Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay lại với đám người Đường Liên, ngay khi Vô Song thiếu niên truy tung theo Bạch Phát Tiên sau đó đám người Lư Ngọc Trác truy đuổi theo sư đệ của mình. Bây giờ tại nơi này chỉ còn lại nhóm người bọn họ, cơn nguy hiểm đả qua đi.

Tiêu Sắt nhìn đám người rời đi, chậm rãi đi đến Đường Liên : “lúc nãy Bạch Phát Tiên có nói y còn có đồng bạn. Nếu ta là ngươi, bây giờ đả đi canh chừng cổ quan tài kia”

“ Ầm” một tiếng vang lớn như sấm rền lôi minh nổ ra trong đêm, rơi vào tai đám người ở đây.

“ Đó là .... Phích Lịch tử của Lôi Vô Kiệt” Đường Liên nhận ra thanh âm này thốt lên, ngay sau đó dẫm chân tung người chạy đến tiếp ứng cho y. Khi đuổi đến nơi thấy được hắn lâm vào hiểm cảnh, trên tay mũi Chu Nhan kịp cản lại hai tên áo đen trường đao định chém xuống.

Đường Liên thu tay điểm một cái, nội lực bùng nổ khiến cho hai kẻ này bị chấn lùi về sau, từ ống tay áo bay ra một khỏa ám khí hoa sen, chỉ thấy khỏa ám khí xoay tròn cấp tốc, các cánh hoa tách ra thành những đoạn nhận sắc bén.

Sau đó lao đến trong không trung, tốc độ của nó thật nhanh nhanh chóng xuyên thủng hai người, đem bọn họ giết chết.

"Đường Liên...không ngờ ngươi còn có thể sống sót bước ra từ đó "cầm đầu thủ lĩnh nhận ra người đến là ai liền lên tiếng, hắn quả thật không ngờ Đường Liên lại còn sống đến nơi này tiếp ứng.

Đường Liên quay đầu nhìn về phía Lôi Vô Kiệt, hỏi hắn: "Thế nào rồi? "

Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên người, nói: "Công phu này ta cũng mới luyện được chưa được bao lâu,vẫn chưa thuần thục lắm. Bây giờ tốt rồi,có thể đánh tám người mười như hắn đều không vấn đề. "

Cầm đầu hắc bào nhân cười lạnh nói: “ Thuật thuật nổ là thiêu đốt ngọn lửa trong tim mình, để có được thần lực trong thời gian ngắn. Củi của ngươi có thể thiêu đốt bao lâu đây? "

“Đủ để đánh đám người các ngươi, người không ra người quỷ không ra quỷ, như các ngươi rồi " Lôi Vô Kiệt về phía trước bước lên một bước.

"Khẩu khí thật là lớn. " cầm đầu hắc bào nhân cười lạnh, bàn tay phải hắn vươn ra màu tím hồng quang mang hiện ra theo tay hắn phất đi, chỉ thấy thân ảnh của hắn cũng như đám thuộc hạ bị Lôi Vô Kiệt đánh trọng thương quỷ dị biến mất, như bốc hơi khỏi nhân gian một dạng.

“ Có chuyện gì đang xảy ra vậy” Lôi Vô Kiệt kinh hô lên, kiến thức giang hồ của hắn cực kỳ ít đây.

Đường Liên nhận ra thủ đoạn này, nói : “ Không ngờ là loại tà thuật đó”

“ Tà thuật, tà thuật gì?” Lôi Vô Kiệt không hiểu hỏi, hắn chỉ là thiếu niên chân ướt chân ráo xông pha giang hồ mà thôi, mặc dù xuất thân thế gia song trường hợp của hắn là rất đặc biệc, hắn là thuộc phân gia khong phải là dòng chính.

Đường Liên hất cắm ánh mắt nhìn bầu trời đêm, nói : "Ngươi xem. "

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, chỉ mong thấy một cái trăng tròn đang đọng ở không trung, hỏi: "Sao rồi? "

Đường Liên liền nói: "Đệ cảm thấy có gì dị dạng sao? "

Lôi Vô Kiệt mở to hai mắt nhìn tử mảnh nhỏ nhìn một hồi sau do dự nói rằng: " Ánh trăng to thật, trông cứ như bằng giấy vậy "

Đường Liên tiếp tục nói: "Hôm nay là hai mươi hai, ánh trăng vốn nên bị khuyết mới đúng, sao có thể là trăng tròn được "

"Ý của sư huynh là. . . "

Đường Liên nói rằng: "Đây là Thuật Cô Hư. Thuật Cô Hư là một loại trận pháp tà môn , người ở trong Cô Hư phảng phất tiến nhập mổng cảnh. Kế tiếp, đệ phải cẩn thận đấy, trong thuật Cô Hư này mọi thứ đều là hư ảo,nhưng tất cả cũng đều là thật"

Lôi Vô Kiệt gãy đầu khó hiểu, mấy thứ này hắn không tài nào rõ, nói: "Sư huynh đang nói cái gì vậy, đệ nghe không hiểu "

"Cẩn thận! " Đường Liên bỗng nhiên nhìn phía Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng.

Lôi Vô Kiệt cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy quan tài vàng bò ra những cánh tay xương trắng phảng phất màu tím quang mang, đang muốn bắt hắn lại hai chân.

Lôi Vô Kiệt vội vàng nhảy lên một cái, có thể giữa không trung trung lại khác có một con quỷ trảo chính trực đào trái tim của hắn, hắn một quyền đánh ra, lại như là đánh vào trên không trung thông thường, toàn thân lực đạo đều rơi vào khoảng không.

Hắn vội vàng ổn định khí tức, mới bảo vệ được cân bằng, lảo đảo mà rơi ở trên mặt đất. Hắn từ nhỏ tập võ, cũng đã gặp không ít cao thủ, có thể quỷ dị như vậy đáng sợ trận pháp lại là lần đầu tiên thấy đến, sau lưng của hắn ra một hồi mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về Đường Liên: "Sư huynh! "

Lại thấy Đường Liên hơi khẽ cau mày, nhắm chặc hai mắt sau đó vung tay lên, tay áo trung một chi ám khí đả phá không mà ra, hướng về Lôi Vô Kiệt phía sau một quỷ trảo bay đi, trong nháy mắt xuyên thủng cái bàn tay kia.

Lôi Vô Kiệt chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, quay đầu nhìn lại, thấy cái quỷ trảo kia đã tiêu thất, trên mặt đất lại lưu lại một bãi vết máu, không khỏi cả kinh: " Đánh trúng rồi, Sư huynh sao huynh làm được thế "

Đường Liên như trước nhắm hai mắt, nhíu mày tựa hồ đang ngưng thần nghe cái gì, rồi nói: "Trận Cô Hư, ẩn tàng vô số sát khí trong đó, những gì đệ nhìn thấy không nhất định là thật, thế nên lúc này đệ nên bỏ qua ánh mắt của mình, dùng tai để lắng nghe”

Lôi Vô Kiệt nhìn thấy một khung con người xương trắng xuyên thủng qua Đường Liên nghi hoặc hỏi : “ bỏ qua ánh mắt”

Đường Liên tiếp tục giảng giải : “Nghe tiếng gió đoán vị trí là bài học bắt buộc ở Tuyết Nguyệt Thành, đệ phải nghe kỷ. Trời đất bao la gió có mặt ở khắp mọi nơi, còn nhược điểm lớn nhất của Cô Hư, chính là nó loại bỏ tất cả âm thanh bên ngoài. Thế nên trong Cô Hư đệ chỉ cần lắng nghe cho kỹ. Khi tiếng gió bên cạnh đệ bị xé rách, chính địch nhân bạo lộ vị trí"

Đường Liên sau khi nói xong tay vươn ra tóm lấy một khung xương cốt lao đến tập kích, ngay lập tức xoẹt một cái, hai ngón tay kẹp lên Chu Nhan tiểu đao lập tức cắt vỡ cổ họng của đối phương, lập tức đưa hắn một cước đá ở trên mặt đất.

Mà lúc này Lôi Vô Kiệt cũng nhắm hai mắt lại. Hắn nỗ lực ngưng thần, lúc đầu chỉ nghe bên tai cuồng phong loạn vũ, đúng là mình múa ra quyền phong, mà lại cẩn thận phân rõ, lại có thể nghe ra bản thân quyền phong ở ngoài, cũng là một bình ổn cảnh cùng gió đang lưu động chầm chậm thanh âm.

Mà đột nhiên, có cái gì xé mở trận này nhẹ nhàng gió. Lôi Vô Kiệt trong lòng hơi động, hướng về phía cái hướng một quyền đánh lên, đem tên hắc y kia đánh trúng.

" Cũng có thiên phú đấy " Đường Liên khen.

Lôi Vô Kiệt mở mắt, cười nói: "Dù sao cũng là luyện võ từ bé, dù sao thính giác cũng đả luyện từ lâu rồi. "

Đang đương hắn đắc ý thời điểm, một khung xương cốt xuất hiện trước mặt đem dọa hắn thất kinh lên. Vội nhắm mắt lại hai tay huy quyền đấm loạn, song lần này quỷ trảo chỉ là ảo ảnh mà thôi.

"Nghe phong đoán vị, chướng nhãn sát nhân. Nếu nghĩ như thế có thể phá được Cô Hư trận, thì ngươi cũng quá ngây thơ rồi." cầm đầu hắc y đứng trên mộc cây lớn quan sát hết thảy.

Nói xong y đem mạng che lấy xuống phía sau lưng một tay nắm lấy cây sáo đem lên miệng, lập tức một bài trong trẻo nhưng lạnh lùng thê lương từ khúc liền vang lên, ở nơi này trong trẻo lạnh lùng ban đêm, có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Dị biến lập tức phát sinh ngay khi tiếng tiêu được thổi lên, các khung xương con người xuất hiện càng nhiều hơn lao đến công kích hai người. Khác với lần trước lại giống như vật thật một dạng, thậm chí binh khí trên tay các khung xương phóng xuống lại như sắc bén lợi khí một dạng.

Thậm chí Đường Liên còn dùng hết lực một cước đem khung xương đá vở đi, hắn lại cảm nhận như mình đá vào một thân thể con người, đem khung xương hư ảnh này đánh tan vở.

“ Chỉ cần ngăn cản các ngươi lại, đợi sau khi Bạch Phát Tiên đại nhân quay về, xem các ngươi còn giở trò gì được không?” Nhìn bên dưới đang dựa lưng vào nhau hai người bị các quỷ cốt không ngừng xoay quanh, hắn mục đích chính là đem hai người này vây lại đợi Bạch Phát Tiên trở về tâm thần chú tâm vào không hề chú ý có một tên hắc y đang tiếp cận hắn.

“ Hả” Đột nhiên hắn dừng lại tiếng tiêu, khi thấy bên mình lại xuất hiện một con chó nhỏ đang vẩy đuôi mừng nhìn hắn, ánh mắt nhìn xuống hai người lại nhìn đầu chó nhỏ này nhất thời đại não hắn cũng không hiểu thấu được.

“ Cái gì” hắn hô lên một tiếng khi phát hiện hắc y tiếp cận ở phía sau mình nhún chân nhảy lên, trên tay là một thanh trường thương đả xuyên thủng bả vai hắn.

Chỉ kịp đau đớn vài tiếng thân hình bị đỉnh lên mũi thương bị đối phương quay tròn, người này hắn đả thấy nhưng lúc này một thân hắc y bịt mặt không khác gì thuộc hạ của hắn, cho nên hắn còn tưởng là phe mình.

“ Đầu Nhi” hai tên thuộc hạ hét lớn lên, khi thấy thân ảnh lảo đại mình rơi xuống mặt đất, sau đó hắc y kia xoay tròn mũi thương một vòng rồi quăng xuống mũi thương lạnh lùng xuyên tim đem kết thúc mạng sống của hắn,mà theo hắn chết trận Cô Hư cũng bị phá để lộ ra bốn thân ảnh còn lại của bọn họ.

Lúc này hắc y kia từ trên cây nhảy xuống tay vươn ra nắm lấy trường thương, lộn một vòng tiếp đất đem tay giải đi y phục để lộ ra thân ảnh thiếu nữ chính là Tư Không Lạc Thiên.

Nàng vốn một đường bám theo Đường Liên đây, tình cờ lại phát hiện ra được một đầu chó con rồi đem nó theo bên mình, khi lẻn vào nơi này lại thấy Đường Liên, Tiêu Sắt đang cùng Thiên Nữ Nhụy trò chuyện, vốn định chạy ra phía sau trộm quan tài, lại phát hiện ra được đám người dạ tập hậu viện, sau đó cơ trí mặc lấy hắc y giả dạng cùng đám người này.

“ Sư huynh, thật là vô dụng, đến cuối cùng đều nhờ vào ta hết” Tư Không Liên Lạc đi đến Đường Liên mũi thương chống xuống mặt đất, đắc ý nói.

“ Vị này là Tư Không cô nương đúng không? tại hạ là Lôi Vô Kiệt” Lôi Vô Kiệt hớn hở nói.

“ Đừng khinh suất, mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu” Đường Liên lên tiếng.

“ Huynh” Tư Không Liên Lạc bất mãn đi đến chỉ mũi thương vào bốn tên còn lại lớn giọng nói : “ trận pháp này đả bị bổn cô nương phá rồi, các ngươi còn có bản lĩnh gì đem ra hết đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK