Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch cùng chúng nữ ân ái cùng trợ giúp phân bảo lại tốn một tháng thời gian.

Trong 1 tháng này nội sự trong triều không có Thiên Trạch cùng đám nữ bị dồn lại không ít, lâm thời quan viên kêu khổ không ngớt. Nhưng Đế vương cùng Đế phi ân ái bỏ qua chính sự bọn họ có thể làm gì được, chỉ biết chờ.

Cũng may mắn là Thiên Trạch tuyệt đối quyền uy, tiên thần thủ đoạn vẫn còn đó nên không ai dám nháo loạn làm chuyện đui mù chọc giận hắn cả.

Tất nhiên không có cầm quyền người lâm thời bộ máy Đại Việt cũng bị trì trệ.

Chẳng hạn như sứ thần các nước đến muốn cùng Đại Việt bang giao, hoặc các thế lực dâng tặng mỹ nữ cũng bị đình lại, đồng ý hay không thì vẫn phải chờ vị trên kia hoặc là Đế Hậu Đế Phi quyết định.

Bọn họ giống như Tiêu Nhược Phong trước kiên nhẫn chờ đợi triệu kiến.

Ngày đầu tháng mới, Long đầu thổ long trên từ Thần Ma Thái Cực Đồ đi ra một nhóm người, mỗi cái đều mặc lấy hoa lệ y phục, diễm sắc so với trước càng xinh đẹp kiều mị phong vận mê người.

“ Thời gian vẫn còn sớm, các nàng nói chúng ta có nên vận động một chút chờ thiết triều đến không?” Thiên Trạch mở ra kết giới giam cầm, hướng đám nữ trêu.

Mấy cái nữ tử làm sao không rõ hắn hàm ý, mặt lại thoáng hồng lên.

Mặc dù trái cấm tư vị đúng là tiêu hồn, nhưng mà cùng tên này một chổ không phải thường nhân có thể gánh, một lần để hắn tận hứng các nàng nửa cái mạng cũng gần mất đi rồi, nhất là cùng đám tỷ muội hoang dâm một chổ một tháng nay.

Bất quá các nàng cũng rõ hắn là trêu chọc, bằng không cũng sẽ không đem kết giới mở.

“Linh Cơ đi trước” lời còn chưa hết Diễm Linh Cơ dẫn đầu đám người rời đi, nàng hoài thai gần 2 năm cũng đã hạ sinh ra một cái bé gái, gần một tháng trời không gặp nữ nhi của mình mà để cho tỳ nữ chăm sóc làm sao mà yên được chứ.

Liền sau đó Phó Quân Sước đồng dạng tâm tình cũng đồng dạng xuất sinh nữ nhi, lập tức khinh thân mà đi, sau đó từng cái nữ nhân vội vả khinh thân mà tẩu tán.

Bất quá vẫn còn ba cái không có rời đi.

“ Buông ra” giận dỗi tức giận kèm lần xấu hổ ngượng ngùng vang lên.

“ Nàng là còn giận ta ư?” Thiên Trạch cười hỏi, đem nữ nhân giận dỗi kia kéo lại.

Hoàng Tuyết Mai mặt nhanh đỏ lên, nàng muốn vùng vẩy thoát ly ra nhưng theo hắn kéo vào lòng, sự phản kháng đó cũng dần an định xuống.

“ Giận, phàm nữ làm sao dám giận ngài được!” Hoàng Tuyết Mai giận dỗi nói.

Từ khi nàng cùng Đạo Thánh huyết tẩy Hàn Tốn sơn trang, kẻ thù đầu têu gây ra thảm án với gia đình mình cũng bị trừ giết. Nàng giấu xuống thân phận mỗi ngày cùng với đệ đệ mình sinh hoạt.

Cho đến khi nghe tin Đạo Thánh là Thiên Trạch, quần hào Sở quốc tổ kiến xuống đánh Thăng Long, nàng chủ động đến Thăng Long hoàn trả hắn ân tình.

Chỉ là khi đến thì đã bị Thiên Trạch độc thủ dời vào chổ hắn mây mưa, mặc nàng phản kháng bị hắn kéo vào bến dục.

Ban đầu nàng phẩn hận, không cam lòng, chán ghét, xấu hổ.... Nhưng nếm qua trái cấm tư vị, lại hoang dâm cùng các nữ tử khác, tâm lý phòng tuyến nàng từng bước bị hắn phá vở.

Sau đó, thân phận hắn hé lộ để lòng nàng dao động. Thần Ma Thái Cực Đồ trong để nàng biết được hắn thân phận tôn quý thế nào? thân phận biến đối cộng thêm thế giới quan biến đổi, nàng cũng dần dần thay đổi từ lúc nào không hay.

“ Ta vốn là chế định hôn lễ thật lớn, sau đó mới cùng nàng thành hôn, nhưng mà Chân Long Thể sắp thành, nếu như chờ đến lúc đó, Long chủng khó mà hoài thai được, ta từ đầu đã muốn nhúng chàm hái bông hoa kiều diễm xinh đẹp như nàng, Tuyết Mai”

Hoàng Tuyết Mai nghe mấy lời này phiến đầu một bên : “ lời ngon tiếng ngọt”

“ Đám tỷ muội của nàng đi gần hết rồi, nàng có muốn cùng ta thân mật một chút không?” Thiên Trạch cuối đầu cắn nhẹ lên vành tai Hoàng Tuyết Mai.

Mặt nàng đỏ hơn, thân hình khẽ run lên, mười ngày qua mưa móc nàng đối với chuyện kia tuy kinh sợ cũng lại mong chờ.

“ Không muốn” Hoàng Tuyết Mai lắc đầu cự tuyệt, một mình nàng cùng hắn tận hứng đây không phải là muốn mạng nàng ư?

“Nàng thật không muốn ư?” Thiên Trạch lại trêu chọc, đem tay luồn vào eo muốn tháo gở xiêm y.

Hoàng Tuyết Mai không ngừng lay đầu, cưỡng chế ép xuống xuân tâm rạo rực.

Thiên Trạch chỉ trêu chọc cũng không có ý định cùng nàng ân ái : “được rồi, đừng sợ, ta chỉ muốn trêu nàng một chút, chỉ có mấy lúc này nàng mới thục nữ dịu dàng một chút, chứ bình thường nàng không mắng cũng đòi chém ta”

Hoàng Tuyết Mai ngượng nói : “ còn không phải do người khinh bạc ta, lưu manh”

“ Ha ha!” Thiên Trạch cười lên.

Hoàng Tuyết Mai được hắn thả tay ra vừa ngượng vừa thẹn nhanh chóng thoát ly.

“ Các nàng làm như ta là hung thú đáng sợ ăn thịt không nhả xương, ai nấy cũng chạy mất, may còn hai cái nữ nhân kim thị nữ của ta” Thiên Trạch cười nói, song tay vươn ra đem còn lại hai nữ kéo vào người ôm ấp.

“Chàng không phải hung thú còn đáng sợ hơn, tiêu hồn thực cốt tư vị bọn thiếp cũng không chịu nổi chàng thương yêu đâu” Loan Loan cười nói, cả người không xương nép vào tay lại du tẩu trên người hắn.

Thiên Trạch lại triệu hồi Ngọc Long Tọa lên, mang hai nữ ngồi lên, theo hắn khống chế rời khỏi đảo nổi, phi hành lên cao, nguyên thần thả ra bốn phương tám hướng.

“Grao!!”

Rồng ngâm vang vọng khắp Đế cung rồi lan ra toàn thành.

Trực tiếp nhất cùng hữu hiệu nhất để cho toàn bộ cư dân trong thành rõ ràng Thiên Trạch sau một tháng vắng mặt lại hiện thân.

“ Rồng ngâm là bệ hạ!”

“ Không sai! thanh âm này là rồng ngâm!”

“ Nhìn kìa! Đế Cung nơi!”

“ Long Lộ lại mở ra rồi!”

“ Kia là Đế Hậu cùng các Đế Phi ư?”

Thiên Trạch là thần linh trong lòng dân chúng Đại Việt, việc y một tháng không hiện thân cùng các nữ nhân của mình cũng để không ít kẻ lo lắng, hoặc các sự việc trong triều không thể giải quyết bị tồn đọng....

Theo rồng ngâm vang vọng, để cho người trong thành biết rõ vị kia lại xuất hiện, khắp nơi to nhỏ nghị luận cùng trông chờ.

“ Rốt cuộc chịu đi ra rồi” ngồi tại cổng đô thành trợ giúp trị an gần hai tháng nay, Diệp Khiếu Ưng nhịn không được cất lời, ngữ khí trong có phần oán trách cùng ngóng trông.

“ Một tháng rồi! thật đúng là biết cách hưởng thụ” Lạc Văn Quân tại dưới Đế Cung phóng mắt nhìn lên.

“ Rồng! đó là rồng sao?” một cái bé gái tinh xảo năm sáu tuổi tròn mắt nhìn lên phía trên không, một bộ màu xanh y phục như búp bê tinh xảo, tiểu hài ngồi tại một cái bàn đá dựa gốc đào, một tay cầm một khỏa đào to chín, một tay thì cầm một quân cờ.

“ Dao nhi! Dao nhi bảo bối của ta rốt cuộc đi ra rồi!” ở đối diện cùng bé gái chơi cờ, lão già áo xanh nheo mắt nhìn lên trên, thấy Long Lộ mở ra, một cái nữ tử hồng y bồng bềnh hạ xuống, liền vui sướng reo lên.

Một tháng nay cháu gái bị bắt đi, cũng may trong Đế Cung còn lưu không ít trò chơi thú vị, Thiên Trạch cũng không hạn chế tự do của Lâm Cánh Duyên, cho nên lão cũng tìm được vài cái giúp mình giết thời gian, mà hai cái trẻ nít phía trước là trong thời gian này giúp lão tiêu khiển.

“ Việt Đế chính là kia ư?” ngồi tại cây đào trên, dựa lưng vào thân cây, nam hài so với nữ hài không khác gì, một bộ đắt tiền y phục, lưng đeo ngọc, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lại cực kỳ không thích hợp với đồng lứa người.

Ánh mắt trong hiện ra chán ghét, lại có kinh hỉ còn chất chứa khát vọng và cả sở mong, hai bàn tay cũng siết lại, nhìn chằm chằm lên trời cao kia.

“ Đúng là hoang dâm! Một tháng vì nữ sắc không nguyện triều cương” tuy nhiên trong vô số kẻ ngóng trông, cũng không thiếu kẻ lén lút chửi bới, bất quá những kẻ này chỉ dám nhỏ giọng tuyệt đối không dám đại thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK