Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời nói của Thiên Trạch, đám người không rõ đầu đuôi Mặc gia hô lên cái tên lạ lùng kia : “ Thiên Khải”

“Thiên Khải là gì?” Tuyết Nữ dò hỏi.

Thiên Trạch nói : “ mỗi đứa con của ta đều thừa kế huyết mạch của ta, chúng khi 12 tuổi đều bắt buộc phải Thiên Khải. Vượt qua chúng nắm giữ thần lực, không vượt qua tan biến trong trời đất”

Tuyết Nữ nghe được đã hiểu được tình huống nguy hiểm sắp đến, gấp gáp “ Có nguy hiểm ư?”

Thiên Trạch tản ra thần lực, mang Tuyết Nữ đến gần Như Sương, nói : “ Thiên Khải là quá trình hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố. May mắn là có ta ở bên, nó sẽ không sau đâu, nàng cứ yên tâm.”

Tuyết Nữ nghe được có phần an lòng, nàng biết y cường đại, nếu cả y còn không làm được thì trên đời này không còn ai cứu con nàng được. Tuy nhiên lo lắng cho con gái là không có buông xuống.

“ Đùng! Đùng!”

Mây đen che trời, sấm chớp liên hồi, kèm theo đó mưa lớn bắt đầu đổ xuống.

“Giữ vững tinh thần! không được ngất đi!” Thiên Trạch nhìn thấy Như Sương đã sắp đến giới hạn chịu đựng cơ thể, lập tức thả ra lực lượng ổn định luồng thần lực trong người.

Như Sương là Thiên Trạch cùng Tuyết Nữ hậu duệ, giữa người và thần kết tinh.

Khác với Thiên Trạch là Tiên thiên nắm giữ thức tỉnh Thần lực, Như Sương khi ra đời thừa hưởng một phần huyết mạch mạnh mẽ, tuy nhiên cần trải qua một thời gian dài thì lực lượng say ngủ kia mới thức tỉnh.

Thiên Khải, là tất cả đứa con Thiên Trạch nắm giữ thần lực bước đầu tiên, hoàn thành Thiên Khải về sau, mỗi đứa người sẽ sở hữu thần lực bất đồng mà hắn sở hữu, cả đời không thể thay đổi.

Như Sương lúc này chính là thời điểm then chốt nhất, Thiên Khải.

Tuy nhiên, muốn nắm giữ lực lượng cường đại, thì nhất định phải có chịu tải sức mạnh vật chứa, mà nhục thân, chính là tốt nhất vật chứa, rất rõ ràng, Như Sương cũng không có không có cường đại như vậy nhục thân.

Quá trình Thiên Khải sở dĩ hung hiểm chính là vì nguyên nhân đó một trong, khi cơ thể vượt quá khả năng chịu đựng, thì thần lực sẽ phá hủy ngay từ bên trong.

Như Sương tuy không có được bền chắt nhục thân, song nàng có một cái lợi hại cha đứng bên.

Thiên Trạch ở một bên quan sát cũng đã ra tay rồi, bằng không thì Như Sương thân thể sẽ bởi vì không chịu nổi cỗ lực lượng này mà phá toái đi.

Dưới Thiên Trạch tản ra khổng lồ thần lực, đem trong cơ thể của Như Sương hỗn loạn thần lực dẫn đạo trở về quỹ đạo.

“ Thiên Khải! thức tỉnh thần lực! lẽ nào y là...” Ban đại sư nhìn dị tượng trên bầu trời, nhìn về Như Sương cùng Đế Vô Song, bỗng nhiên trong đầu hắn nghĩ đến một cái người, mà nghĩ đến hắn mồ hôi lạnh tuôn ra khắp nơi.

“Kẻ này rốt cuộc là ai?” Cao Tiệm Ly suy đoán thân phận của Đế Vô Song.

Cao Nguyệt lo lắng cầu nguyện : “ Như Sương sẽ không có chuyện gì!”

Thiên Minh nói : “ Mưa rồi, là cái quỷ gì vậy!”

Thời gian lại qua mười phút, dưới sự hổ trợ của Thiên Trạch, quá trình Thiên Khải cũng không xảy ra biến cố gì, thần lực trong người Như Sương quay trở về quỹ đạo cũ.

Thần lực dần dần được thu hồi vào cơ thể Như Sương, mất đi thần lực ảnh hưởng thiên tượng, mây đen cùng mưa lớn cũng dần dần vơi bớt đi.

“ Nó... thế nào rồi?” Tuyết Nữ nhìn thấy Như Sương được Thiên Trạch ôm vào lòng, năng lượng khủng khiếp kia đã không còn, chạy đến gần hỏi thăm.

“ Thiên Khải thuận lợi!” Thiên Trạch cười nói : “ ta mượn nó một lát”

Tuyết Nữ triệt để buông xuống lo lắng, nhẹ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về Thiên Trạch mang nữ nhi đi, lại nhìn đám thống lĩnh, nàng đã rõ sự tình này chỉ sợ không giấu được bao lâu nữa rồi.

Lặng lẽ, thời gian trôi.

So với việc Đế Vô Song rời đi rồi trở lại mang theo một mâm thức ăn mà nói, việc Như Sương sở ra lực lượng kinh người ảnh hưởng Thiên tượng, càng làm cho Mặc gia đám người bàn tán không ngừng.

Trong đêm khó ai mà ngủ được.

Mặc gia thống lĩnh lại càng không ngủ được.

“ Ta có một suy đoán” Ban đại sư gương mặt trầm trọng vô cùng nói.

Từ Phu Tử nói : “ suy đoán của Ban huynh có phải là thân phận thật sự của cha của Như Sương hay không?”

“ Là” Ban đại sư gật đầu.

Đạo Chích nói : “ thế nhân đều biết y sở hữu tiên thần lực lượng, hôm nay càng rõ ràng, chỉ là thật không nghĩ đến… Như Sương lại có bực này thân phận, Mặc gia chúng ta nên làm thế nào đây?”

“ Phanh!” Đại Thiết Chùy động một tay lên đất : “ còn làm gì, cùng các huynh đệ liều chết vây giết tên bạo chúa này”

Thân phận của Đế Vô Song theo Như Sương Thiên Khải cũng đã lộ ra trước đám người Mặc gia thủ lĩnh.

Việt Đế Thiên Trạch sở hữu thần tiên lực lượng, đêm nay chứng kiến Như Sương sở ra lực lượng cũng để bọn họ đã rõ ràng được, Đế Vô Song kẻ bí ẩn cường giả kia chính là người mà Mặc gia muốn trừ nhất.

Đế Vô Song là Việt Đế là cha của Như Sương, rất nhiều mê hoặc liền sáng tỏ. Chẳng hạn như y vì sao lại đích thân đến Mặc gia, không có xuống tay hạ thủ với bọn họ, là vì đứa con gái mới hay biết của mình.

Vì sao Tuyết Nữ lại không có Như Sương vào Mặc môn, không đồng ý để Như Sương làm Cừ Tử đời tiếp theo được. Đều là vì Việt Đế, bởi Như Sương chính là một trong các công chúa của Bách Việt.

“ Nếu y là Việt Đế. Kẻ từng đồ lục ngàn vạn người, một tay dựng lên Đế thành, một kẻ như vậy chúng ta có thể giết được ư? Nhất là khi chúng ta không ít người trọng thương, lần trước giao đấu, y còn chưa tung hết sức chúng ta đã bại trận.” Cao Tiệm Ly vạch ra song phươn chênh lệch.

“ Vậy chả lẻ chờ y ra tay trước ư?” Đại Thiết Chùy tức giận nói.

Ban đại sư ngẫm nghĩ một hồi lại nói : “ Nếu y muốn giết chúng ta, đã sớm ra tay rồi. Y biết chỗ chúng ta, lại với vũ lực của Thần Ma, ngươi nghĩ một khi y ra tay chúng ta còn sống được ư?”

Đại Thiết Chùy hỏi : “ vậy y muốn làm gì? xem chúng ta là khỉ xiếc ư?”

“ Y không ra tay đó là vì Tuyết Nữ cùng Như Sương! Hoặc nói trong mắt của y chúng ta không có đáng nhắc đến, lòng dạ của y thâm sâu khó dò. Chúng ta không đoán ra được y mục đích gì” Từ Phu Tử nói.

Đạo Chích đứng dậy : “ hay là đi hỏi y thử xem”

“ Hỏi y” tứ vị thống lĩnh cùng nói.

Đạo Chích không nói chỉ để lại tàn ảnh, thân hình như điện dừng lại đã hiện ra ở vị trí của Thiên Trạch, trên tay lấy ra một đôi phi luân.

“Chỉ bằng một tên nhãi nhép như ngươi cũng muốn giết ta ư? Ngươi quá xem trọng mình rồi đấy” Thiên Trạch nhàn nhạt nói, cùng với nói hắn đem giọt máu trong cơ thể con gái mình bức ra, dung nhập vào một cái túi gấm trữ vật.

Đạo Chích nói : “ giết ngài ư? ta không có bản lĩnh đó! Chỉ là ta có một vấn đề cực kỳ khó hiểu, cho nên muốn thỉnh giáo một chút!”

“ Ta vì sao phải nói cho ngươi đây?” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Đạo Chích trả lời : “ đích xác! Chỉ là ngài khinh thường chúng sinh như vậy, dám đến chổ Mặc gia chúng ta, lẽ nào lại sợ một cái tiểu trộm đưa ra chút câu hỏi như ta ư?”

“ Tiểu trộm ư? Trộm Vương Chi Vương cũng là tiểu trộm ư?” Thiên Trạch hỏi.

Đạo Chích đáp : “ nhưng đứng trước Đạo Thánh ta đích xác là tiểu trộm mà thôi”

Hắn chính là cố ý, muốn mượn cái thân phận Đạo Thánh này trò chuyện.

“ Đạo Thánh!” Thiên Trạch rõ tên này ý đồ, nói : “ xem ra ngươi không chỉ giỏi trộm, công phu miệng lưỡi cũng không kém”

Đạo Chích nhún nhún vai nói : “ thật không nghĩ đến Như Sương lại là Đạo Thánh nhi nữ, chỉ là ta rất hiếu kỳ, một người có danh thương hoa tiếc ngọc như ngài, là Tình Thánh của vô số cô gái, thần thông quãng đại như vậy, làm sao lại để cho thê nhi mình lưu lạc giang hồ, còn gặp nạn đây? Đây là chuyện mà ta không tài nào hiểu được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK