Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong nhà nhìn ra, đám thống lĩnh cũng bị cuộc so tài này chú ý.

“ Này mà là vẻ ư? tiểu tử này còn giả bộ khiến ta còn tưởng như thật đấy, trận thắng nay Cừ Tử chúng ta thắng rồi” Đại Thiết Chùy khẳng định.

Đạo Chích, Tử phu tử đám người gật đầu.

Ở ngoài Thiên Minh chờ cho thời gian hai nén hương hết đi, nói : “ đây là giun đấy, không có tý kiến thức nào cả, ta vẻ được mười con, lại hoàn thành trước cả cô”

“ Giun” Như Sương thốt lên.

Thiên Minh híp mắt cười : “ chính thị, chúng ta đã nói trước, so tài là ai vẻ hoàn thành trước con vật, có nói là đẹp xấu đâu! Cha có đúng không nào!”

Như Sương sững sờ trong giây lát.

Thiên Trạch gật đầu, nói : “ lần tranh tài này, Thiên Minh thắng”

Như Sương đã biết mình bị tiểu tử kia hố, tức giận đưa tay chỉ trước, mắng : “ ngươi ... ngươi... ngươi gài ta”

“ Có ư? ta nói rõ như thế kia mà” Thiên Minh vô tội nói.

Cao Nguyệt cười khúc khích.

“ Lần tỷ thí này không tính, tiểu tử này gian lận” Như Sương hướng Thiên Trạch nói

Thiên Trạch nói : “ con nói xem nó gian lận chổ nào?”

Như Sương á khẩu, đại não tìm lý do.

“ Con gái! Con từ sớm đã trúng kế khích tướng của Thiên Minh, khi còn tự tin vào sở trường của mình nhất lại không để ý đến cạm bẫy trong đó, tuy nó không giỏi họa kỹ bằng con nhưng nó biết biến khắc phục sở đoản của mình.” Thiên Trạch từ tốn nói.

Như Sương thua ấm ức, nói : “ chỉ giỏi dùng thủ đoạn mà thôi, quang minh chính đại tỷ thí nó là đối thủ của ta sao?”

“Đích xác, nhưng ở đời này đối thủ sẽ không cho con cơ hội. Quang minh chính đại là thứ Mặc gia dạy con, còn ta dạy con chỉ một điều, trí tuệ mới là vũ khí lợi hại nhất, thủ đoạn cũng là thực lực” Thiên Trạch tiếp tục nói : “ kẻ thông minh tất biết tìm cho mình thắng lợi, dù cho rơi vào yếu thế thực lực không lại đi nữa cũng tự biết bảo toàn mình, mà kẻ khù khờ chỉ có thể làm quân cờ cho kẻ khác mài đao”

Thiên Minh đem tay lau đi mực lấm lem, cười nói : “ chiến thắng này không có tính khiêu chiến gì cả, chậc, chậc”

Tuyết Nữ lườm một cái, tiểu tử này quả thật muốn đánh đòn mà.

Như Sương cắn môi suy nghĩ, nàng hiểu nhưng không chấp nhận : “ ý ông là ta không thông minh chứ gì, làm đá mài chân chứ gì? thắng lợi mà dùng thủ đoạn như vậy ta mới không thèm đâu!”

Thiên Trạch lắc đầu chậm chậm nói : “ cuộc đời này khó nhất là thừa nhận mình thất bại, con có lẽ cảm lấy rất mất mặt khi thua trước Thiên Minh, nhưng chuyện này cũng không tính là gì cả. Kỹ không bằng người thua không oán, thua kèo này ta bày lại kèo khác, còn nếu con không có dũng khí đón nhận thất bại, con chỉ mãi dậm chân ở chổ cũ mà thôi”

Như Sương chống chế nói : “ ai nói ta thua chứ, không phải còn 3 trận nữa ư?”

Thiên Minh nói : “ vậy trước giao đồ ra đã, lần trước ta rất thích bộ Long Phượng chung, đem nó ra trước đi.”

Như Sương dù không tình nguyện cũng đem một đôi long phượng chạm trổ chung rượu bằng ngọc đưa ra, nói : “ trận tiếp theo là đánh cờ, không được giở trò gì khác”

Nàng từ nhỏ đã được mẹ dạy cho cầm kỳ thi họa, trong đó kỳ trừ cờ tướng ra thì cờ vây cũng biết lấy. Mà trước kia trò chuyện nàng cũng biết Thiên Minh chưa hề chơi cờ vây, bây giờ đem ra thì ăn chắc rồi.

Thiên Minh thu vào túi, nói : “ mới trận đầu mà đã thua chóng vánh như vậy rồi, ta cũng không muốn khiến chị Như Sương thân yêu thua khóc, đến đây là được”

Nói xong chạy nhanh đi.

“ Đứng lại! ngươi hèn nhát này, không dám ứng chiến ư?” Như Sương tức mắng.

Thiên Minh nói : “ bại tướng mà thôi, ta không muốn thắng thêm”

Như Sương tức lên một tay chỉ về Thiên Minh rồi hướng cha mình, ấm ức mà lớn giọng : “ ông nhìn xem, tiểu tử kia sợ chạy mất rồi, ba trận sau không cần đấu nữa ta thấy nó không có cửa thắng”

Thiên Trạch nhẹ lắc đầu.

“ Ông không tin ư?” Như Sương như mèo dẫm đuôi xù lông.

Thiên Trạch nói : “ không, 3 trận sau con thắng rồi. Qua đi trận đầu này con sẽ phòng bị, đem cục diện thắng chắc về mình, Thiên Minh nó biết có đấu sẽ thua, nên rút lui ngay bảo toàn mình, con đó lẽ ra không nên đưa đồ trước, nó đã có đồ còn ngu ngốc chịu con làm thịt ư?”

Như Sương hiểu ra, đầy mặt đỏ lên cùng với giận dữ, lại bị xỏ mủi không chút dể chịu gì cả, ấm ức nói : “ không công bằng, không phải từ đầu đã nói tranh tài 4 trận ư? làm sao có lý đánh một trận lại chạy chứ.”

Thiên Minh chạy được một đoạn cất lời : “Nhưng cũng đâu có phải nói thi trong 1 ngày đâu, 3 trận khác ta hẹn ngày khác phân cao thấp đi”

Mấy người trong nhà nghe được mà im lặng.

“ Tiểu tử này sau lại vô lại như vậy chứ” Đại Thiết Chùy gãi đầu nói.

“ Cừ Tử đại nhân của chúng ta lại bị chiếm tiện nghi nữa rồi” Đạo Chích than thở.

Đoan Mộc Dung nói : “ Như Sương đã quen với tác phong Mặc gia chúng ta, làm sao có thể là quỷ quái cơ linh Thiên Minh được”

Cái Nhiếp mở miệng : “ đây chính là chổ hơn người của bệ hạ, không gò bó vào khuôn củ, ứng biến mau lẹ, đứng trước cục diện mà nhìn nhận lợi hại cho mình, từ đó bổ cứu phương án, cân nhắc giữa lợi và hại mà tiếp tục, sẽ không để mình rơi xuống hạ phong”

Chư vị thống lĩnh nghe gật đầu đồng ý.

“ Xi xi xi xi”

Như Sương đã giận không kìm chế được, lôi điện bùng nổ khắp người, khí thế bức người, sau đó như thiểm điện mà đến chổ Thiên Minh.

“ Tiểu tử thối! không cần phải ngày khác, hôm nay nhất định phải đánh cờ với ta, bằng không ngươi liền ăn đòn đi” Như Sương tức giận nói.

Thiên Minh không chút sợ hãi : “ làm gì có cái lý ép người như ngươi chứ, đây là Mặc gia Phi Công, Kiêm...”

Như Sương không cho hắn nói nữa cướp đến trước một quyền đá ra.

“ Phanh!”

Thiên Minh bị đá trượt, lộn một vòng.

Như Sương cướp người đến sau lại xuất một quyền, đem Thiên Minh đá trượt lại.

“ Ha ha ha” Thiên Trạch cười lên.

Hồng Liên nói : “ cuối cùng cũng không nhịn được xuất thủ rồi, Tuyết muội muội lẽ nào Mặc gia cũng có việc, ép người khác phải tranh đấu ư?”

Bị nói móc Tuyết Nữ đáp lại : “ trong cuộc tỷ thí của hai đứa cũng không có nói là mấy ngày sao mới tái đấu. Hơn nữa Thiên Minh mở lời xao động Mặc gia đạo lý, Như Sương ra tay tự có chừng mực”

“ Được rồi! bọn nhỏ chơi với nhau hai nàng cũng gây gỗ nữa” Thiên Trạch cắt ngang vấn đề này đi, cười nói : “ Như Sương có thể chịu được Thiên Minh đến giờ mà đánh cũng đả giỏi lắm rồi, bị nó đùa nghịch nhiều như vậy đổi lại là ta đã tẫn nó một trận lâu rồi”

Cao Nguyệt che miệng cười khúc khích, nói vào : “ Thiên Minh từ khi giải chú ấn, chưa ai kiếm được tiện nghi nào cả, Như Sương thường hay phân cao thấp với cậu ta, có điều toàn thua bại về.”

Thiên Minh lúc này bị đánh bất ngờ đã lấy lại được phòng thủ, từ trong túi gấm lấy ra bốn lá cờ ném về xung quanh mình. Rất nhanh một cái trận pháp chiếm cứ trong sân thành lập, hình thành một cái lồng phòng ngự bao trùm lấy hắn.

“ Có bản lĩnh xông vào trận đi” Thiên Minh khiêu khích nói.

Như Sương trừng mắt : “ ngươi tưởng ta sợ ư?”

“Sợ! tất nhiên là sợ ta rồi!” Thiên Minh khích tướng.

Như Sương lập tức xông vào.

Đúng lúc này Thiên Trạch đưa tay, cách không đem Như Sương xông vào trận pháp cách không ra ngoài, nói : “ con đó, cứ bị tiểu tử này khích tướng mà xông vào, trận pháp không biết tên, còn không biết đối phương lưu lại hậu chiêu gì, xông vào không phải tự tìm nhục nhã ư?”

Như Sương nghiêng đầu qua một bên, nói : “ chút thủ đoạn mà thôi, thần lực của ta đem âm mưu quỷ kế hắn đánh tan tành”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK