Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn tên hắc y đưa mắt nhìn nhau đang không biết làm sao thì một giọng nhu mì nữ tử vang lên : “Đúng vậy, trận phá rồi”

“ Rốt cuộc các ngươi vẫn đi theo” Đường Liên xoay người lại liền thấy thân ảnh Minh Hầu cùng Nguyệt Cơ đứng sẵn ở đó.

“ Nói thật thì đắc tội Tuyết Nguyệt Thành không phải là điều chúng ta muốn.Nhưng mà hiện giờ đến ngay cả Vô Song Thành và Ma Giáo đều tham dự vào, hôm nay còn không ra tay, chỉ sở chúng ta sẽ không có cơ hội” Nguyệt Cơ lên tiếng.

Ánh mắt nhìn qua bên cạnh quan tài là một thân ảnh nam tử bị băng điêu bao phủ nghi hoặc, nhưng nàng biết hắn không phải là thứ hai người cần : “ Thứ trong cổ quan tài kia có liên hệ mật thiết với chúng ta, thực sự không thể từ bỏ được”

“ Vậy trong cổ quan tài đó rốt cuộc có thứ gì” Đường Liên dò hỏi.

Nguyệt Cơ chậm rãi nói : “ Đối với vài người, thứ bên trong đúng là vinh hoa phú quý, đối với một vài người là tuyệt thế võ công, còn đối với chúng ta trong đó chỉ có một đáp án mà thôi”

“ Đáp án” Đường Liên truy hỏi

“ Mười ba năm trước...”

Nguyệt Cơ còn chưa nói hết đả bị Minh Hầu cắt ngang : “ Đừng nói nữa”

Minh Hầu không cho Nguyệt Cơ nói song lại có kẻ lại không cho y toại nguyện, kẻ đó chính là Tiêu Sắt, hắn hiện ngồi trên một chiếc ghế gổ phía sau hai người, tay vươn ra ngắt lấy một đóa hoa hồng ở chậu hoa, nói :“ Vụ án thảm trạng Vọng Y Lâu 13 năm trước”

Lời nói của hắn làm cho đám người chú ý đem mắt về nhìn, Tiêu Sắt cầm đóa hoa hồng đem lên mũi ngửi lấy, nói rằng : “ 13 năm trước Vọng Y Lâu bị diệt môn chỉ trong một đêm, chỉ có trưởng tử của lâu chủ Tạ Liễu Y bị đánh ngất, nên may mắn sống sót.

Sau khi y tỉnh lại đả mất hết tất cả ký ức về đêm hôm đó. Sau đó người này dung nhập vào Thiên Tuyền Lão nhân, trở thành sát thủ. Được người giang hồ xưng là Minh Hầu”

“ Hừ...ngươi biết cũng khá nhiều nhỉ” Minh Hầu lạnh rên nói, hắn không ngờ kẻ thư sinh lần trước lại biết rõ lai lịch của hắn.

Tiêu Sắt đem cánh hoa vứt đi chậm rãi nói : “ Đáng tiếc cụ án Vọng Y Lâu là một vụ án chết, cho dù có manh mối để lại mười ba năm qua cũng chẳng biết tìm từ đâu nữa, ngươi thật sự tin rằng trong cổ quan tài vàng này có thứ mà ngươi muốn sao? ta thật sự càng tò mò về cổ quan tài này rồi đấy”

“ Dừng tay” Đường Liên hô lên khi thấy Minh Hầu búng người mang theo Kim Cự Đao chặt mạnh lên cổ xe ngựa, khiến cho gỗ vụn bắn tung tóe.
Hỗn chiến lập tức nảy ra Tư Không Trường Lạc nâng lên thân thương hướng về bốn tên hắc y người của Thiên Ngoại Thiên mà đến, Đường Liên Lôi Vô Kiệt cuốn lấy Minh Hầu, Nguyệt Cơ cũng lấy ra Tốc Y Kiếm lao vào hỗn chiến.

Có Nguyệt Cơ cuốn lấy Đường Liên, Minh Hầu đem Kim Cự Đao cắm xuống đất chặn lại Lôi Vô Kiệt một quyền đem tay bắt lấy một cước của hắn giáng đến, còn thuận thế đem hắn quăng đi, thân ảnh tung người đi đến cổ quan tai vàng đem tay sờ lên đó, ánh mắt có chút liếc qua đang bị đóng băng Thiên An dừng lại một chút.

Nhưng cũng rất nhanh dời mắt đi, trong mắt của hắn tên này đả chết rồi, hơn nữa ngoại hình của y không phải là người hắn tìm. Hắn là một trong số ít người biết rõ bên trong quan tài vàng thực chất có gì.

Mà lúc này Đường Liên phi tiêu phóng ra cản được Nguyệt Cơ lao nhanh đến Minh Hầu, nhưng vừa mới đến đả phải ngả người khi bi một đao quét ngang thân ảnh lấy lại thân bằng quyền đấm cước đá mấy chiêu giao thủ, nhưng cuối cùng lại bị Minh Hầu bức lui.

“ Phập” Kim Cự Đao cắm xuống mặt gỗ khung xe ngựa, Minh Hầu đem hai tay vác lên cổ quan tài vàng, mà lúc này bốn tên hắc y lẫn Tư Không Thiên Lạc lẫn lượt lao đến nào để cho Minh Hầu lấy đi.

Minh Hầu nhìn tên hắc y lao đến tung cước đạp bay đi thân hình tên này, thân ảnh né qua mũi thương của Tư Không Thiên Lạc rồi hạ quyền vung xuống đánh vào eo nàng, đem nàng đánh văng một đoạn, thân ảnh lập tức xoay người liền thấy một hắc y đến, ngay lập tức cổ quan tài vang đem hắn đánh văng đi. Nhưng còn lại hai tên hắc y một trước một sau công kích.

Quan tài vàng bị đẩy lên bầu trời khi mà tên hắc y phía sau đạp lấy lưng Minh Hầu, còn tên phía trước trên đao sắc bén đả cắt lên ngực hắn một đường.

Đám người đồng loạt dừng lại ánh mắt chú mục vào cổ quan tài đang rơi xuống, mà địa phương nó rơi lại chính là đang bị đóng băng Thiên An, khi mà một hồi đại chiến của Minh Hầu và Đường Liên đả đem hắn đá bay một đoạn.

“ Ầm” “ Crac crac”

Vang dội thanh âm bụi mù xuất hiện lẫn tiếng vở nát vang lên, hàn khí lạnh lẽo tràn ra từ cổ quan tài.

Trong ánh mắt kinh ngạc lẫn hoang mang của đám người hồng quang vươn vấn từ bên trong cổ quan tài vàng, một cánh tay người đầy đủ da thịt lại vươn ra nắm lên thành quan tài.

Theo cánh tay xuất hiện, từ bên trong quan tài thân ảnh của Vô Tâm cũng chậm rãi đứng lên, tiếu ý trên miệng hiện ra một màn tà dị kinh sợ đám người. Ai cũng không ngờ được bên trong cổ quan tài vàng lại là một người sống sờ sờ bên trong.

“ Xác sống sống lại rồi” Lôi Vô Kiệt thân ảnh có phần lùi bước hoảng sợ nhìn về hòa thượng, mặc cả người màu trắng tăng bào, tuy là ở đêm tối trung, có thể diện mục lại như cũ rõ ràng có thể thấy, trắng nõn thanh tú, xuất trần thoát tục, nhưng chặt nhắm chặc hai mắt : “ Là một hòa thượng, còn là một hòa thượng sống”

"Đưa đi trước rồi tính " một người trong bốn hắc y lên tiếng, ngay sau đó bốn người lao nhanh đến Vô Tâm bào nhân gầm lên một tiếng, nhảy lên một cái, người khác cũng lập tức đi theo.

Nhưng khi bốn người vừa lao đến Vô Tâm đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử màu đen lại như mặt trời chói mắt tản ra quang mang vàng kim, bên trong lại giống như một đóa hoa sen nở rộ.Chỉ là trong nháy mắt, từ người Vô Tâm tỏa ra một màu vàng khí tức cường đại ẩn ẩn tiếng gầm đem bốn người lao đến hạ gục đi.

Vô Tâm bước ra khỏi quan tài ánh mắt nhìn về thân ảnh bên dưới mình Thiên An băng vụn như rể cây vở nát, trong đôi nhãn thần có thoáng qua kinh ngạc, tay phất ra nội lực tuôn trào nhấc đi cổ quan tài này đi, chắp tay lạy hắn một cái rồi xoay người nhìn đám người trong sân, rồi đưa mắt nhìn về Minh Hầu và Nguyệt Cơ.

“ Minh Hầu” Nguyệt Cơ đem tay cản lại khi thấy Kim Cự Đao trên tay hắn cắm xuống đất, Minh Hầu hiểu ý dù sao một màn kinh dị như vậy ai mà không sợ cho được chứ, nhưng hắn nhận ra người này, thân ảnh đi đến trước người Vô Tâm tay trái vươn ra cúi đầu hành lể theo nhà phật.

“ Ta từng gặp ngươi” Vô Tâm lên tiếng

Minh Hầu tiếp lời : “ ta từng thăm hỏi Vong Ưu đại sư, có điều...nhưng đại sư không chịu giúp ta”

“ Haha” Vô Tâm cười nhẹ hai tiếng :”Lão hòa thượng từ lâu đả nói bất kể đáp án ngươi cần có là gì, cũng sẻ trở thành bóng ma trong lòng”

“Tấm lòng của Vong Ưu, tại hạ cảm kích. Nhưng biết là tâm ma, không biết cũng là tâm ma. " Minh Hầu thanh âm trầm thấp lên tiếng.

“Cũng đúng” Vô Tâm thốt lên, chỉ thấy đôi đồng tử màu đen của hắn nhìn vào đôi tròng mắt của Minh Hầu, chỉ thấy Minh Hầu mặt liền biến sắc không còn là vẻ trấn định lảnh khốc bên ngoài, giống như lọt vào tra tấn thứ gì.

“Minh Hầu” Nguyệt Cơ thốt lên, trên tay Tốc Y Kiếm hiện ra thân ảnh xoay vòng trong không trung, lao đến Vô Tâm mũi kiếm sắc lạnh lao đến Vô Tâm mi tâm chỉ còn cách hắn một đoạn thì dừng lại.

Vô Tâm nhìn Minh Hầu cánh tay vươn ra bắt lấy tay của Nguyệt Cơ, đang không ngừng thở dốc lên tiếng : “ Lảo hòa thượng, không chịu nói cho ngươi, Vô Tâm đả nói cho ngươi biết rồi. Đó là kiếp của thí chú, thí chủ hãy tự liệu thân”

"Để báo đáp, chúng ta có thể mang đại sư rời đi nơi này " Minh Hầu lên tiếng.

Vô Tâm đáp lời :"Đó là kiếp của bản thân ta, hai người đi đi "

"Đi" Minh Hầu thi lể với Vô Tâm xong kéo lên Nguyệt Cơ tay, xoay người bỏ chạy còn không quên nhổ lên Kim Cự Đao mang theo.

Vô Tâm nhìn hai người rời đi cất bước đi đến đám người Đường Liên, tiếu ý hiện ra ánh mắt nhìn về Đường Liên. Chỉ là trong nháy mắt ánh mắt giao nhau Đường Liên lại cảm thấy trước mắt tăng nhân nhãn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, mà một cái quen thuộc tràng cảnh chậm rãi ở trước mắt đánh tản ra tới....

"Nhắm mắt! Không thể nhìn hắn con mắt!" Lúc này một cái thanh âm hùng hậu vang lên, cái thanh âm kia mang theo một cỗ kỳ quái lực lượng, Đường Liên chợt cảm thấy trong lòng hình như có phật quang sáng lên, trong đầu một mảnh thanh minh, những cái kia ảo giác nhất thời tiêu tán.

Áo bào trắng tăng nhân thì y nguyên nhìn chăm chú lên hắn, trên mặt mang một tia cười yếu ớt, hắn nhận ra người này.

Lúc này một thân ảnh từ Đường Liên bên cạnh vút qua, chạy như bay đến Vô Tâm phía trước, chỉ thấy đầu ngón tay hắn nhanh chóng tại Vô Tâm trên người nhẹ một chút, hết thảy điểm mười tám cái huyệt đạo về sau, Vô Tâm chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không có tê liệt ngã xuống đi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK