Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ngoài quan chiến chỉ có thể nhìn thấy một đen một trắng hai luồng khí va chạm, từng tiếng như sấm động vang lên.

Náo động gần mười phút thì oanh tạc cũng dừng lại.

Một dặm bán kính đã bị đại chiến của hai người cho phá hủy, cây cối gãy đổ đất đá nhiễm hàn băng…

Tại trung tâm đại chiến là một cái lồng băng to lớn, gai băng khổng lồ từ dưới mặt đất mọc lên xung quanh đang xiết lấy một cái lồng băng to lớn.

Bạch Diệc Phi cầm huyết kiếm đạp trên một cái đỉnh băng nhọn, khóe miệng nhích lên độ cong, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống : “ có đánh bao nhiêu cũng vậy thôi, ngươi mãi mãi là bại tướng mà thôi. ”

Thiên Trạch đưa mắt nhìn lên, không thể không thừa nhận dù có được đột phá lớn trong thời gian qua nhưng Thiên Trạch lại không phải Bạch Diệc Phi đối thủ. Nhưng bảo hắn khoanh tay chịu trói ư, chuyện cười.

“ Hy vọng ngươi còn có thể tự tin như vậy đấy” Thiên Trạch vừa nói lại từ bỏ sáu đầu xiềng xích đã bị đóng băng và bị gai băng giam giữ, sáu đầu xiềng xích lúc này giống như trở thành hắn trói buộc với nhà lao băng này.

“ Ồ! Ngươi còn trò xiếc khác ư?” Bạch Diệc Phi khinh thường hỏi lấy.

Nhưng lời vừa nói xong ánh mắt hắn mở lớn, một luồng áp bách nguy hiểm để cho hắn ngưng trọng hơn bao giờ hết.

Chỉ thấy tại thắt lưng Thiên Trạch, một cáiđầu rồng cổ đồng bay ra, trong nháy mắt xích hồng chi sắc bạo phát mà ra, nồng đậm sát khí kéo ra ngoài, sát khí phô thiên cái địa, lực lượng đáng sợ khiến cho xung quanh bị dao động.

“ Grao!!”

Một tiếng long ngâm vang lên, một đầu long ảnh màu xanh lam ngưng hiện.

Tường băng không ngừng bị phá hủy, hàn băng chi khí không ngừng bốc lên.

Chỉ trong mấy hơi thở cơ hồ toàn bộ thành tường do Bạch Diệc Phi ngưng tụ đã bị đánh nát bấy, khí tràng cường đại này tản ra khiến cho xung quanh như sụp đổ, mặt đất cũng bị lún xuống.

“ Ầm! Ầm ! Ầm!”

Đầu long ảnh vừa hiện lao đến Bạch Diệc Phi, khí thế không thể cản được hủy diệt hết thảy mọi thứ. Dù là hàn băng giá rét cũng bị hóa thành bột mịn, trên đường nó di chuyển không thứ gì có thể tồn tại.

Bạch Diệc Phi khi chứng kiến lập tức né tránh, để lại long ảnh tàn phá mọi thứ xung quanh, đến khi nó tan biến đi đã mạnh mẽ đem chiến trường xung quanh thay đổi, hết thảy băng tinh cùng cây cối gãy đổ đều tiêu thất.

“ Vù! Vù!”

Chín cái đầu rồng nhỏ lượn lờ trước người Thiên Trạch, khí tức dao động bá đạo không ngừng tản ra, năng lượng kinh hồn tản mát ra xung quanh.

“ Cửu Long Tỏa này ngươi có bất ngờ không?” Thiên Trạch cười hỏi, đứng yên một chổ điều khiến pháp bảo công kích Bạch Diệc Phi, một đầu long ảnh khác lại bắn đến chổ Bạch Diệc Phi.

Cửu Long Tỏa được Thiên Trạch điều khiển mang theo thần uy khiếp người, mặc kệ cho bao nhiêu hàn băng do Bạch Diệc Phi khống chế công kích hắn, trong ngắn ngủi đều bị đánh nát bấy, ngoài ra còn đem Bạch Diệc Phi ăn mệt mỏi.

Bạch Diệc Phi không ngừng né tránh hoặc chống đở, giờ phút này lòng cao ngạo tự tin của hắn không còn, lực lượng của Thiên Trạch bày ra hiện giờ để hắn bất ngờ, y đã không còn là con chó mà mình nuôi nhốt tùy ý bắt giữ được nữa?

Thay đổi trong nháy mắt để hắn cả kinh khiếp sợ. Vạn lần không nghĩ đến Thiên Trạch lại có thể nắm giữ một loại vũ khí bá đạo như vậy.

Cửu Long Tỏa là một món pháp bảo của Hải Yêu nhất tộc một gả trưởng lão, nó được dùng nguyên liệu quý hiếm và Long tộc chiến sĩ chết đi tế luyện, chuyên dùng để đối phó với Long tộc.

Pháp bảo có uy lực vô cùng lớn, luận uy lực mà nói thậm không so với Truy Tinh Lôi Vân Thương kém bao nhiêu.

Từ trước đến nay Thiên Trạch chưa bao giờ dùng đến, nó giống như cái thắt lưng trang trí trên y phục mà thôi. Nhưng đi theo Thiên Trạch trở thành Hỗn Độn Long Thể, đẳng cấp của nó cũng mạnh mẽ lên.

Cho đến hôm nay Cửu Long Tỏa sử dụng đối phó Huyết Y Hầu.

Bạch Diệc Phi cũng không còn là Bạch Diệc Phi trong nguyên kịch Thiên Hành Cửu Ca, tại thế giới này hắn lực lượng cùng thế lực được đẩy mạnh lên cao hơn, tu vị của hắn nếu xếp theo Bách Hiểu Sinh phân chia thực lực, có lẽ là nữa bước chạm đến Thiên Nhân cảnh cao thủ.

Nhưng....Thiên Trạch đã không còn là nguyên thân Thiên Trạch, dù nguyên bản tử khí của hắn yếu hơn Bạch Diệc Phi nhưng hắn còn lực lượng khác manh hơn y. Mà chỉ dùng một kiện uy năng vượt đại pháp bảo ra, có thể nói là dùng dao mổ trâu để thịt gà.

“ Ầm!!”

Bạch Diệc Phi không ngừng chống đở, cuối cùng bị một đầu rồng khí thế bàng bạc đem hắn chấn văng đi trong không trung.

Bạch Diệc Phi ổn định thân hình, đạp lá mà đứng trên không, từ người nội lực cấp tốc phát ra, xung quanh Huyết kiếm hai luồng khí bất đồng cấp tốc xoay tròn nó, một băng hàn chi khí một huyết sát chi khí.

Khí thế lan tràn từ xa cũng có thể cảm nhận được, mặt đất phủ băng kể cả cây cối cũng không khác gì.

Bạch Diệc Phi đem bảo kiếm để trước mặt chỉ lên trời, quanh người một cổ cực hàn chi khí xuất hiện quanh người hắn, luồng băng khí này ngưng tụ thành hình tựa như xà một dạng nhìn về đối diện.

Cửu Long Tỏa theo Thiên Trạch điều khiển một đầu long ảnh xông đến.

“Uỳnh”

Một vụ nổ ngay lập tức xảy ra, Cửu Long Tỏa va chạm đem băng tinh xung quanh nổ thành phấn vụn, như mưa rơi xuống.

Cửu Long Tỏa có thể khốn thần diệt ma, dù chỉ lộ một phần nhỏ uy lực cũng đủ đem Bạch Diệc Phi áp chế, công kích của Bạch Diệc Phi sở ra hoàn toàn vô dụng trước pháp bảo của Thiên Trạch, cơ hồ hết thảy đều bị đầu rồng đánh tan nát.

Lúc này, Cửu Long Tỏa ngưng hiện chín đầu long ảnh, khí thế bá đạo vô cùng đem cuồng phong thổi đi, không gì cản được hủy diệt mọi thứ mà đến Bạch Diệc Phi, ngạnh sanh đem hắn ép trốn đi không dám ngạnh đở.

“Kinh hỉ không chỉ có vậy thôi đâu!” Thiên Trạchnói xong lập tức phi thẳng lên bầu trời rời đi.

Hắn không có hạ sát thủ, bởi hắn còn muốn đùa giỡn kẻ này.

Về phần thủ hạ cùng nữ nhân đã sớm an bài từ trước trở về nơi trú ẩn.

“Thiên Trạch!” Mặt đất bên dưới, cả người bao phủ trong hàn băng, Bạch Diệc Phi đem băng hóa đi, hướng trời cao bóng ánh âm trầm niệm lên cái tên kia.

Lần này hắn chủ quan, không nghĩ đến vốn là kẻ dễ dàng chế phục tu vị đã không còn như trước, hắn có thể đánh bại mình, đây là một điều mà Bạch Diệc Phi không mong đợi xảy ra.

Vốn là lần này đích thân ra tay có thể cầm xuống Thiên Trạch, nhưng lại để cho hắn mang thủ hạ rời đi. Song may mắn cho Dạ Mộ đó là thái tử cùng công chúa cũng được bảo toàn, nếu như cả hai có mệnh hề gì, khi đó Dạ Mộ lại càng thua thiệt.

“ Y đâu rồi!”

“ Lập tức truy tìm!”

“ Mau tỏa ra”

“ Lục soát mười dặm trong”

Thiên Trạch biến mất sau, rất nhiều cái thân ảnh ẩn nấp hiện thân, bọn họ là thủ hạ của Soa Y Khách an bài bố trí, chính là chờ đại chiến sau bám theo tung tích Thiên Trạch.

Chỉ là nỗ lực vô ích khi Thiên Trạch đã dùng trận pháp mà dịch chuyển đi một nơi xa.

“Xem ra Thiên Trạch đã rủ bỏ được xiềng xích” đứng tại một ngọn đồi cao từ xa quan chiến, Hàn Phi nhìn ngự xích mà đi Thiên Trạch cau mày mà nói.

“ Sau lần này Thiên Trạch sẽ không trở thành bạn của chúng ta. Như vậy chắc chắn sẽ càng thêm nguy hiểm” Trương Lương đứng sau lo lắng nói, hắn cũng không ngờ đến rằng Thiên Trạch trong giao dịch sẽ lựa chọn thả ra Hồng Liên, mà Lưu Sa hay nói đúng hơn là Hàn Phi lại phá hủy đi.

“ Cũng chưa chắc” Hàn Phi suy ngẫm rồi nói : “ Thiên Trạch tuy rằng nguy hiểm, nhưng trong tâm hắn mối thù với Dạ Mộ mới là sâu nhất. Từ việc y muốn thả ra Hồng Liên đã nói rõ y muốn cùng chúng ta hợp tác. Chỉ cần qua lần này kiếm cơ hội, ta tin y sẽ bỏ qua chuyện không vui này. Dù sao tình thế của y cũng bất lợi”

Trương Lương suy nghĩ : “ Thiên Trạch ngôi vị bị Việt vương phế, nước nhà không thừa nhận hắn. Mà kẻ thù của hắn lại là Dạ Mộ, kẻ địch của kẻ địch ư?”

Hàn Phi nói : “ tuy không phải là bạn, nhưng đối với Lưu Sa cũng không phải là kết quả tồi nhất”

Trương Lương nhìn một hồi nói : “ chúng ta cũng nên hộ tống thái tử về cung rồi”

“ Ân” Hàn Phi nhẹ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK