Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua năm ngày, tháng ba ngày rằm.

Hàn quốc Tân Trịnh đang chìm trong hoàng hôn.

Đại tướng quân Cơ Vô Dạ phủ đệ, Dạ Các trong.

Cơ Vô Dạ ngồi tại vị trí chiếc ghế sập quen thuộc của mình, trong lòng là một cái cơ thiếp xinh đẹp, trịch thượng ngữ khí hỏi: “Việc đã giao phó ban nãy đã rõ cả chưa?”

Đối diện phía trước đang quỳ lễ hành bái là một cái nam tử mặc áo vải đay màu đen, dung mạo bị vải đen che một nữa không nhìn ra được, nhưng nhìn sơ qua vóc dáng cùng nửa phần trên gương mặt có thể đoán y tầm tứ tuần đổ lại.

“Đã rõ, thưa tướng quân!” Người áo đen bịt mặt cung kính đáp ứng nói.

Cơ Vô Dạ hướng thuộc hạ, nói : “ Được, nếu như ngươi hoàn thành một cách gọn gàng ngăn nắp, ta sẽ có trọng thưởng.”

Gả đáp: “ đa tạ tướng quân”

Cơ Vô Dạ một tay vuốt ve cằm nhỏ của thị thiếp bên cạnh, lại nhìn thuộc hạ nói : “ ta thưởng ả cho ngươi”

Cái kia dung mạo xinh đẹp thị nữ, nghe xong Cơ Vô Dạ muốn đem nàng tặng người, lập tức biến sắc lộ ra điềm đạm tràn đầy không muốn thần sắc : “Tướng quân, người không muốn nô gia nữa ư ?”

Cơ Vô Dạ không chút để ý đến ả thị thiếp của mình, dùng một tay quàng qua cổ đem cằm nàng giữ chặt, mặc cho nàng đau đớn muốn thoát ly : “ thế nào, ả ta không đủ đẹp?”

Từ khi nắm giữ đại tướng quân chi vị, Cơ Vô Dạ còn chưa bao giờ gặp phải bất an như mười lăm ngày trước, 30 vạn quân lương hắn cướp được lại bị kẻ khác lấy đi, đối với việc này với hắn mà nói là chuyện không thể chấp nhận được.

Nếu Hàn vương thật làm ra như vậy không phải nói hắn đã chết rồi hay sao? Cấu kết hai vị vương gia tham ô quân lương, đây chính là tội lớn? Hàn vương có thể lặng yên không tiếng động đem tài bảo dời đi cũng có thể để thế lực kia giết hắn.

Dù bây giờ Hàn vương không giết nhưng hắn tâm tư cũng đã bị Hàn vương nhìn lấy, đối với việc quen hô mưa gọi gió một tay che trời Cơ Vô Dạ cũng bị cảnh tỉnh, may mắn là hắn còn có chổ cho Hàn vương dùng, bằng không đã bị thanh trừ.

Mà kẻ thuộc hạ phía trước chính là chưởng quản tình báo cho hắn, gió lay cỏ động ở Hàn quốc sẽ truyền cho hắn hay. Chỉ là vụ quân lương mất đi hắn hoàn toàn bị động, hôm nay gọi đến là cảnh cáo một phen.

Nếu không phải Soa Y Khách có được năng lực khó mà lấp vào, hắn đã sớm một kiếm giết cho hả giận rồi.

“Thuộc hạ không dám ” Soa Y Kháchkhông có một chút kinh hỉ khi nghe được điều này, ngược lại dường như sợ hãi khi nghe món quà của Cơ Vô Dạ.

“Ồ? lẽ nào ngươi chê nàng ta không đủ xinh đẹp?” Cơ Vô Dạ mặt có chút trầm, hỏi.

Tính cách của Cơ Vô Dạ như thế nào Soa Y Khách làm sao mà không rõchứ. Y say mê quyền lực và cực nặng độ chiếm hữu, đã là đồ của hắn thì của hắn. Nếu như hắn dám nhận đồ của y đưa, đồng nghĩa với việc tử vong cũng đã đến gần.

Ngày hôm nay Cơ Vô Dạ triệu kiến hắn, trước khi đến hắn đã đoán ra được ý đồ, đó là việc quân lương mất đi mà bản thân không một chút hay biết, dù hắn biết rõ chuyện này không có phải là hắn nguyên nhân dẫn đến, bất quá ai bảo hắn nắm giữ cơ quan tình báo lại không tra ra được cùng cảnh báo đây?

Hiện giờ tặng nữ nhân cho hắn hàm ý bên trong hắn càng rõ, vội nói: “Đây là tướng quân nữ nhân, bất luận đẹp xấu, bất luận chết sống, đều thuộc về tướng quân.”

“ Ha ha ha” Cơ Vô Dạ nghe xong cất một tràng cười hài lòng, cười xong gương mặt trầm xuống, nói : “ hành sự cho ta, đây là một điểm nhất định phải nhớ kỹ. Ngươi chẳng đến nổi đần độn”

Hắn sau khi nói xong, lúc này mới đem trong ngực thị thiếp cổ buông ra, đối với nữ nhân này đau đớn căn bản không có mảy may thương hương tiếc ngọc chi tình, gả thuộc hạ này còn cần dùng hắn không phải diệt.

Bởi giết thì dễ mà tìm kẻ thay vào thì khó, hơn nữa hắn cũng đang cần xác thực thử liệu có phải là Hàn vương hay không?

Cơ Vô Dạ nghiêm giọng nói : “ trong thời gian ngắn nhất tra xem thử, quân lương kia đã bị dời đi nơi nào?”

Lấy hắn tai mắt liền phát hiện trong quốc khố không hề có tài sản chuyển vào, cho nên 30 vạn quân lương kia vẫn còn bên ngoài.

Nếu là Hàn vương làm ra và muốn dùng hắn thanh đao này, tất sẽ để lại dấu vết cho hắn phá án, Cơ Vô Dạ có trăm cái lá gan cũng sẽ không dám trộm quân lương nữa, mà thành thật đem quân lương chuyển về trong cung.

Mà trước khi đem vào thì phối hợp với Hàn vương suy giảm thêm một ít thế lực của Tướng quốc Trương Khai Địa.

Soa Y Khách nghe xong trong lòng tảng đá nặng dường như được cởi bỏ đi, cúi đầu hành lễ, đáp : “ Thuộc hạ đã rõ”

Cơ Vô Dạ băng lãnh hạ lệnh : “ Đi đi”

“ Vâng! Thuộc hạ cáo lui” Soa Y Khách cung kính đáp ứng, liền lui về phía sau mấy bước, mới dám quay người rời đi đại sảnh.

Mà tại Cơ Vô Dạ chỗ nóc nhà phía trên, hai cái thân ảnh nam tử đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh nhìn xem ánh chiều tà buông xuống.

Một người chính là Mặc Nha, kẻ còn lại có phần trẻ hơn vài tuổi, khác với đen tuyền y phục lại là một bộ xám y

Chợt, một tiếng chim ưng cất lên, một đầu liệp ưng từ bên trong điện các bay ra, phóng vào bầu trời phía trên bay đi.

“Xuất động!” Bạch Phượng thản nhiên nói.

Mặc Nha bình tĩnh hồi đáp: “ Mặt trời dần lặng là lúc màn đêm từ từ kéo xuống. Đây là thời khắc thuộc về chúng ta”

“Lại sẽ có một kẻ mất đi sinh mệnh…” Bạch Phượng tiếp lời nói.

Mặc Nha nói :“ ở những nơi trong và ngoài tầm mắt của chúng ta. Từng giờ từng khắc đều có kẻ mất mạng”

Bạch Phượng không cho rằng như vậy, nói : “ cũng có những sinh mệnh được sinh”

Mặc Nha lại nói:“Vậy hãy cố sống sót cho tốt, dù sao chuyện sinh tử chúng ta có thể quyết định.”

Giống bọn hắn sát thủ như vậy, từ nhỏ bị bắt vào tới huấn luyện, đã trải qua quá nhiều sinh tử, bọn hắn liền quen thuộc với tử vong và giết chóc.

“Không biết lần này lại là người nào?” Bạch Phượng quay đầu dò hỏi, có phần hiếu kỳ muốn biết lần này mục tiêu phải chết là ai.

Mặc Nha không quan tâm vấn đề này, với hắn mà nói kẻ nào cũng được chỉ cần bị Cơ Vô Dạ nhắm trúng liền phải chết thôi, mà đã chết rồi là ai còn quan trọng ư?

Nhìn qua ánh chiều tà, Mặc Nha nói :“Chẳng cần biết hắn là ai, chắc chắn là hắn đã làm ra một việc tối kỵ.”

“Việc tối kỵ?”Bạch Phượng có chút không hiểu hỏi, hắn dù sau cũng chỉ mới là thiếu niên có nhiều việc vẫn không thấu tỏ như Mặc Nha.

“Ngăn cản tướng quân lộ.” Mặc Nha trầm giọng giải thích.

Bạch Phượng đang nghe lời này liền hiểu ra, trong lúc nhất thời trầm mặc lại.

“ Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một cái tên trong danh mục thôi”Mặc Nha cười khẽ một chút, đem cùi chỏ khoác lên Bạch Phượng trên bờ vai.

Thời gian rất nhanh trôi qua, bóng đêm hàng lâm Tân Trịnh.

Trên các tuyến đường có đại lượng quân binh tuần tra, ngoài thành càng không ít các binh sĩ đốt đuốc theo từng tóm tra lùng các nơi.

Chỉ là Cơ Vô Dạ lẫn rất nhiều người đều không biết rằng, kẻ lấy đi quân lương y không có trốn đi mà đem theo số quân lương cướp được công nhiên vào thành, hơn nữa y còn hung hăn gây án.

“ Cơ Vô Dạ! Hàn An! Hy vọng ta cho các ngươi thêm bất ngờ!” Thiên Trạch vừa nói lại khống chế máu chảy ra từ yết hầu gả hoa lệ trung niên kia, viết thành một chữ Còn lớn trên tường.

Làm xong, Thiên Trạch lại đem mấy thứ có giá trị trong gian phòng lại thu lấy, tiếp đến lại rời đi đến cái mật thất trong phủ viện này.

Thông qua Độn Không Thuật cùng có ký ức của kẻ vừa bị giết, Thiên Trạch dể dàng mở ra bí thất khi có được chìa khóa của y, mọi việc còn lại trở nên dễ dàng khi Tử Kim Long Giới lo hết đàm tài sản còn lại.

Đến khi vét sạch tài bảo cùng thứ có giá trị, hắn lại rời đi kiếm con mồi mới. Đồng thời cũng không quên báo động cho kẻ biết mình đến nơi này, chỉ một mồi lửa đốt cháy bí thất cùng mấy kiến trúc trong phủ.

“ Hàn Khuê đi! nhà tên này cũng gần đây” Thiên Trạch lẩm bẩm, cả thân hình tiêu thất rồi hiện ra ở một gian phủ trạch khác, tuy không thuộc dòng chính của Hàn vương nhưng cũng là hoàng thân quốc thích.

Thiên Trạch làm sao chỉ vừa lòng cướp 30 vạn quân lương cùng giết hai cái bào đệ của Hàn An được, hắn còn muốn cho tòa thành này loạn thêm. Mà muốn loạn chính là việc gây án, giết mấy cái hoàng thân quốc thích lẫn phe cánh Cơ Vô Dạ, tiện thế đem tài sản của bọn họ lấy đi.

Thiên Trạch còn chưa về nước song hắn rõ ràng Bách Việt hiện giờ muốn phục quốc khó khăn, thủ hạ ít ỏi tài chính eo hẹp. Mà sẵn tại đất kẻ thù gây án, hắn làm sao không đoạt tài sản của bọn chúng đây?

“Cháy rồi!”

“ Người đâu! Dập lửa”

“ Mau dập lửa ! cháy rồi”

Thiên Trạch vừa rời đi không lâu, trưởng tộc của Hàn thị Hàn Chinh trong đêm náo loạn khi xảy ra hỏa hoạn, hạ nhân cùng hộ vệ hay thị nữ.... nháo nhào cả lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK