Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật Nguyệt Thần Giáo so với Kim Tiền bang không chút kém, chỉ là một cái hùng cứ Tề quốc một cái hùng cứ Triệu quốc thổ địa, giáo chủ Đông Phương Bất Bại là cái nữa bước Thiên Nhân cường giả trẻ tuổi.

Nếu là như thế mà so thì lẽ thường Kim Tiền Bang trội hơn, chỉ là Đông Phương Bất Bại còn một người huynh trưởng Đông Phương Thắng, y là Thiên Nhân cường giả, thành ra luận lực lượng thì lại cửa trên.

Đông Phương Bạch lần này chạy đến Tề quốc là truy tìm Tử Kim Thần Vũ, để rồi nàng nghe được Tu La công tử náo loạn Tề quốc, đồng thời trên người y có thứ quý giá này, nàng tìm đến cũng thử giao lưu có thể mời chào y hay không, ngoài ra còn muốn thử xem bản lĩnh, nếu như được có thể bằng thực lực mình lấy thứ trân quý kia về tay.

“ Hừ” Thượng Quan Tiểu Tiên hừ một tiếng, nói : “ cho dù là Đông Phương Bất Bại thì thế nào? Có đồng ý hay không là nam nhân của ta?”

Đế Thiên An thở dài một tiếng, nói : “ quan hệ chuyển biến quá mau lẹ, mới ngày nào còn hận chết ta, bây giờ đả là thê tử rồi à!”

“ Ngươi là nam nhân của ta, đừng hòng chạy” Thượng Quan Tiểu Tiên mặt đỏ lên, ở gần bên ngả vào lòng hắn : “ ngươi mà chạy, sau này ta sinh con ngươi ra, đem nó dạy dổ rồi để nó giết ngươi.”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An phá lên một tràng cười khi nghe được.

Thế giới này không chỉ có Đông Phương Bất Bại nữ bản mà còn có cả nam bản Đông Phương Bất Bại nam bản, hơn nữa phát sinh biến hóa không nhỏ, cả hai là huynh đệ một nhà, từ nhỏ thất tán trong chiến loạn rồi bị Nhật Nguyệt Thần Giáo ở Triệu quốc thu vào.

Lại dưới cơ duyên mà đạt được Quỳ Hoa Bảo Điển mà tu luyện, vì báo thù nên Đông Phương Thắng không chút do dự tự thiến để đạt lấy lực lượng. Hủy đi thân nam, công lực một đường tiến nhanh, lại thêm hai huynh muội bày mưu nghĩ kế trong tối sắp đặt rồi nhân cơ hội đánh ngã Nhậm Ngã Hành mà thay vào ngôi vị giáo chủ.

Vốn lẽ tự thiến đã khiến Đông Phương Thắng đánh mất nam thân, nhưng khi Tử Kim Thần Vũ xuất thế để cho hắn thấy được cơ hội, dưới toàn lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo trợ giúp mà sở hữu lấy một căn thần vật đó.

Nhờ thế mà Đông Phương Thắng hấp thụ đột phá lên Thiên Nhân cường giả, không những thể còn có khả năng quay về nam thân. Cho nên sự quý báu của Tử Kim Thần Vũ huynh đệ Đông Phương đều rõ ràng, chỉ cần chiếm giữ càng nhiều khi đó Nhật Nguyệt Thần Giáo độc bá võ lâm trung nguyên cũng không phải không thể.

Chỉ là số lượng Tử Kim Thần Vũ cũng không phải là vô hạn, và đến nay không ở nơi thâm sơn cùng cốc thì bị hung thú chiếm giữ, hoặc là đại phái người lấy được. Nên Đông Phương Bạch mới đề ra ý định liên minh với Kim Tiền Bang, Tề Triệu hai đại bang kết thành minh hữu có thể từng bước thôn phệ các thế lực khác và cướp lấy thần vật kia.

Hiện giờ kẻ trước theo tin đồn nắm giữ thần vật kia, nhưng nàng phải kìm lại tâm tình của mình, bởi vì chỉ thoáng qua tiếp xúc nàng biết kẻ này cực kỳ mạnh, thậm chí bản thân mình cũng chưa chắc giết được y, có thể huynh trưởng đến may ra chăng?

Cho nên Đông Phương Bạch không muốn cùng một cái có chiến lực như mình mâu thuẫn, ít ra không là địch phải thì kết giao, nếu như lôi kéo được y có thêm Âm Quỳ pháo ở Bắc Ly phía sau y, liên minh của nàng tính toán không mạnh mẽ thêm ư?

Chỉ là Đông Phương Bạch tính toán thế nào hoặc là mục đích đến, nàng hoàn toàn không biết mình đều bại lộ trước kẻ kia, Đế Thiên An không một tiếng động có thể trong ngắn ngủi xem lấy cuộc đời của nữ tử phía trước mà không bị đối phương phát hiện, đồng thời hắn cũng đáp ứng chút yêu cầu của nàng ta.

Thượng Quan Tiểu Tiên tuy rằng không đồng ý việc nam nhân kia họa tranh cho Đông Phương Bất Bại, chỉ là nàng có thể ngăn cản ư?

Hoàng Dung thì một bên đôi mắt thoáng qua quang mang chú ý nhìn vị nam tử kia họa tránh, trong đầu lại có chủ ý của mình.

Rất nhanh bức họa chưa đến ba phút đã được Đế Thiên An họa xong, giống như những bức tranh mà hắn tặng cho mấy nữ khác, bên trong cũng để lại một ít cơ duyên, là võ học tương thích cho Đông Phương Bạch.

“ Nhỏ một giọt máu lên đó, thứ bên trong sẽ là của nàng, trừ có huyết mạch chung người ra khó người có thể nhìn lấy” Đế Thiên An cất lời.

Đông Phương Bạch nghe được từ thất thần kéo ra, nàng kìm nén tâm tình ba động của mình lại, đem bức họa thu lại rồi cất giấu trong người, lên tiếng : “ công tử tài hoa khiến bản tọa thán phục, bản tọa đối với công tử võ nghệ rất hứng thú, nếu không chê Hắc Mộc Nhai luôn sẵn lòng chờ đợi công tử đại giá”

Lời còn chưa dứt tay áo nàng đả bay ra một tấm lệnh bài, lăng không mà đến trước người Đế Thiên An.

Đông Phương Bạch nói tiếp : “ Công tử nếu gặp chuyện gì khó khăn, Nhật Nguyệt Thần Giáo đệ tử hay bất cứ phân đà nào tùy thời có thể trợ giúp công tử”

Bức họa trên tay của người kia vẻ cho quả thật không chỉ là một bức họa bình thường, dù thế nào thì lần này nàng chiếm lợi. Mà nàng lại không thích nhận ân tình kẻ khác, cộng thêm cũng có ý cùng y kết giao, đưa cho y lệnh bài một công lại đôi chuyện.

“ Hừ!” Thượng Quan Tiểu Tiên có chút mất hứng, đồng thời nghĩ đến đêm mình giải khai bí mật của bức tranh do Đế Thiên An họa, nàng cũng phát hiện ra không ít khác biệc giữa bản thân và phụ thân; Kinh Vô Mệnh.

“Đại ca, người họa kỹ thông thần như vậy, Dung nhi cũng muốn một bức” Hoàng Dung miệng có chút vểnh lên, thần sắc tràn đầy u oán nhìn hắn.

Đế Thiên An nhẹ gật đầu lại tiếp tục vẻ cho nàng một bức họa, đợi khi hoàn thành xong cho Hoàng Dung lại nhìn Đông Phương Bạch cười nói : “ ta yêu cầu cao lắm, đến Hắc Mộc Nhai ấm giường nữ nhân không chỉ xinh đẹp mà còn có thực lực mà còn có địa vị phải cao trong Nhật Nguyệt Thần Giáo nữa, ít ra phải là phó giáo chủ trở lên à”

Đông Phương Bạch mặt lại hiện lên một rặng mây đỏ, hiển nhiên nàng biết hắn ám chỉ lời gì, nói : “ công tử khẩu khí thật lớn, có phần không xem ta cùng bản giáo ra gì rồi”

Đế Thiên An nói : “ ta bây giờ lại đổi ý, chúng ta luận võ so tài, như ta bại trận sinh mệnh tùy ý nàng cầm, như nàng bại chỉ cầu một đêm xuân tình”

Nàng từ khi lên làm Nhật Nguyệt Thần Giáo có kẻ nào dám đùa giỡn nàng như vậy? dù Đế Thiên An để cho nàng hảo cảm, chỉ là mấy lời khinh bạc vừa rồi cũng để nàng thẹn giận không thôi, quát mắng : “ Đăng đô tử”

Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn Nhật Nguyệt Thần Giáo bị trêu chọc, vừa mừng lại vừa u oán với nam nhân bên cạnh.

Về phần Hoàng Dung nàng đã chìm trong thế giới của riêng mình, không để ý đến.

Đế Thiên An nói : “ lưu manh ư? Ta thấy bình thường mà, hơn nữa ta biết Phương Bạch cũng đối với thân thể ta chú ý, nàng cũng rất ưa thích một bộ túi da của ta, có muốn cùng ta một đêm vu sơn vân vũ hay không?”

Đông Phương Bạch vừa thẹn vừa giận, ống tay áo phất lên, từ bên trong bay ra một vệt quang mang.

Là một cái kim thêu đồ, tốc độ bắn nhanh như sao xẹt, để lại một đường hồng quang lao đến người Đế Thiên An.

Kim thêu vừa mảnh vừa nhỏ, dưới chân khí Đông Phương Bạch quán chú vào, thiên hạ này có thể đở được ở cự ly gần như vậy ít càng thêm ít.

Song Đế Thiên An lại nằm ngoài những kẻ đó, hắn để mặc kim thêu phóng đến bả vai mình vị trí, kim thêu mang theo chân khí còn đáng sợ hơn cả đao kiếm thông thường, có thể phá người hộ thể chân khí.

“ Đang”

Kim thiết va chạm, hoa lửa bắn ra, chỉ kim thêu va chạm vào bả vai Đế Thiên An chỉ đục thủng một chấm nhỏ xíu, không thể đi vào bên trong đó một ly da thịt, kiếm khí của Đông Phương Bạch lại bị hấp thụ vào trong thân thể.

Kim thêu không phải vật phàm, lấy Đông Phương Bạch làm Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ địa vị, hiển nhiên bằng tài lực của mình vũ khí cũng được chú trọng không ít, những thanh tú hoa châm trên người đều làm từ huyền thuyết ngàn năm, lại được đại sư rèn đúc chú tạo, mỗi một thanh đều được tỉ mỉ chế tạo có thể xuyên thủng binh khí tầm thường.

Bé nhỏ khó đề phòng cộng thêm Đông Phương Bạch vũ lực, cho dù là ngạnh công đại thành người, nếu như bất cẩn không để ý cũng bị nàng những thanh bé nhỏ Quỳ Hoa Châm này giết chết.

Lúc này, Đế Thiên An thoáng cái đã hiện thân ra ngoài, chân đạp nước mà đứng.

“ Tốt lắm!!” Đông Phương Bạch thốt lên một tiếng, nàng rất nhanh cướp ra bên ngoài, sau đó sử xuất ra hai thanh Quỳ Hoa Châm công kích đến.

Một kích vừa rồi nàng bổn ý cũng không phải giết y, một chiêu vừa rồi nếu đắc thủ cũng để cho y chịu thiệt một hai mà thôi, nhưng chứng kiến một kích không thành càng làm cho nàng kích thích chiến ý.

Nhất Xuất Đông Phương, Duy Ta Bất Bại.

Tám chữ này không phải là hư danh, Đông Phương Bất Bại trên giang hồ chính là tề danh tuổi trẻnữa bước Thiên Nhân cao thủ.

Từ khi nàng cùng huynh trưởng liên hợp cướp lấy ngôi vị của Nhậm Ngã Hành, huynh trưởng không màn chuyện trong giáo và ẩn lui về sau xung kích Thiên Nhân cảnh, ngôi vị giáo chủ do nàng chấp chưởng. Đi đến bước này trên tay nàng đã ngả xuống không biết nao nhiêu kẻ có thân thủ lợi hại.

Đến nay chiến tích của nàng thậm chí còn so với huynh trưởng Đông Phương Thắng còn mạnh hơn, nhắc đến Nhật Nguyệt Thần Giáo người giang hồ nghĩ ngay đến Đông Phương Bất Bại mà rất ít nhắc đến Đông Phương Cầu Bại.

Dù Tu La công tử chỉ mới nhập giang hồ ngắn ngủi, song chỉ bằng nàng nhãn lực lẫn thông tin thu thập đã biết y cường đại, thậm chí nàng còn ẩn ẩn cho rằng y còn mạnh hơn cả huynh trưởng của nàng, thành ra Đông Phương Bất Bại

Đông Phương Bất Bại không tản ra khí tức của mình, nàng khống chế kiếm khí của mình cẩn thận, kiếm khí co lại chỉ dài trong ba xích ngắn, tuy ngắn nhưng lực lượng lại súc tích ở bên trong đó.

“ Đinh đinh!!!”

Lại thêm hai tiếng kim thiết va chạm, hoa lửa lại bắn lên, giống như trước đều không để lại thương tích gì trên người Đế Thiên An.

“ Được, vậy để bản tọa xem thử” Đông Phương Bạch hai tay thôi động từ trong ống tay áo bay ra mười mấy thanh tú hoa châm, có chăng lần này so với trước còn thêm mạnh mẽ gấp mấy lần, đồng thời kiếm khí rất nhanh tản ra bao phủ một vùng tích tụ kiếm thế.

“ Quỳ Hoa Kiếm Pháp!” Thượng Quan Tiểu Tiên ở trong đình quan chiến, giờ phút này nhìn rõ cùng cảm nhận rõ kiếm khí xinh đẹp cùng ẩn chứa sát phạt của Đông Phương Bạch sở ra mà cất lời.

Quỳ Hoa Kiếm Pháp là thứ làm nên tên tuổi của giáo chủ Đông Phương Bất Bại và, bằng bộ kiếm pháp này mà một tay trấn áp cùng chấp chưởng Nhật Nguyệt Thần Giáo, không ít kiếm khách muốn so tài nhưng bỏ mệnh.

Thứ kiếm pháp này sớm đã vang danh trước thời Đông Phương Bất Bại, từng được Quỳ Hoa Lão Tổ thể hiện ra tại Triệu quốc đô thành Hàm Đan, tại Quỳ Hoa Lão Tổ trong tay để cho loại kiếm pháp này thịnh danh chốn võ lâm, trở thành một trong các loại kiếm pháp đứng đầu thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK