Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Tần Hàm Dương cung.

“ Báo!” Một tên nội thị thái giám lớn giọng cung kính nhìn về phía trước chính là chí tôn đại Tần Doanh Chính.

Đứng ở phía sau Tần vương là Tướng quốc Lý Tư, cùng với Hộ quốc pháp sư, Âm Dương gia Nguyệt Thần.

“ Vệ Trang xuất lĩnh 900 quân Trọng Giáp phát động tấn công toàn diện vào Mặc Gia Cơ Quan Thành” gã thái giám cung kính bẩm báo.

“ Hả?” Lý Tư kinh hô lên, hắn không nghĩ sớm như vậy Cơ Quan Thành đã bị Vệ Trang tiến công chiếm đóng.

Đại não bất giác nhớ lại lúc trước Vệ Trang từng hứa hẹn với hắn,chỉ cần một ngày có thể công phá Cơ Quan Thành, trong đầu cẩn thận suy tính một hai : “ người này quả đáng sợ, để lại trên đời này e chỉ là họa chứ không phải phúc”

Bản lĩnh của Vệ Trang bày ra để cho hắn kiêng kỵ, thậm chí còn nảy sinh sát tâm, để lại trên đời một người như Vệ Trang nếu như liên kết với Bách Việt chính là đại họa. Xem ra hắn cần phải thông tri La Võng, một khi sự vụ thành cũng nên đem mối ẩn họa này lau đi.

“ Thông tri đại quân hổ trợ phía sau” Doanh Chính nhàn nhạt lên tiếng.

Cơ Quan Thành một khi công phá, hắn tuyệt đối không để cho dư nghiệt Mặc gia có thể chạy thoát. Mầm họa bất ổn tại Tần quốc cần phải lau trừ sạch.

“ Vâng” Lý Tư chắp tay lên tiếng.

Mà đứng một bên Nguyệt Thần bất động thanh sắc, thân ảnh cũng hơi cúi người cất lên thanh âm : “ bệ hạ, Nguyệt Thần cáo lui”

Doanh Chính nhẹ gật đầu.

Cơ Quan Thành nằm ở Yên quốc khoảng cách xa xôi, nhưng tin tức tình báo truyền về lại không hề chậm. Mà phụ trách truyền lấy tin tức cho Doanh Chính chính là La Võng và Ảnh Mật Vệ, cho dù thân cư Hàm Dương nhưng hắn cũng có thể biết được phương xa ngàn dặm mọi chuyện.

Đánh phá Cơ Quan Thành Doanh Chính tất nhiên sẽ không điều một chi quân haivạn Trọng Giáp Bộ Binh cho Vệ Trang.

Hắn đương nhiên hiểu rõ cho dù có phá được đi nữa thì bằng bên trong cơ quan lẫn số ít quân sĩ còn lại không làm được gì, chưa kể Mặc Gia tiếp viện trở về đây. Cho nên để Vệ Trang mở đường đại quân theo sau chính là một lần hốt sạch phản nghịch phần tử.

Có Công Thâu Cừu giúp sức thì các cánh cửa của Cơ Quan Thành đã bị công phá, theo đó Tần quân cũng tràn vào bên trong tòa thành, lùng diệt đệ tử Mặc Gia có điều toàn bộ Mặc Gia Cơ Quan Thành vắng bóng, các đệ tử bị khí độc hôn mê trong các hành lang được chuyển đi nơi khác.

Ngàn vạn dặm chi cách, Cơ Quan Thành nơi, Cái Nhiếp gian phòng.

“ Thiên Minh! Thiên Minh con sao rồi? Thiên Minh hãy trả lời ta” Cái Nhiếp gấp hỏi.

Cái Nhiếp lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng là bởi vì góc độ quan hệ, hắn cái gì cũng không có nhìn thấy, mà Thiên Minh cũng không đang phát ra thanh âm ho khan, im lặng để cho hắn lo lắng.

“Hê hê, đại thúc tìm con à!” bỗng nhiên một cái đầu nhỏ nhanh hiện lên ngoài khung cửa giam, Thiên Minh cười đùa đem mặt tiến đến bên cạnh cửa sổ, hai tay vững vàng nắm lấy trên cửa sổ cây sắt

“ Thiên Minh, sao con có thể…” Cái Nhiếp hoàn toàn không nghĩ ra được Thiên Minh có thể thoát khỏi phòng giam.

Thiên Minh cười nói: “He he, vừa rồi con quả thật rất khó chịu, muốn đến gần cửa sổ cho dể chịu.Ai ngờ lại chui ra ngoài được, rồi men theo dây leo vách núi mà trèo qua đây”

Nói xong hắn muốn đem đầu, dựa theo vừa mới đi ra ngoài phương pháp, cũng đồng dạng đem đầu chui vào khe hẹp sắt. Nhưng lần này không tài nào đi qua, bởi khoảng trống khung cửa sổ này nhỏ hơn gian phòng hắn.

Thiên Minh buồn bực nói : “ tay nghề của bọn Mặc gia thật chẳng ra sao cả, chấn song cửa sổ chổ lớn chổ nhỏ. Sao cáinày lại nhỏ như vậy chứ”

Hắn có chút không chịu thua tiếp tục dùng lực, thế nhưng là hắn không có chú ý tới dưới chân hắn từng viên cục đá lăn xuống vách núi, hắn một cái trọng tâm không vững, cơ thể nhanh chóng hướng phía dưới phóng rơi.

“ A a a!! A a!”

Cái Nhiếp tay mắt lanh lẹ liền đem tay bắt lấy cổ áo hắn giữ lại.

“Đại thúc, may mà thúc bắt được con” Thiên Minh nhìn xuống khoảng cách bên dưới mà sợ hãi, may mà có đại thúc không thì hắn xác định rồi.

Cái Nhiếp nói: “ con hãy nắm chắc dây leo trên vách núi”

Nghe được Thiên Minh làm theo, chân đạp lên sợi dây leo to lớn bò trườn trên vách đá.

“ Hiện giờ con hết khó chịu rồi à” đợi Thiên Minh ổn định Cái Nhiếp hỏi

Thiên Minh nói: “Không sao cả, cổ họng cũng hết nỏng rồi.”

Cái Nhiếp chần chờ nhìn mình gần đó Uyên Hồng, phía trên còn tản ra khí độc.

“Chuyện gì xảy ra a? Đại thúc?” bị ngăn cách bên ngoài, Thiên Minh thăm dò vào cái đầu nhỏ kinh ngạc nhìn về phía Uyên Hồng hỏi

“Độc khí trong phòng càng ngày càng nhiều!” Cái Nhiếp trả lời

“Khí độc? Chẳng lẽ? vừa rồi là bởi vì....?” Thiên Minh ý thức được mình lúc nãy dị dạng, từ đau rát cuống họng đến mủi đổ máu

Cái Nhiếp ngẩng đầu nhìn Thiên Minh, nghi ngờ trong lòng không thôi : “ chất độc mà địch nhân tung ra rất mạnh, vậy mà hình như Thiên Minh không hề bị tổn thương, thế là vì sao? Lẽ nào có liên quan đến Phong Miên Chú Ấn trong người nó?”

Cái Nhiếp cau mày, nhìn về phía Thiên Minh cổ, một chút yếu ớt mặt quỷ ở phía trên nhàn nhạt hiện lên. Trước kia hắn có nghe Đế Thiên An nói qua về chú ẩn, không nghĩ đến bây giờ lại trợ giúp Thiên Minh.

“ Đại thúc, trong phòng có khí độc, vậy thúc sẽ thế nào?” Thiên Minh lo lắng nói : “ thúc cũng mau ra ngoài đi”

“ Thuật Thổ Nạp bí truyền của Quỷ Cốc phái có thể kháng lại loại độc này, không cần lo cho ta” Cái Nhiếp trả lời.

Thiên Minh đáp : “ con không vào đó được, hay là con quay lại căn phòng kia vậy”

“ Không được, căn phòng đó tràn đầy khí độc, nếu không phải con nhanh chân thoát ra thì thực vô cùng nguy hiểm” Cái Nhiếp trầm giọng nói

“Vào cũng không được, về cũng chẳng xong, thế con phải làm sao?” Trong lúc nhất thời Thiên Minh đã mất đi chủ ý.

Cái Nhiếp đem ánh mắt phóng tới bên trái chính mình, nói: “Nếu ta phán đoán không sai, phía bên phải con có thể thông ra hành lang, con nhìn thử, có thấy được không?”

Thiên Minh y theo Cái Nhiếp nói hướng về bên phải nhìn lại : “ đại thúc, không nhìn thấy được, chỉ có vách đá dựng đứng”

“Khoảng cách nơi đây có ba mươi tư trượng, muốn tay không bò qua đối với người trưởng thành có sức vóc cũng đã thách thức rất lớn” Cái Nhiếp lên tiếng

Thiên Minh đột nhiên nghĩ thông Cái Nhiếp lời, trừng lớn hai mắt bất khả tư nghị: “Đại thúc, người muốn con trèo từ đây sang đó sao?”

“Trừ đường đó ra còn một con đường khác nữa” Cái Nhiếp nói

Thiên Minh gấp hỏi : “ ở đâu thế?”

“ Ở dưới chân con, ba trăm trượng phía dưới, có thể chỉ trong chớp mắt” Cái Nhiếp đáp

Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc cực độ sợ hướng phía dưới quan sát,m run run rẩy nói: “Đại thúc, thúc dọa con sợ chết khiếp, con chẳng đi đâu hết, con cứ ở đây với đại thúc”

Ngươi làm ta sợ muốn chết!! Ta......... Ta, ta nơi nào đều không đi. Ta ngay ở chỗ này cùng với ngươi.”

“ Con nhất định phải qua đó” Cái Nhiếp nói xong đem tay buông ra,

Thiên Minh sợ không thôi : “đại thúc đừng thả tay con, con sẽ rơi xuống đó”

Cái Nhiếp xoay người không nhìn hắn nữa, chỉ là thản nhiên nói: “ con bây giờ thể lực còn có thể leo qua quanày ba mươi tư trượng, nhưng nếu con tiếp tục ở chỗ này, thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến được đích”

“Con không muốn qua đó, con muốn cùng đại thúc một chỗ!!!” Thiên Minh phản đối

Cái Nhiếp biết trong lòng của hắn ý nghĩ, nhưng mà vẫn như cũ cứng rắn : “ con có thể trụ ở ngoài đód được bao lâu? Nếu con đói khát, mệt mỏi, chẳng lẽ con có thể nằm ngủ trên tuyệt bích ư?”

“Đại thúc, vậy con rơi xuống làm sao bây giờ?!” Thiên Minh sợ sệt nói

Cái Nhiếp chậm trả lời : “bây giờ con chỉ có thể nghĩ đến một điều, con nhất định có thể làm được!!!”

Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt hướng về bên trong Cái Nhiếp, hắn biết rõ đại thúc sẽ không cùng hắn dây dưa và muốn hắn đi qua, nói : “Đại thúc! Vậy con đi, chính ngươi bảo trọng.”

Lúc này, Cái Nhiếp lại xoay người, mà trên tay hắn lấy thêm hai cái chưa đến ba tấc kim loại, một đầu chạm trỗ long hình, một đầu lại vót nhọn, đưa ra khung cửa sổ : “ Thiên Minh, cầm lấy nó”

“ Là Long Trượng!” Thiên Minh nhận ra thứ này hô lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK