Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh tháng 10 nhanh đến, thời điểm mà 2 học viện pháp thuật khác đến Hogwarts cũng tới, Beauxbatons cùng Durmstrang suất lĩnh học sinh của mình tham dự tam cường tranh bá.

“Weasley, đem mũ mang lại,” Mcgonagall giáo sư nghiêm khắc nói,“Patil tiểu thư, đem cái kỳ cục đó lấy ra khỏi tóc”

Parvati mất hứng, đem con bướm trang trí ở bím tóc lấy ra.

“Xin mời mọi người đi theo ta,” Mcgonagall giáo sư nói,“Năm nhất đồng học đi ở phía trước....... Không nên chật chội.........”

Bọn họ nối đuôi nhau đi xuống bậc thang, từng hàng từng hàng ở tòa thành phía trước. Đây là một cái rét lạnh , không khí tươi mát tối đêm, màn đêm đang ở phủ xuống, một vòng trắng noãn trong suốt trăng rằm đã đọng ở rồi cấm lâm bầu trời.

“ Đã 6h” Ron nhìn đồng hồ tay một chút, nhìn thông về phía trước cánh cửa đường xe chạy, nói,“Ngươi nói bọn họ sẽ như thế nào đến? Ngồi xe lửa sao?”

“Ta nghĩ sẽ không.” Hermione nói.

“ Vậy bằng gì, chổi chắc” Harry lên tiếng

“ Mình không nghĩ vậy, xa quá mà” Ron nói “ hay là khóa cảng, hay độn thổ, biết đâu chổ họ được phép độn thổ dưới 17 tuổi”

Hermione nóng nay lên tiếng “ không thể độn thổ trên đất Hogwarts, mình nói với bồ bao nhiêu lần rồi”

Đang lúc này, cùng khác giáo sư cùng nhau đứng ở phía sau hàng Dumbledore đứng lên “Hả! Nếu như ta không có tính sai nói, Beauxbatons học viện đã tới!”

“Ở đâu nhi?” Rất nhiều đệ tử vội vàng mà hỏi thăm, hướng phía bất đồng phương hướng nhìn lại.

“Nơi ấy!” Một cái sáu niên cấp đệ tử hô, chỉ vào cấm lâm bầu trời.

“Đúng là rồng” Một cái năm nhất tân sinh thét to, kích động được không biết nên làm sao bây giờ lên tiếng, đối với hắn thì việc này quá mức kích thích đi.

“Đừng nói ngu nói rồi....... là một tòa phòng ở bay!” Dennis Creevey nói.

Dennis đoán có lẽ gần đúng. Làm cái kia đen tuyền quái vật lớn từ cấm lâm trên ngọn cây xẹt qua, bị tòa thành cửa sổ ngọn đèn chiếu đến lúc đó.

Bọn họ nhìn thấy một chiếc thật lớn phấn màu xanh lơ xe ngựa hướng bọn họ bay tới.

Khoảng chục con ngựa màu vàng kéo đi trong không trung, con nào đều có kích cở to lớn bằng con voi.

Ba hàng đầu học sinh nhanh chóng lùi lại khi chiếc xe nhanh chóng ầm ầm hạ xuống với một tốc độ kinh hoàng.

Rồi với một tiếng ầm cực lớn khiến cho Neville hoảng hồn nhảy bắn ra sau, đạp cả lên chân một đứa năm thứ năm nhà Slytherin, những cái võ ngựa cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất.

Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to , dử tợn hiện ra.

Theo cửa xe mở ra, một thằng bé mặc áo khoác màu xanh da trời nhợt nhạt nhảy ra,cúi người như muốn lục lọi cái gì ở cúi sàn xe, sau đó mở ra một cái lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe, chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt truyết cả con nít.

Theo ngay sau đó, gần như tức khắc là một người đàn bà bự con xuất hiện, đám người học sinh Hogwarts có vài người giật mình há hốc miệng lên.

Dumbledore bắt đầu vỗ tay, đám học trò bắt đầu làm theo , nhiều đứa còn nhón chân lên để nhìn về người đàn bà này cho rõ hơn.

“Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts.”

Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm:

“Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?”

“Khỏe lắm, thưa bà.” Cụ Dumbledore nói.

Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng:

“Học trò tôi.”

Có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng Maxime.

Chúng run lập cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ.

Bà Maxime hỏi:

“Ôn Karkaroff đã tới chưa?”

Cụ Dumbledore nói:

“Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ông ấy ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích quá bộ vô trong cho ấm áp một tí?”

“Tôi nghĩ, vô cho ấm. “Bà Maxime đáp. “Nhưng còn mấy con ngự…”

Cụ Dumbledore nói:

“Giáo viên Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng. Chút xíu nữa ông ấy sẽ quay lại đây, đang phải xử một tình huống nhỏ xảy ra với mấy… ừm… mấy chuyện khác.”

Ron nhăn răng cười, thì thào với Harry:

“Mấy con Quái tôm.”

Bà Maxime có vẻ nghi ngờ không biết có ông thầy Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nào đó có thể kham nổi công việc này không:

“Mấy con chiến mã của tôi cần phãi… ừm… được điều khiễn mạnh tai. Tụi nó hưng hăn lắm đó…”

Cụ Dumbledore mỉm cười:

“Tôi đảm bảo Hagrid sẽ làm tốt mà.”

Bà Maxime khẽ nhún xuống:

“Rất tốt. Ông làm ơn nói với ông Agrid nài rằng mấy con ngự chĩ… uống rượu wít-ki nguyên chất thôi.”

Cụ Dumbledore cũng cúi lại: “Mọi việc sẽ được thu xếp.”

“Đi thôi!” Bà Maxime nói với đám học trò của mình bằng giọng uy quyền, và đám đông Hogwarts rẽ ra cho bà cùng đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá.

Seamus Finigan ngả người sang phía Lavender và Parvati để hỏi Harry và Ron: “Mấy bồ nghĩ đám ngựa tụi Durmstrang sẽ lớn cỡ nào?”

Harry nói:“Ôi, nếu tụi nó bự hơn đám này thì bác Hagrid khỏi chăm được luôn. Đó là cho rằng bác còn chưa bị tụi Quái tôm tấn công đó. Không biết có chuyện gì với tụi nó hả?”

Ron nói đầy vẻ hy vọng: “Chắc tụi nó sổng chuồng.”

Hermione rùng mình: “Ôi, đừng nói vậy chứ. Thử tưởng tượng tụi Quái tôm thoát ra lổm ngổm trên đất…”

Tụi nhỏ đứng đó, hơi run lập cập, chờ cho đám Durmstrang tới.

Hầu hết đều ngước lên trời hy vọng. Phải mất vài phút, sự im lặng mới bị phá vỡ nhờ con ngựa khổng lồ của bà Maxime phì hơi ra và giậm cẳng. Nhưng rồi…

“Bồ nghe thấy gì không?” Ron thình lình hỏi.

Harry lắng nghe. Một tiếng động lớn, lạ lùng, kỳ quái từ trong bóng đêm đang trôi dần về phía tụi nó. Tiếng âm âm ngột ngạt và tiếng gió hút, như thể một cái hút bụi cực lớn đang di chuyển trên lòng sông…

Lee Jordan chỉ tay xuống dưới, kêu lên: “Cái hồ! Nhìn cái hồ kìa!”

Đứng từ trảng có nhìn qua khoảnh đất, tụi nó thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào.

Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ: những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra…

Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó… Và rồi Harry nhìn thấy cột buồm…

“Thuyền buồm!” nó quay qua nói với Ron và Hermione.

Từ từ, tuyệt đẹp, chiếc tàu nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống một bộ xương kỳ quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại; và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma.

Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ.

Một chốc sau, tụi nhỏ nghe một tiếng “tòm”, một cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông; và “uỵch” một tiếng, một tấm ván được bắc lên bờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK