Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch cũng giống như các thế lực muốn nhắm đến kho báu núi Côn Lôn, lúc này lên đường đến Chu quốc tham dự vào Công Thủ hai phái tranh đoạt.

“ Cốc Tử mộ nằm ở phía nam Đại Chu, là chín tòa Mộ Vương Chi Vương đứng đầu, thế gian chỉ biết nó nằm ở núi Hàn Trạch nhưng chân thực mộ lại không rõ. Theo ta nhớ Công mộ Lạc Lâu hai người bắt đầu là đến Vô Ảnh Hiên, sau đó bị dụ vào bẫy rập, sinh tử một đường thành công đi qua chân chính mộ Cốc Tử” Thiên Trạch nhớ lại ký ức trước đây của mình, kết hợp với ký ức nguyên chủ mà bắt đầu suy tính đường vào mộ Cốc Tử.

“ Đến Vô Ảnh Hiên ở núi Hàn Trạch trước, nơi đó có Thủ Mộ Sứ canh giữ lối vào Cốc Tử mộ” Thiên Trạch nói xong gia tăng thêm tốc độ, một đường đến Chu quốc phía nam tìm đến kỳ mộ Cốc Tử.

Lại nói Cốc Tử mộ nằm ở phía nam Đại Chu, giáp với Hàn quốc ở dãy núi Hàn Trạch.

Mặc dù người trong võ lâm biết Cốc Tử mộ ở đó nhưng vị trí thật sự của Cốc Tử mộ ở đâu? Chỉ có Mộ phái Công Thủ cao tầng là rõ ràng, mà cho dù có biết được đi nữa để đi vào đều chẳng khác nào đùa giỡn với mạng sống của mình.

Mộ Vương Chi Mộ không phải nói chơi, cơ quan trong mộ trùng trùng các tầng lại biệt lập, sát cơ ẩn tàng. Chưa kể các Thủ Hộ Sứ thủ hộ các tầng đều có võ công cao cường trấn thủ, trừ khi Thủ Hộ Sứ đồng ý bằng không khó mà đi vào được.

Cũng chính vì lý do đó mà dù cho Công mộ xuất từ một mạch với Thủ Mộ phái ra ngàn năm qua, hy sinh các đời anh kiệt vẫn không lấy ra được Lệnh Phá Mộ. Đủ biết được Cốc Tử mộ hung hiểm thế nào.

“ Cốc Tử mộ còn có hai cái mỹ nhân trong đó, tuy không có tài bảo gì với ta nhưng được cái tham dự vào náo nhiệt này ta cũng muốn xem, thuận tiện hốt luôn kho báu núi Côn Lôn về”

“ Chỉ là mới đến đất Cô Tô còn chưa làm thịt được mấy hộ giàu có này đi vội vả, mà thôi sau này quay về lấy cũng được”

“ Về phần Đoàn Dự cứ để hắn bồi Vương Ngữ Yên với đám gia thần Cô Tô Mộ Dung đi, chờ đã ta dường như quên thứ gì thì phải”

Thiên Trạch phi hành trên không mà thầm tính toán, bỗng nhiên hắn dừng lại giữa không trung, đưa tay lên cằm suy nghĩ, mới vừa rồi trong suy nghĩ hắn lóe lên nhưng lại vụt mất, một sự việc mà hắn biết song nhất thời lại quên mất.

Thiên Trạch trầm tư suy ngẫm : “ Đúng rồi Vương Ngữ Yên! Sao ta lại quên mất Tiêu Dao phái nhỉ, chỉ cần tìm được Vô Nhai Tử là có thể chưởng khống môn phái này rồi”

Giờ này Thiên Trạch đã biết mình suy nghĩ trong sát na kia hiện lên rồi vụt bay đi là gì rồi, đó là cùng Vương Ngữ Yên liên quan đến một môn phái, không nói chính xác thì là ông ngoại của nàng môn phái.

“ Vô Nhai Tử 70 năm nội lực đưa cho Hư Trúc thật là phí, hơn nữa đại sư tỷ của y Thiên Sơn Đồng Mỗ chấp chưởng Linh Thứu Cung, Lý Thu Thủy thì thái hậu Tây Hạ, chưởng môn phái Tiêu Dao có thể hiệu lệnh cả hai” Thiên Trạch lại dựa vào ký ức cũ của mình nhớ lại nguyên tác Thiên Long Bát Bộ, đối với Tiêu Dao phái cao tầng rõ ràng.

Dựa theo hắn biết Tiêu Dao phái tổ sư do Tiêu Dao Tử lập ra, y từ Đại Lý một nơi thần bí Đại Lý Trường Xuân Cốc lấy được một bộ thần công là Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công, sau đó phân hóa làm ba.

Đại đồ đệ tu luyện Bát Hoang Duy Ngã Độc Tôn Công, nhị đệ tử Vô Nhai Tử tu luyện Bắc Minh Thần Công, tam đệ tử Lý Thu Thủy tu luyện Tiểu Vô Tướng Công.

Sau này Tiêu Dao Tử tạ thế, chưởng môn giao cho Vô Nhai Tử, chỉ là tốt một cái môn phái lại nội đấu mà phân hóa, nguyên do đều do tình một chữ, Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy yêu mến Vô Nhai Tử, cả hai kết thù đấu sinh tử với nhau.

Vô Nhai Tử sau này chọn Lý Thu Thủy kết thành phu thuê, nhưng lại thương thầm trộm nhớ muội muội của thê tử mình, sau này Lý Thu Thủy thấy trượng phu không mấy thiết tha vứt chồng bỏ nữ tiến về Tây Hạ nhập cung.

Vô Nhai Tử sau đó thì bị nhị đệ tử của mình là Đinh Xuân Thu làm phản, nhân lúc không ngờ mà đánh rơi xuống vách núi. May mắn còn mạng được đại đệ tử Tô Ngân Hà cứu lại, chỉ là đại đệ tử đánh không lại chỉ có thể khuất nhục, lừa dối Đinh Xuân Thu bản môn võ công ở nơi khác.

Đinh Xuân Thu bỏ qua cho Tô Tinh Hà với điều kiện y không được tiết lộ, và quãng đời sau phải làm câm điếc, Tô Tinh Hà làm câm điếc tiên sinh, tại Lôi Cổ Sơn nhiều năm bày sư tôn Trân Lung Kỳ Cục để khảo nghiệm truyền nhân.

Hư Trúc cơ duyên xảo hợp mà phá được ván cờ hiểm, sau đó được Vô Nhai Tử nhận đồ, thay sư trừ hại.

Thế giới này có biến đổi hay không Thiên Trạch không rõ ràng, nhưng một năm qua hắn ngang dọc Sở Bắc Ly cùng thu được giang hồ tin tức, biết được không ít sự tình cốt truyện mà hắn biết bị biến tấu.

Lần này đến Lôi Cổ Sơn hắn cũng hy vọng giữ đúng cốt truyện mà hắn biết, nếu như không giống cùng lắm thì giết người đoạt vị thôi, bởi lẽ, Tiêu Dao phái thế lực không phải nhỏ, đối với Bách Việt đang cần nhân lực thì là một trợ lực không thiếu.

“ Nên quay lại thôi” Thiên Trạch lẩm bẩm, lập tức quay người trở về chổ của Vương Ngữ Yên, hắn muốn đem theo nàng ta đến gặp Vô Nhai Tử, bởi lẻ hắn cũng không xác định thế giới này biến hóa Vô Nhai Tử có bị phế hay không?

Lý Thu Thủy có phải cùng Vô Nhai Tử sinh hạ Lý Thanh La hay không hay là chạy đường ray khác, chuyện này hắn cũng không xác định. Bởi một năm nay hắn đi lại giang hồ Bắc Ly và Sở quốc, một số nguyên tác võ hiệp mà hắn đọc trước đây cũng lệch ray rất nhiều.

“Đạo Thánh huynh!Giang cô nương” Đoàn Dự còn đang thất lạc khi thấy vị huynh đài cùng cô nương mình nhận biết rời đi, nay thấy y quay lại thì vui mừng.

Những kẻ khác thì đưa mắt nhìn không nói, nhưng ánh mắt lại bất ngờ khi thấy Thiên Trạch trở về lần này lại ngự một thanh cực kỳ to lớn đại kiếm, thanh kiếm dài cả hai mét kia rộng nửa mét, trên đời có ai mà dùng được chứ?

Đồng thời bọn họ cũng thán thở công lực thâm hậu của Đạo Thánh. Y không chỉ ngự vật nặng như vậy mà còn có thể đem theo một cái cô nương khác.

Thiên Trạch hạ xuống cao độ cách đám người một cái đầu, trực tiếp cách không nhiếp Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự lên.

“ Ah” Vương Ngữ Yên bối rối hô một cái.

“Vương cô nương” A Bích, A Châu thốt lên.

Đoạn Dự vội nói : “Đạo Thánh huynh, huynh là muốn đưa chúng ta đi Chu quốc”

Thiên Trạch nói : “ xem là như thế, chúng ta đi trước”

Nói xong trực tiếp mang người rời đi, để lại đám Phong Ba Ác giương mắt nhìn.

Bọn họ có thể làm gì, thân còn thương có đánh lại Đạo Thánh ư?

“ Vương cô nương xin cẩn trọng” Đoàn Dự sốt sắng khi thấy Vương Ngữ Yên lảo đảo, vội đở lấy cô gái này.

Vương Ngữ Yên cảm kích, đôi mắt đẹp lại nhìn về nam tử bí ẩn kia, ngự binh nàng thấy qua, nhưng kẻ trước ngự cực lớn binh khí lại còn mang theo hai người mà đi, công lực thật là thâm hậu đáng sợ.

Thời gian qua mau, Thiên Trạch không để ý đến Đoàn Dự; Giang Ngọc Yến và Vương Ngữ Yên, một đường phi hành hướng tây bắc, vượt qua năm trăm dặm rốt cuộc đuổi đến nơi hắn đến.

Thiên Trạch biết chính xác Lôi Cổ Sơn đó là dựa theo một năm nay dùng Không Thức Giới Thần Lực tra xét những con mồi, từ đó biết được ngọn núi này cũng như rất nhiều địa danh trên trung nguyên.

Hắn dừng lại tốc độ khi đã đuổi đến gần Lôi Cổ Sơn.

Thiên Trạch thả chậm tốc độ, hạ thấp cao độ, dùng nguyên thần lan tỏa bao trùm ngọn núi tìm kiếm, sau đó hắn phóng xuống bên dưới.

Đây là một cái sơn cốc, trong cốc đều là cây Tùng.

Trong rừng tùng có ba gian nhà gỗ.

Trước một gian nhà dưới một cây đại thụ, một người ngồi ngay ngắn, là một khô quắt lão đầu, trước người có một cái bàn cờ tại một cái tảng đá xanh bên trên.

Đen trắng quân cờ vây lại phát quang, lão nhân từ đánh cờ đi ra, ánh mắt hiện lên bất ngờ khi thấy một thanh cự kiếm từ trời phóng xuống, trên đó có bốn cái thân ảnh, hai nam hai nữ.

“ Đạo Thánh” Tô Tinh Hà quan sát cả ba nhưng hắn lại nhận ra nam tử quý khí mà cao lớn kia, không sai, hắn tuy ở trên núi không ra cốc song tin tức trên giang hồ vẫn nhận được, Đạo Thánh nổi cộm cán Bắc Ly và Sở trong giới Đạo xưng Thánh hắn là có nghe qua.

“ Ta đến đánh cờ” Thiên Trạch nói xong lại đả tọa ngồi trước.

“ Đánh cờ” Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên và Giang Ngọc Yến hơi bất ngờ, ban đầu bọn họ còn tưởng là y mang bọn họ xuống để nghỉ ngơi, bởi chặng đường di chuyển gần bốn tiếng đồng hồ cả bọn dừng vài lần rồi.

Tô Tinh Hà nghe được bị kéo ra, lập tức đưa tay mời.

Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên; Giang Ngọc Yến từ phía sau đi đến, chắp tay thi lễ chào qua.

Tô Tinh Hà gật đầu không nói.

Thiên Trạchnhìn về bàn cờ nổi danh trong Thiên Long thế giới, cũng như tuyệt sát thế cờ làm khốn vô số kỳ thủ của thế giới này.

Bàn cờ đục trên một phiến đá xanh lớn, những quân cờ trắng đen đều sáng bóng, lấp loáng dưới ánh mặt trời- Trân Lung ván cờ.

Trong môn cờ vây thì Trân Lung là một loại thế cờ rất khó tính toán, cố ý sắp đặt ra để thách người khác phá giải, chẳng khác nào mấy ván cờ thế của cờ tướng, xem xem cũng không khác gì nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK