Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Vô Song thành đến nhanh mà đi cũng nhanh, có chăng lúc đi lúc về lại hoàn toàn trái ngược nhau. Khi lần này trở về chỉ còn mỗi hai sư huynh đệ Lư Ngọc Trác và Vô Tâm trở về, còn lại huynh đệ đả chết dưới kiếm của Đế Thiên An.

Chỉ thấy Vô Thiền tiến lên hành lễ: “Tại hạ Hàn Thủy Tự Vong Ưu thiền sư môn hạ Vô Thiền, vị này là ta sư đệ Vô Tâm”

“Tại hạ Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo Lôi Vô Kiệt, đang muốn đi trước Tuyết Nguyệt Thành bái sư” Lôi Vô Kiệt vội vàng dùng lực liền ôm quyền, cất cao giọng nói.

Tiêu Sắt lạnh nhạt, nói : “ Tại hạ Tiêu Sắt”

Đường Liên cũng chen vào : “ Tam sư tôn”

Tư Không Trường Phong gật đầu, đem tay lau đi mồ hôi trên trán nhìn qua Đế Thiên An ánh mắt ngưng trọng lên, xoay qua nhìn Vô Tâm nói : “ Lần này ta đến đây là theo ý thành chủ, kỳ hạn 12 năm đả hết Tuyết Nguyệt Thành cung tiễn Diệp An Thế trở về Thiên Ngoại Thiên”

"Cái gì?" Tất cả mọi người tại chỗ đều ngẩn ra.

Tuyết Nguyệt Thành cũng không định bắt giữ hòa thượng này lấy cản tay ma giáo, cũng không có định để mặc cho hòa thượng này trở về Hàn Thủy Tự. Tuyết Nguyệt Thành cái quyết định này tuân theo mười hai năm trước ước định, đưa ma giáo thiếu chủ trở về Thiên Ngoại Thiên.

Đế Thiên An mày nhíu lại, đột nhiên quay đầu nhìn về một phương liền thấy phía xa một bóng người lao đến, rất nhanh hắn liền thấy được một người tóc trắng bạch y mang theo một chuôi kiếm ngọc, chính là Thiên Ngoại Thiên Bạch Phát Tiên.

Tư Không Trường Phong hướng Đường Liên lắc đầu một cái, hiện giờ Đế Thiên An còn ở đây muốn động thủ bọn họ có thể sống qua, chỉ thấy thân ảnh Bạch Phát Tiên cũng đã đến bên mọi người, cũng không thèm nhìn bọn hắn thẳng đi đến Vô Tâm.

Bạch Phát Tiên quét mắt nhìn qua chiến trường một hồi, hắn có thể nhìn ra được chiến trường lưu lại vết tích, không phải là đám người như Đường Liên hay Vô Tâm làm ra được, bọn họ công lực còn quá thấp.

Ở đây chỉ có Tư Không Trường Phong cùng với thần bí Đế Thiên An mà ra, nhưng Tư Không Trường Phong cùng hắn giao thủ một hồi rời đi, cộng thêm động tĩnh của đại chiến của hai người hắn từ xa cũng thấy được, người nam tử bí ẩn kia quá đúng như hắn sở lường nguy hiểm cực kỳ.

Gật đầu chào Đế Thiên An xong nhìn Tư Không Trường Phong nói : “Người chúng ta liền mang đi, Tuyết Nguyệt Thành sẽ không hối hận?”

Tư Không Trường Phong thản nhiên : “Vẫn là câu nói kia, Tuyết Nguyệt Thành không sợ ma giáo, không sợ Thiên Ngoại Thiên, càng không sợ mười bảy tuổi thiếu niên.”

Bạch Phát Tiên liếc Đường Liên một cái: "Trong lòng bây giờ có phải hay không không phục lắm?"

Đường Liên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

“ Tiểu Liên, không nên không phục. Vị này tóc trắng thúc thúc nhưng là đã từng nổi tiếng thiên hạ mỹ kiếm Mạc Kỳ Tuyên, ngươi cùng hắn mấy lần giao thủ, nếu không phải nhìn tại sư phụ ngươi trên mặt, hắn giữ lại tay, ngươi sợ là cũng đi không tới nơi này." Tư Không Trường Phong cười giảng hòa.

Mỹ kiếm Mạc Kỳ Tuyên. Đường Liên thần sắc hơi đổi, danh tự này đích xác như sấm bên tai, nhưng hắn chẳng qua là hơi có chút đen hạ mặt: "Tam Sư Tôn, đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên kêu ta tiểu Liên."

Tư Không Trường Phong tựa hồ hoàn toàn không có Tuyết Nguyệt Thành ba thành chủ uy nghiêm, cười vỗ một cái Đường Liên bả vai: "Sao? Muốn trách thì trách ngươi sư phụ, lấy tên cho học trò như nữ tử cái tên."
Bạch Phát Tiên tự nhiên không có hứng thú nghe hai người bọn họ tán gẫu, tay kia cầm ngọc kiếm trong nháy mắt một chân khụy xuống, nói :“Thiếu tông chủ, Thiên Ngoại Thiên đã chờ đợi Thiếu tông chủ trở về tông, suốt mười hai năm.Hôm nay giáo trung chia năm xẻ bảy, chỉ có Thiên Ngoại Thiên, chưa bao giờ có một người rời đi.Chúng ta đều ở đây chờ Thiếu tông chủ trở về tông, trọng chưởng đại cuộc”

Vô Tâm thở dài một cái,đi tới đở lấy Bạch Phát Tiên: “Mạc thúc thúc”

Bạch Phát Tiên không có ngẩng đầu.

“Lão hòa thượng nói đúng, ta nhà là ở thiên ngoại cảnh, Thiên Ngoại Thiên” Vô Tâm cười nói, rồi quay đầu nhìn đằng xa Vô Thiền nói : “Sư huynh, ta đi rồi”

Vô Thiện thở dài, gật đầu một cái: "Sư huynh hôm nay trở về Hàn Thủy Tự, vô luận sư đệ có phải hay không Thiên Ngoại Thiên tông chủ, Hàn Thủy Tự vẫn có một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật”

“Kinh phật liền miễn rồi, ta thật ra cho tới bây giờ không niệm kinh." Vô Tâm cười một tiếng, lại nhìn hướng Lôi Vô Kiệt : “Dạy ngươi quyền, mỗi ngày đều phải đánh. Nhớ, bộ kia quyền trọng yếu không phải phục ma, mà là La Hán. Trước nửa bộ quyền nhìn như phổ thông, nhưng thiên bách vạn lần đánh xuống, là có thể u tối trung lấy lửa, trên đá nở hoa."

"Hòa thượng, ngươi đây là thật phải đi...." Lôi Vô Kiệt trong lòng không đành lòng, cơ hồ rơi lệ, hắn cùng hòa thượng này quen biết bất quá mấy ngày, nhưng trong lòng đã có tinh tinh tương tích cảm giác.

Vô Tâm lại nhìn hướng Tiêu Sắt :“Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội dùng nó."

Tiêu Sắt nhún nhún vai biết Vô Tâm nói là gì, Lôi Vô Kiệt được Vô Tâm truyền một bộ quyền còn hắn chính là Tâm Ma Dẫn, nhún vai nói : “ta quên rồi”

“Quên liền tốt” Vô Tâm thốt lên cất bước đi đến vài bước trước người Đế Thiên An vừa đình cúi đầu lể phật, thì một luồng nội lực đả nâng hắn lên.

“ Vô Tâm, lảo hòa thượng dạy ngươi tâm từ bi, ta dạy cho ngươi bốn chữ ngươi nhất định phải nhớ” Đế Thiên An nhìn hắn nói.

“Vô Tâm xin nghe” Vô Tâm cúi đầu thành kính nói.

Đế Thiên An tay vươn ra nội lực bắt đầu tuôn ra trên đầu ngón tay, từng sợi chân khí màu vàng theo ngón tay hắn di chuyển từng văn tự được viết ra, nói “ Không thẹn lương tâm”

“ Không thẹn lương tâm” Vô Tâm cùng đám người đồng thời thốt lên.

Đế Thiên An gật đầu nói : “ Nhân sinh có đôi khi có những chuyện không như ý muốn mà mình sở cầu, ngươi chỉ cần làm những việc cảm thấy không thẹn với lương tâm mình là được, cho dù là đồ lục thương sinh đi nữa chỉ cần không thẹn với bản tâm”

“ Vô Tâm cẩn tuân ghi nhớ” Vô Tâm cúi đầu vừa nói xong bên tai đả nghe “ ngưng thần tĩnh tâm”

Đế Thiên An liền nói : “ Thế nhân ngu muội, phàm nhân vô tri người có thất tình lục dục lại tham sân si quấn thân. Chẳng rỏ số trời bất thông sinh tử, ngươi thiên tư căn cơ lẫn ngộ tính đều là vạn người trong một. Nay ta truyền cho ngươi Hòa Kỳ Quang Đồng Kỳ Trận, là ta ngộ ra từ Đạo Đức Kinh.”

“Hòa Kỳ Quang Đồng Kỳ Trận” Vô Tâm cùng đám người đứng gần lần nữa đại não suy tư, khi cố tìm không ra được bộ võ công này là gì, ánh mắt nhìn về văn tự chi chít màu vàng ngưng tụ xung quanh Vô Tâm.

“ Phật, Ma, Đạo ba nhà đồng tu có thể siêu thoát Thiên Nhân cực hạn hay không phải xem ngươi rồi” Đế Thiên An hay tay không ngừng viết ra Hòa Kỳ Quang Đồng Kỳ Trận tâm pháp, lời vừa dứt không lâu bộ tâm pháp này cũng ngưng hình sau đó theo cái phất tay nhẹ của hắn từng dòng chữ chuôi vào bên trong mi tâm của Vô Tâm.

Đợi đến khi chữ vàng hết đôi mắt nhắm lại của Vô Tâm cũng mở ra, lần nữa cuối đầu thế gian này ngoài trừ Lảo hòa thượng ra thì chỉ có Đế Thiên An là không xem hắn là ma đầu giết người, ánh mắt có chút hồng hồng khi hắn biết vừa rồi bộ võ công kia ảo diệu lợi hại thế nào.

“ Đi đi, rảnh rỗi đông chinh vài lần cho vui, đúng rồi tiểu đệ số 1 thành viên tinh anh của Mỹ Nam Phái ta vẫn chừa cho ngươi một ghế” Đế Thiên An nội lực thoát ly bám vào người Vô Tâm đem hắn đẩy về phía Bạch Phát Tiên.

Vô Tâm gật đầu tay lao đi nước mắt, xoay người đưa lưng về phía bọn họ, đi bước về phía trước một bước, tung người nhảy lên, Bạch Phát Tiên cũng tung người đi theo lên.

"Ta muốn cưỡi gió về phía bắc,
Hiên Viên tuyết rơi tựa bão gầm
Ta muốn mượn thuyền chèo ra đông,
Tiên tử yểu điệu đứng đón gió.
Ta muốn đạp mây ngàn vạn dặm,
Rồng ngâm miếu đường làm gì ta?
Đỉnh Côn Lôn tắm trong nắng sớm,
Tận cùng biển cả thấy núi xanh.
Vạn dặm trường phong yến trở về
Không thấy chân trời người không về”

Hòa thượng bóng người càng đi càng xa, có thể thanh âm nhưng xông thẳng lên trời, hồi lâu không tiêu tan.

Đế Thiên An thân ảnh lăng không lên đạp lên một ngọn cây gần đó, hay tay giang ra lớn giọng hát, thanh âm vang vọng truyền đi khắp nơi “Nghiệp bá nghìn thu trải trăm trận mới giành thắng lợi.
Dậy bốn phương trời, tiếng gió gầm như tiếng thác mừng công
Gió ngựa xông pha giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
Cả đất trời như nằm gọn trong ta.
Cát bụi tung bay đường dài muôn dặm, ánh trăng mờ trên dãy núi xa xa
Cao thủ cô đợn bỗng ko thấy bóng
Tình cảm chân thành biết ngỏ cùng ai Sống chết bên nhau trên bước đường dài
Gặp việc lớn ta sãn sàng xông pha đón nhận
Vó ngựa xông pha giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
Cả đất trời như nằm gọn trong ta”

Khi tiếng ca vừa dứt không lâu, từ phương xa thân ảnh của Vô Tâm cũng đả biến mất không còn hình bóng, chỉ còn lại âm thanh từ xa truyền lại : “Hẹn ngày tái ngộ”

Vô Thiện cúi đầu khẽ hô một tiếng phật hiệu: "A di đà phật."

Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt cũng từ giọng ca hào hùng đầy nhiệt huyết của Đế Thiên An tỉnh lại, nhìn về chỉ còn phương hướng của Vô Tâm thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hẹn ngày tái ngộ”

Mà kia danh chấn thiên hạ Thương Tiên Tư Không Trường Phong nhìn về thân ảnh Đế Thiên An trên ngọn cây, người này hắn không biết phải hình dung thế nào vừa chính vừa tà nhưng kiến thức lý giải lại cao thâm, hơn nữa tài hoa lại khiến người khiếp sợ.

Bài hát vừa rồi cũng khiến hắn nhớ lại năm xưa nhấc thương đại chiến ma giáo ở Kỳ Liên Sơn, đem trường thương mình nâng lên nhìn qua Đường Liên và con gái cưng mình Thiên Lạc : “Nhìn một chút nhìn, năm đó ta cùng sư phụ ngươi bọn họ xông xáo giang hồ thời điểm, cũng là như vậy phong lưu hào phóng a”

Đường Liên mặt coi thường.

Tư Không Trường Phong không để ý Đường Liên nhấc lên trường thương đi đến bên cạnh con gái rượu của mình , nói : “ Động tâm rồi, có điều tên tiểu tử này nhìn sơ qua là hạng phong lưu đa tình rồi”

Tư Không Thiên Lạc mặt hồng thấu lên, có phần bối rối nắm lấy thân thương vềnh miệng xoay đầu, nói : “ Xì, tên bại hoại xấu xa đó, còn lâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK