như Đạo Thánh.

Hóa khí ngưng binh.

Dù bọn họ đã nghe qua nhưng tận mắt chứng kiến ai nấy cũng rung động.

“ Một kiếm này du thiên cổ” Tô Thiếu Anh ánh mắt mở to hết cở, hắn bỏ qua khí tràng cường đại của hai cái cường đại kiếm khách tỏa ra, hắn sợ nhíu một cái ánh mắt sẽ để hắn hối hận tột cùng, mà thực tế hắn thấy trước mắt để hắn sở động.

Cho dù hắn sư thừa tại võ lâm trên có thể nói là cát cứ một vùng địa vị cực lớn, cũng là một tay đao kiếm song tuyệt, nhưng cũng không làm được như Đạo Thánh hiện giờ.

Một kiếm của Đạo Thánh sở ra quả thật xứng danh du thiên cổ.

“Khí ngưng binh!” Hoắc Thiên Thanh thổn thức thốt lên, hắn kiến thức không nhỏ, thấy được tràng trước mắt làm sao không sở động.

“ Tiếc là ta không thấy được thịnh cảnh này” Hoa Mãn Lâu tiếc nuối nói, hắn dù nghe được đại não hình dung được tràng cảnh sở ra, song lại không chứng kiến chân thật được, tại nghe được những người kia cùng đại não phán đoán cũng khiến hắn tiếc hận.

“ Quả thật đáng sợ!” Lục Tiểu Phụng thầm than tên trộm cướp mới nổi gần đây.

Lúc này, Tây Môn Xuy Tuyết không có quá nhiều chính là lời, kiếm đâm.

Đâm ra kiếm, kiếm khí đại thịnh, kiếm thế không ngừng đẩy lên.

“ Phanh! Phanh! Phanh!”

Kiếm khí va chạm, kiếm thế tương tranh trong chốc lát quấy lên kình khí.

Diêm Thiết San, Hoắc Thiên Thanh, Tô Thiếu Anh, Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu đám người, lại mỗi một người đều thần sắc trịnh trọng, thậm chí, đã chảy ra mồ hôi lạnh.

Bởi mức độ mỗi lúc một ác liệt, Thủy Các mái ngói cùng các kiến trúc lân cận bị vạ lây, lá sen không ít bị chém nát, cột nước không ngừng bắn lên.

Lòng bàn tay Lục Tiểu Phụng đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Hắn phát giác kiếm thế kiếm chiêu biến hóa của Tây Môn Xuy Tuyết tuy bên ngoài coi rất linh hoạt, mà thực sự lại đờ đẫn hay ít ra cũng không linh hoạt bằng Đạo Thánh.

Tây Môn Xuy Tuyết tựa hồ không phải là đối thủ của Đạo Thánh.

Ai nấy thấy được Đạo Thánh có phần chiếm ưu.

Khi kiếm thế đẩy lên đại thịnh, Tây Môn Xuy Tuyết dốc ra một đòn mạnh nhất của mình.

“ Oanh!!”

Một tiếng vang thật lớn.

Nước hồ bắn tung tóe như mưa trút, cả tòa Thủy Các bị đánh sập.

Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu, bên ngoài cùng người các loại, không có nhân phân rõ, trong chớp nhoáng này rốt cuộc ai thắng ai bại, kiếm quang cường liệt cùng dư kình đẩy ra khiến bọn họ không quan sát được.

Chờ gió lặng, hồ nước chỉ còn sóng dập dờn, hai cái thân ảnh hiện ra.

Đạo Thánh vẫn an lặng đứng tại chổ hoa sen, khí định thần nhàn, như sương khói màu vàng kim khí không ngừng hồi nhập về người y.

Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết thì không được. Cả cơ thể y phục đứt rách, đáng nói hơn huyết đỏ thẫm đổ ra từ một bả vai.

Cánh tay trái của y đã bị đoạn, đúng là bị đoạn, mà hắn thì nằm dưới mặt đất.

“ Lưu ngươi lại một mệnh chờ ngươi tấn thăng Thiên Kiếm chi cảnh” Thiên Trạch hạ thủ lưu tình, đối với Tây Môn Xuy Tuyết hắn trước kia cũng thưởng thức, cho nên phá lệ không giết cũng không không chế y.

Tại hắn ký ức cũ trong, có rất nhiều kiếm khách xứng đáng với danh xưng “Thần Kiếm” trong thế giới giang hồ của Cổ Long, nhưng với hắn thì Tây Môn Xuy Tuyết vẫn luôn là một trong những kiếm khách được yêu thích nhất.

Tây Môn Xuy Tuyết đối lập với Sở Lưu Hương, Lục Tiểu Phượng, Thiết Trung Đường, Thẩm Lãng chờ nhân vật chính nhân vật, hắn thân là vai phụ lại ánh sáng không kém chút nào, thậm chí đem nhân vật chính Lục Tiểu Phượng đều che kín rồi.

Dù y xuất hiện không nhiều, xuất kiếm lại càng ít, nhưng trong kiếm của y không chỉ có sự lạnh lùng của Kiếm, sự tịch mịch của Thần, mà còn có cả sự yếu đuối của Nhân.

Hình ảnh của y thường được miêu tả với một chút gì đó lãng mạn hơn như để làm dịu đi cái bén lạnh của từng đường kiếm y vung ra.

Một kiếm sĩ áo trắng nâng kiếm ngang vai, nhẹ nhàng thổi giọt máu cuối cùng trên mũi kiếm, lòng trống rỗng, không thoả mãn mà chỉ tràn ngập thống khổ, thật đáng thương, đáng thương biết bao nhiêu…

“Đa tạ!” Tây Môn Xuy Tuyết phun ra hai chữ, sau đó mang theo cánh tay đã đoạn kia khinh người phóng lên cao, hướng Diêm phủ bên ngoài bay đi .

Hai người giao thủ, Thiên Trạch hiển nhiên kỹ cao hơn, hắn hạ thủ lưu tình, không phải Tây Môn Xuy Tuyết sẽ không mất một cánh tay mà là cả mệnh.

Tây Môn Xuy Tuyết rõ ràng mình đả bại, đối phương không giết mình, hắn còn ở lại nơi này để làm gì?

Tây Môn Xuy Tuyết dứt khoát đi, mọi người lại là sững sờ.

Nhất là Lục Tiểu Phụng, hắn không nghĩ đến bạn tốt Tây Môn Xuy Tuyết bại!

Điều này làm cho hắn có chút hoảng thần, hắn thấy, đây vốn là không nên chuyện đã xảy ra, hôm nay lại phát sinh ở trước mắt, Tây Môn Xuy Tuyết so kiếm mất một tay, để hắn nhìn về Đạo Thánh nồng đậm kiêng kỵ.

“ Vẫn là câu nói củ, ta đến là mượn tiền, lão có đưa hay là không?” Thiên Trạch thoát cái đã xuất hiện cách Diêm Thiết San năm trượng trước, kiếm chỉ.

Diêm Thiết San ngưng trọng hỏi : “ nếu tại hạ không cho mượn”

“Vậy thì giết rồi lấy” Thiên Trạch nói

Diêm Thiết San tỏ ra không yếu thế hỏi : “ các hạ tự tin như vậy?”

“ Các ngươi lên một lần, thử xem ta có giết được các ngươi hay không?” Thiên Trạch khinh cuồng nói .

Diêm Thiết San trầm mặc, rồi hỏi : “ các hạ chỉ muốn tài bảo?”

Thiên Trạch không kiên nhẫn, thúc dục Luyện Khí Chi Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK