Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng có một thiếu nữ mặc bộ y phục màu hồng chỉnh tề, mở cặp mắt tròn xoe đen lánh nhìn về phía cửa, đôi mắt trong hiện đầy kinh ngạc bất ngờ và cả bực bội của tâm tình không tốt trước.

Nàng xem ra bất quá mười lăm mười sáu tuổi, xinh xắn động lòng người, ngọt ngào vô cùng, mang theo kinh ngạc giọng nói: “Ngươi là ai? Ngươi như thế nào tại ta chỗ này?”

Kẻ này trước nay nàng chưa từng gặp qua, bởi người trong U Linh sơn trang nàng đều rõ cả, cũng chưa ai có ngoại hình cùng khí chất bất phàm cả.

“ Thiên Trạch! còn nàng?” Thiên Trạch báo danh hỏi ngược lại

Thiếu nữ đáp :“Tôi họ Diệp, tên là Diệp Linh, mọi người gọi tôi là Tiểu Diệp.”

“ Ukm” Thiên Trạch gật đầu, khom người mà đi vào bên trong nhà, ánh mắt hứng thú quan sát căn nhà nhỏ này.

Diệp Linh âm thầm đánh giá Thiên Trạch, tấm mặt nạ bị che lấy càng khiến nàng hiếu kỳ về y hơn, nói : “ ngươi là kẻ mới đến ư?”

Thiên Trạch nói : “ ta có nghe trên đời có U Linh sơn trang, liền xông nhập vào nơi này kiến thức một chút”

Diệp Linh nghe được nói : “ ngươi thật là gan lớn, dám loạn xông vào nơi này, kẻ đi vào nơi này không có sơn trang liên hệ là chết hoặc trở thành nơi này u linh”

Thiên Trạch xem thường : “ chỉ là một cái nho nhỏ U Linh sơn trang mà thôi còn không đáng để ta để vào mắt”

Diệp Linh con mắt đảo một cái : “ ngươi còn không biết nơi này đáng sợ”

Thiên Trạch nói : “ có gì phải sợ chứ”

Diệp Linh bật cười, cô cười tươi như một đóa hoa, như một cục đường, như một con hồ ly nhỏ, nói : “có người nói, võ công huynh rất ít người bì kịp, lại là cái hung hăn nhất cũng là tên trộm tham lam nhất, ra tay trước nay chưa từng thất thủ”

Y phục hoa lệ, trường bào hoàng kim đắt tiền, bên hông một cái hồ lô tím vàng cùng dắt lấy một cái quạt xinh đẹp, mặt che lấy một tấm mặt nạ hoàng kim, tóc xanh sẫm cẩn thận bó buộc, bốn đao năm kiếm an vị như cửu cung quạt trên đầu tóc, một đôi con ngươi huyết hồng…

Ngoại hình đặc thù như vậy để Diệp Linh nhớ đến một người, một kẻ mà gần đây nổi danh trên giang hồ, ra tay cực kỳ hung hăn và bá đạo.

Dù U Linh sơn trang như chốn tị thế không ra ngoài, bất quá tin tức lại không có cách biệc với thế gian, thiên hạ bên ngoài biến động thế nào, cao thủ thành danh hay chết đi đều có người truyền tin vào bên trong, hoặc là người nơi này đi ra.

Diệp Linh cũng từ đó mà biết được Đạo Thánh nổi danh gần đây.

“ Nàng không chút nào sợ ư?” Thiên Trạch không có bất ngờ khi Diệp Linh biết thân phận Đạo Thánh của mình, cất lời hỏi.

“Anh đến nơi này là muốn đánh cướp ư?” Diệp Linh không trả lời mà hỏi.

Thiên Trạch gật đầu.

Diệp Linh con mắt sáng lên, nói : “ anh không sợ Lão Đao Bả Tử?”

Thiên Trạch nói : “ lão đại của nơi này à”

Diệp Linh nói : “Không những là lão đại của chúng tôi, mà còn là ông chủ của chúng tôi, ông già của chúng tôi.”

Thiên Trạch hỏi : “Ông ta rốt cuộc là một người như thế nào?”

Diệp Linh nói : “Làm mọi người cam tâm tình nguyện nhận ông ta là phụ thân của mình, huynh nghĩ ông là là hạng người như thế nào?”

Thiên Trạch nói : “ không tệ”

Diệp Linh nói : “ Không tệ thôi ư? Huynh đúng là tự đại quá đấy!”

Thiên Trạch nói : “ trước khi đến đây, ta giết Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, bại Tây Môn Xuy Tuyết, Diêm Thiết San, Hoắc Hưu, Độc Cô Nhất Hạc, và thuận tiện đem luôn một cái Thiên Nhân cảnh chế phục. Nàng nói xem?”

Diệp Linh nghe xong cười vui vẻ, nói : “ chả trách huynh lại không sợ gì cả mà, nhiều cao thủ như vậy cũng bị huynh đánh cướp không hổ là Đạo Thánh, nhất là cả Thiên Nhân cảnh cũng bị huynh đánh bại, lẽ nào huynh cũng là Thiên Nhân cảnh”

Vừa nói Diệp Linh đã đến ngồi bên cạnh Thiên Trạch, một tay hướng về tấm mặt nạ kia ý đồ muốn hái xuống.

“ Tấm mặt nạ này không phải ai cũng có thể cởi xuống được?” Thiên Trạch nói.

Diệp Linh dừng tay, hỏi : “nó còn có huyền cơ khác ư?”

Thiên Trạch nói : “ một vài người ưa thích đặt ra vài cái cổ quái quy cũ, ta cũng vậy”

Diệp Linh nghe xong cười còn tươi hơn cả hoa, còn ngọt ngào hơn cả đường, cô nhỏ nhẹ nói tiếp : “ được thôi, nhưng huynh cũng phải tuân theo quy cũ của tôi, dù sao huynh đã đến nhà của tôi”

Thiên Trạch hứng thú hỏi : “ nghe thử?”

Diệp Linh nói : “Tôi chỉ có hai quy củ, không được đụng tới Đại Diệp Tử, không được để đàn bà bước vào cửa nhà Thái công quán”

Thiên Trạch nói : “Đại Diệp Tử cùng với Tiểu Diệp Tử hắn có can hệ không nhỏ nhỉ”

Diệp Linh nói : “Đại Diệp Tử là chị của Tiểu Diệp Tử, Thái công quán là công quán của Đạo Thánh.”

Thiên Trạch nói : “ Thái công quán ắt hẳn là nơi này nhỉ?”

Diệp Linh nói : “Bắt đầu từ bây giờ, nơi đây là nhà của anh, tối lại anh phải ngủ ở đây”

Vừa nói xong, Diệp Linh đến trước chổ của Thiên Trạch, vì nàng thấp hơn hắn rất nhiều chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn : “ sau huynh lại cao như vậy chứ?”

Thiên Trạch nói : “ để một cái nam nhân vào nhà của mình lưu lại, nàng không biết là một chuyện rất nguy hiểm hay…”

Hắn không nói hết được câu, bởi vì Diệp Linh đã bịt miệng hắn lại.... lấy miệng của mình bịt lại miệng của hắn.

Lấy Thiên Trạch thực lực dễ dàng né tránh, chỉ là hắn vì sao phải né tránh?

Môi của Diệp Linh lạnh buốt mà mềm mại, nhưng dư vị không được bao lâu nàng đem tay một quyền oanh lên bụng Thiên Trạch, lẽ thường ắt hẳn bị bộ y phục Thiên Trạch phản chấn lại nhưng đã bị hắn triệt tiêu, nàng một quyền oanh lên Thiên Trạch một tay trực tiếp đem tấm mặt nạ cởi xuống.

Thiên Trạch cũng không ngăn cản để mặt cho Diệp Linh lấy xuống mặt nạ.

“ Thật là tuấn lãng, chàng đem dung mạo giấu đi, ắt hẳn là có nguyên do gì, cái tên Thiên Trạch này có phải là thừa thiếp không?” Diệp Linh giảo hoạt hỏi, một tay lại sờ vuốt lấy tuấn tú gương mặt kia : “ danh dương thiên hạ Đạo Thánh lại tuấn tú như vậy”

Thiên Trạch đem tay bắt lấy cái eo nhỏ của Diệp Linh nhắc lên, nói : “ nàng có biết cởi mặt nạ của ta xuống là một chuyện rất nguy hiểm, nàng không sợ chết à”

Diệp Linh không chút sợ hãi : “ không sợ, Đạo Thánh trước nay cướp tiền, ta đã giao thứ quý giá nhất của mình cho chàng rồi, lẽ nào chàng còn không tha cho ta ư?”

Thiên Trạch đem nàng đặt lại, nói : “ nàng đúng là giảo hoạt lại thông minh, ta thật đúng là không nở xuống tay được”

Diệp Linh lại cười lên, nói : “ chàng còn chưa trả lời của thiếp”

“Giống như những kẻ ở nơi này, một khi thân phận của ta lộ ra sẽ khiến cho vô số kẻ chú ý đến. Ta lại không muốn quá sớm như vậy” Thiên Trạch chậm trả lời

Diệp Linh nói : “ vậy chàng tên thật là gì?”

Thiên Trạch nói : “ ta còn chưa kịp hỏi tình báo từ nàng, nàng đã moi hết thông tin từ ta rồi”

Diệp Linh biết hắn từ chối trả lời cười lên vui vẻ, nói : “ chàng muốn thông tin từ ta, ta đều nói cho chàng cả, chàng cướp sạch nơi này đi”

Thiên Trạch nói : “ xem ra nàng đối với nơi này cũng không vui vẻ gì nhỉ?”

Diệp Linh cười nói : “ không sai”

Cả hai trò chuyện thêm chừng nửa tiếng, màn đêm đã bao trùm vạn vật, gió đêm bỗng đem lại tiếng chuông.

“Đây là chuông vãn phạn.” Diệp Linh giải thích cho Thiên Trạch rõ : “Chuông vãn phạn là chuông gọi mọi người đi ăn cơm tối.”

Thiên Trạch hỏi : “Mọi người đều lại?”

Diệp Linh gật đầu : “Ừ!”

Thiên Trạch hỏi : “Mỗi ngày đều phải lại?”

Diệp Linh nói : “ một tháng nhiều nhất chỉ có bốn năm ngày. Mồng một, mười lăm, qua năm mới mùa mới, có danh nhân lại lần đầu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK