Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Điềm Nhi là cái vô ưu vô lự nữ hài.

Nàng nghĩ đến rất ít, bởi vậy mới có thể vô ưu vô lự, mới có thể vẫn luôn vui vui vẻ vẻ, dù biết rõ Ca Diêu Văn Ngư là chổ của Lâm Thủy Dao nuôi cá, Tiểu Lam cắn chết cá mang đến cũng không phải là chổ tốt gì, bất quá nàng không nghĩ nhiều, đôi với nàng mà nói cá này là nguyên liệu mà nguyên liệu với một cái đầu bếp khó mà bỏ qua.

“Bạch Ngọc Văn Ngư là Thủy Dao cực kỳ ưa thích, ngươi lại dám cắn chết một đầu”

Đột ngột một đạo thanh âm vang lên.

Lời còn chưa dứt đã khiến Tống Điềm Nhi, Lạc Hà, Tiên Tham, Đổng Thục Ny cùng Diệp Nhược Y, Tiểu Lam dời đi chú ý, ánh mắt đảo qua khắp nơi thăm dò thanh âm phát ra chổ.

Chữ ‘ngươi’ vừa hết, thân ảnh Thiên Trạch đã có mặt tại bàn đá.

“ Bọn nhỏ đều sợ....” Tiên Tham thấy người này liền biết ai đến, càng rõ ràng vì sao trùng trong người nàng nuôi lại dị động như vậy, không quá khó hiểu khi chúng bị long uy của người kia chấn nhiếp.

“ Bệ.... bệ hạ” Diệp Nhược Y nhìn thấy nam tử kia, không phải là lần đầu nàng thấy Bách Việt chi chủ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên sợ sệt.

“ Chi chi chi” Bát Tý Phi Nguyên kêu lên, đồng dạng sợ sệt trốn phía sau Diệp Nhược Y, có điều hình thể quá lớn cũng vô ích.

Tống Điềm Nhi nhìn người kia, thân hình nhẹ run một cái.

“ Thiếp thân Thục Ny tham kiến bệ hạ” Đổng Thục Ny từ trong sững sốt tỉnh lại, nhẹ nhàng đem tay ở eo thi khẽ khom người thi lễ.

Tiên Tham thi lễ : “ Tiên Tham tham kiến bệ hạ!”

Lạc Hà thi lễ : “ Lạc Hà tham kiến bệ hạ”

Tống Điềm Nhi trấn định lại cảm xúc, thi lễ : “ Điềm Nhi tham kiến bệ hạ!!”

Dù không nguyện ý gặp nam nhân này, Hồng Liên cũng biết mình không thể chọc y sinh khí được, thi lễ : “ Hồng Liên tham kiến bệ hạ”

“ Ukm!” Thiên Trạch quét mắt nhìn một cái mấy cái nữ nhân, nói : “ đều là người đẹp tên ai nấy cũng đẹp, trẫm không nghĩ nàng cũng có ở đây đấy”

Hồng Liên ngoảnh mặt qua một bên.

“ Nàng tính khí cũng không thay đổi nhỉ, một năm này sống thế nào?” Thiên Trạch nhìn Hồng Liên dò hỏi.

“ Tạ bệ hạ quan tâm, Hồng Liên sống rất tốt” Hồng Liên đáp, nàng rõ ràng mình thân phận đã khác, không thể như trước tùy hứng chọc y giận được, bởi sinh mệnh của nàng phụ thuộc vào gả đàn ông này.

Thiên Trạch thấy nàng như nhím xù gai cũng không có ý định bàn tiếp, nói : “đêm nay là trẫm phát hiện ra cái nghịch ngợm này, không nghĩ một năm nó lớn nhanh như vậy, đuổi đến đây thì mới hay trong cung của trẫm còn một cái đầu bếp lợi hại, không biết trẫm có thể may mắn hưởng dụng Điềm Nhi món ăn không?”

“ Bệ hạ quá lời, đây là Điềm Nhi vinh hạnh” Tống Điềm Nhi như bình thường trả lời, chỉ là ngữ khí so với trước nhiều hơn phần khô khốc.

Thiên Trạch phất tay đem Bạch Ngọc Văn Ngư chuyển vào bên trong, một tay vẩy.

Diệp Nhược Y thủ sụng nhược kinh đến gần, không nàng là bị Tiểu Lam ở phía sau đẩy đến.

“ Bệnh tình thế nào rồi?” Thiên Trạch một tay đem đầu nhỏ của tiểu nữ hài sờ hỏi.

Diệp Nhược Y nhẹ run rẩy, khẩn trương nói : “ hồi.... bệ hạ.... đã tốt hơn rồi ạ”

Thiên Trạch lại quay sang Lạc Hà, nói : “ từ nàng Cược chữ hẳn rất yêu thích cá cược, Thiên Thượng Nhân Gian có rất nhiều trò chơi trong đó, trẫm có nghe một cái nữ nhân trẫm rất giỏi, hẳn là nàng đi”

“Để bệ hạ chê cười” Lạc Hà khiêm tốn đáp lại.

Thiên Trạch nói : “ không cần câu nệ, các nàng gã cho trẫm, trừ giới hạn linh hồn và thể xác chỉ thuộc mình trẫm ra, còn lại yêu thích tự do tính cách trẫm đều không hạn chế, dù sao cái Đế Cung hoa lệ này chẳng khác nào là cái lồng giam với nhiều cái nữ, mà trẫm chỉ có thể đem cái lồng giam này cho các nàng thoải mái một chút”

Lạc Hà đưa mắt nhìn hắn, quả thật cái nam nhân này rất có mị lực, phải nói rất được nữ nhân cảm mến, hắn thân phận tôn quý lại không có như những kẻ quyền cao chức trọng khác, y không xem nữ nhân là hàng hóa hay là đồ đổi lấy lợi ích, mà cực kỳ tôn trọng cùng bảo vệ lấy nữ tử.

Tại mảnh đất này không cho phép mua bán phụ nữ, nữ nhân được vào triều làm quan, thậm chí còn được quyền thừa kế. Một nơi có một ngày lễ riêng cho phụ nữ để dạnh tặng cho nữ nhân trong thiên hạ.

Trên đời này chỉ có một cái Đế Long Hoàng, xuyên suốt cổ kim cũng chỉ có một mình hắn dám cho nữ nhân nhiều quyền lợi như vậy, làm những việc mà không có bất cứ quân vương nào dám làm.

Nàng là cái giang hồ nữ tử, đối với vị nam nhân này không sinh hảo cảm được.

“ Chả trách bệ hạ lại khiến ngàn vàn nữ tử đem lòng yêu mến đấy, nói động lòng như vậy chả trách người ta nói bệ hạ là cái Tình Thánh” Tiên Tham lúc này chen vào, ánh mắt không ngừng rà quét lên thân hình hắn.

“ Còn nàng thì sao?” Thiên Trạch hứng thú hỏi, lại đặt mông ngồi xuống ghế đá.

Tiên Tham đi đến trước người, sau đó đột ngột một chân đá lên.

Thiên Trạch không một chút để ý bởi hắn không cảm nhận sát khí cũng mảy may lực lượng nào, chỉ nghe được côn trùng xao động đang sợ hãi.

“ Tiên Tham!” Lạc Hà, Hồng Liên, Đổng Thục Ny nhìn cũng bất ngờ, cả ba nàng cũng không nghĩ Tiên Tham lại làm ra hành động kia.

Nhưng càng không ngờ là hành động tiếp theo của nàng ta.

Trong ngắn ngủi, Tiên Tham chân phải đã gác lên vai Thiên Trạch, sau đó đem đầu sáp sát lại, nàng cường hôn.

“ Ah!” Diệp Nhược Y nhẹ thốt lên, đem hai tay che mặt nhưng các ngón tay khe hở lại mở ra.

Tiên Tham hôn lấy nàng ngây ngô hôn, chỉ là môi áp môi.

Thiên Trạch không phải lần đầu gặp nữ tử chủ động hôn mình, càng không phải là kẻ bị động, mở miệng ra hướng cái miệng nhỏ kia dùng đầu lưỡi luồn vào.

Tiên Tham trong nháy mắt như cứng người, xúc cảm tê dại truyền lên đại não, rồi sau đó thuận theo chiều nước cùng Thiên Trạch quấn quýt một chổ.

“ Tiên Tham! Cô ta sao lại lớn mật như vậy chứ, còn bá đạo cưỡng hôn bệ hạ.... Thục Ny.... Thục Ny cũng muốn” Đổng Thục Ny một bên nhìn trong lòng hâm mộ vô cùng.

Nàng không phải như Lạc Hà cùng Tiên Tham là nữ tử trong giang hồ, hay là Hồng Liên công chúa hòa thân, mà là cháu gái của đại thần Vương Thế Sung, theo Bắc Ly vương tuyển chọn mỹ nữ mà đem đến Đại Việt hòa thân, nàng giống rất nhiều nữ tử muốn để người kia chú ý.

Bất quá hậu cung của Việt Đế đông đảo, mỹ như gần cả vạn, muốn gặp gỡ cũng đã khó rồi. Bây giờ gặp được Đế Vương, lại thấy Tiên Tham bạo gan như vậy nàng vừa hâm mộ cùng đố kỵ nha.

“ Tiên Tham! Thật không biết xấu hổ” Hồng Liên cũng bị Tiên Tham động tác cho bất ngờ lên, thầm mắng một câu.

Trong thời gian này nàng đối với Thiên Trạch ân oán cũng bỏ xuống, cùng mấy cái bạn tốt chung đụng trong Đế Cung một năm hơn, nàng lại yêu thích nơi này sinh hoạt. So với Hàn quốc cũng không mấy khác biệc, đây là chuyện mà khi nàng gả vào Đế Cung không nghĩ đến.

Mỗi ngày chơi đùa cùng tỷ muội, đông tây nam bắc trong Đế Cung hoặc là đi ra ngoài đô thành dạo chơi trong sự hộ tống của cung nữ, khám phá những điều mới mẻ đặc biệc ở chốn này.

Dần dần nàng tâm tính bài xích Thiên Trạch cũng không còn như trước.

“ Ta rất thích ngươi đấy, vốn định chơi chán rồi bỏ về, bây giờ ta đổi ý” đến khi hô hấp không thông đi ra, cả mặt ửng hồng song không chút nào xấu hổ, Tiên Tham thẳng thắn nói ra.

Nàng là cái dám yêu dám hận, càng không có cái gì xấu hổ rụt rè như nữ tử trung nguyên, Thiên Trạch dung mạo soái cực kỳ phù hợp với nàng thẫm mỹ lại cường đại còn chiều chuộng mỹ nữ để nàng yêu thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK