Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Quân Sước run run mí mắt, chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt cảnh vật cho nàng biết mình đang ở một căn phòng, hơn nữa là đang trên một cái giường, ký ức cũ trong đầu hiện ra để nàng nghi hoặc không rõ.

Nàng không phải đã chết rồi sao?

Nàng còn nhớ dưới sự liên thủ của Vũ Văn Vô Địch và Trầm Tĩnh Chu cùng thủ hạ, nàng đoạn hậu cản đường cho Từ Khấu chạy đi, cuối cùng thụ thương thảm trọng, sau lại vì nhất quyết không chịu nói ra Dương Công Bảo Khố mà tử chiến.

Nhưng bây giờ nàng lại ở nơi này, lẽ nào nàng không chết và được Bắc Ly người bắt giữ rồi cứu chữa, hẳn là muốn từ nàng moi ra Dương Công Bảo Khố.

“ Hả?” song chỉ trong sát na, hơi ấm bên cạnh để nàng phát hiện bên cạnh mình còn có người, vừa nghiêng mắt liền cả kinh lên.

Bởi bên cạnh nàng có hai cái thân ảnh, một nam một nữ, hơn nữa cả hai còn xích lõa.

Phó Quân Sước cả người như chậu nước lạnh dội vào, ngay lập tức ngồi dậy ngay, một luồng sát khí hung hãn truyền lên, tay hóa chưởng, nàng muốn giết ngay kẻ nam nhân bên cạnh.

“ Nàng muốn giết ân nhân của mình à” Thiên Trạch không cho Phó Quân Sước cơ hội, hắn đã sớm tỉnh lại, cất lời.

Phó Quân Sước bị thanh âm của hắn làm cho tỉnh táo lại, hơn nữa phát hiện cơ thể mình y phục vẫn còn nguyên vẹn, trong sát na nàng cũng nhìn ra được dung mạo của đôi nam nữ kia.

Nam nhân dung mạo tuấn lãng lạ mắt, nhưng vóc dáng màu tóc cùng đôi mắt lẫn cả thanh âm để nàng nhận ra, chính là kẻ đã viện thủ nàng khi bị Vũ Văn Hóa Cập dồn ép, cùng nàng có ước định.

Càng khẳng định hơn đó là nữ nhân bên cạnh, nàng ta dung mạo diễm tuyệt không chút kém cạnh nàng, không thậm chí còn hơn.

“ Chủ nhân nhà ta hai lần ra tay, lần sau so với lần trước còn bận tâm. Không nghĩ đến Phó tỷ tỷ vừa mới tỉnh lại đã muốn sát hại ân nhân của mình rồi, chủ nhân, người có đau lòng không?” Diễm Linh Cơ không có chút xấu hổ khi có nữ nhân khác ở đây mà nàng xích lõa, nàng tương đối lớn mật, hơn nữa nàng cũng rõ ràng nữ nhân này có thể là tỷ muội của mình.

“ Ngươi.... đồ không biết xấu hổ” Phó Quân Sước nhanh lấy lại lý trí, mặt trên hiện lên đỏ hồng khi thấy được đôi nam nữ này xích lõa, bối rối, rời khỏi giường, quay mặt đi.

“ Nàng đã tỉnh rồi, chúng ta trò chuyện một chút đi, nàng nợ ta hai lần cứu mệnh cũng thấy được dung mạo ta. Chúng ta thẳng thẳng trò chuyện một chút, đở phải vòng vo đúng không?” Thiên Trạch ngồi dậy, cười nói.

Phó Quân Sước vốn định rời đi liền dừng lại, không quay đầu, cắn môi, nàng trước nay không thích nợ ai nhân tình, song gả đàn ông trước hai lần ra tay giúp đỡ, mà lần sau này chính là tốn sức cứu nàng, xác thực nàng nợ hắn quá lớn.

“ Ngươi cứu mệnh ta, Phó Quân Sước này nhất định sẽ hoàn trả” Phó Quân Sước nói rõ ràng : “ ngươi muốn gì?

Thiên Trạch nói : “ trước giới thiệu, ta gọi Thiên Trạch, hiệu Xích Mi Quân thái tử của Bách Việt, giống như Cao Lệ bị Bắc Ly tiến đánh, cho nên các nàng không cần phải phòng bị ta. Bởi chúng ta có chung kẻ thù.”

Phó Quân Sước bất ngờ, nàng không nghĩ kẻ kia lại có thân phận bực này.

Nàng tin tưởng, bởi khí chất của y không phải là kẻ tầm thường có được. Đây là khí chất của thượng vị giả, nhiều năm ở trên cao bồi dưỡng mà ra. Hơn nữa lần trước y nói đến Gia Lãm chém giết, và cả nữ nhân bên cạnh mặc lấy hoa văn Bách Việt, nói rõ ràng cả hai thân phận là Bách Việt người.

Hoàng thất Bách Việt mặt ngoài đã diệt nhưng trong tối thì không rõ, y nếu thật là Bách Việt thái tử, quả thật để nàng lòng phòng bị cởi xuống một phần.

Bởi lẻ, đúng như y nói bọn họ có chung kẻ thù là Bắc Ly, so với những kẻ khác Thiên Trạch đối với nước tham dự diệt quốc gia mình không thống hận ư?

Mà nàng là Cao Lệ người, từng thích sát Bắc Ly vương, hắn cứu nàng cũng giống như nàng ra tay cứu lấy Từ Khấu vậy.

Đó là không muốn nhìn Bắc Ly đạt được chuyện tốt, cả hai có chung kẻ thù, cho nên vươn tay trợ giúp. Nhưng trợ giúp cũng không phải không cần hồi báo, nhất là cả hai phía sau có thế lực của mình.

“ Xích Mi Quân Thiên Trạch” Phó Quân Sước niệm lại, lại hỏi : “ ngươi muốn gì?”

Thiên Trạch cười nói : “ sắp đến ta sẽ gầy dựng lại nước nhà, trong tối đã kiểm soát lại Gia Lãm. Ta muốn cùng Cao Lệ hợp tác suy giảm Bắc Ly, nàng là đệ tử của Phó Thải Lâm, mục đích vào Bắc Ly là gì ta cũng biết, trợ giúp ta nàng cũng được lợi, Cao Lệ cũng được lợi”

“ Hợp tác” Phó Quân Sước nhẹ thốt, suy nghĩ.

Thiên Trạch nói tiếp : “ nàng không có quyền từ chối, bởi lẻ Cao Lệ qua ba lần chinh chiến của Thái An vương đã hao tổn nguyên khí. Nếu không phải hắn tuổi già chết bệnh, tân vương đăng cơ lại lo giải quyết hậu quả của đám huynh đệ hắn tranh giành hoàng vị, nếu như hắn quét sạch đám thế lực kia, lần nữa dùng binh với Cao Lệ. Nàng nghĩ Cao Lệ còn có thể chống được lần thứ 4 hay không?”

Cao Lệ là quốc gia nằm ở vị trí hết sức đặc biệc.

Lãnh thổ Cao Lệ một mặc lại bị dãy núi lớn Kỳ Liên Sơn chiếm cứ, kéo dài từ đông sang tây mấy vạn dặm, trở thành thiên nhiên một tấm tường thành không thể vượt qua, dãy núi này ngăn tách Cao Lệ và các tiểu quốc lân cận Cao Lệ với nước Tề.

Bắc giáp Kỳ Liên Sơn, mặt nam chính là giáp Bắc Ly, tây thì các tiểu quốc khác như Vu Điền, Đồ La, Vực Tây. Đi xa hơn vượt qua ba tiểu quốc chính là thảo nguyên rộng lớn Đột Quyết, tiếp đến thì bị dãy núi Bắc Mang Sơn cao lớn của Tống quốc chặn lại.

Vị vị trí đặc biệc như vậy cho nên Thái An vương ba lần xua binh muốn nuốt Cao Lệ, muốn lấy nơi này làm bàn đạp.

Chỉ là Cao Lệ cùng ba tiểu quốc tuy nhỏ nhưng lại là khối xương cứng, trừ đó ra còn các môn phái lớn nhỏ hùng cứ nơi này. Bọn họ tham dự vào chiến tranh, khiến cho đại quân Bắc Ly bị thua bại.

Tuy nhiên thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, hai bên cũng đả thương nguyên khí.

Bất quá Bắc Ly là nước lớn, thời gian khôi phục và trưng binh lại mạnh hơn các nước còn lại. Nếu thật sự tiếp tục dụng binh, các nước như Cao Lệ cũng khó mà chống cự được, cuối cùng cũng chịu diệt vong như Bách Việt.

Mà lời nói của Thiên Trạch lại chọc thủng mối bận tâm của Phó Quân Sước, nàng suy nghĩ trước sau, nói : “ ta đồng ý hợp tác với ngươi, nhưng phía Cao Lệ quyết định là ở chổ sư tôn ta”

Thiên Trạch nói : “ nàng có thể liên lạc từ xa với sư tôn mình”

Phó Quân Sước đáp : “ Có thể”

Thiên Trạch cười nói : “ ta cũng gởi một bức thư nhờ nàng chuyển giùm, nội dung là ta yêu thích nàng, ta muốn nàng làm vương phi ta, sư tôn nàng ý thế nào?”

“ Ngươi....” Phó Quân Sước đang bận tâm với chuyện hợp tác nghe xong mấy lời kia có chút thẹn giận, song ẩn trong đó lại có chút xấu hổ.

“ Ai làm vương phi của ngươi” Phó Quân Sước mắng lấy.

Diễm Linh Cơ cười khanh khách, nói : “thông hôn là mối quan hệ khiến Cao Lệ và Bách Việt thêm gắn chặt, chủ nhân ta khi đó mới tin tưởng Phó tỷ à, hơn nữa Phó tỷ thử nghĩ xem, việc này sư tôn cả hai có đồng ý không?”

Phó Quân Sước cau mày suy nghĩ, quả thật chuyện này rất có thể xảy ra, nếu Bách Việt phục quốc thành công, Cao Lệ và Bách Việt trở thành minh hữu, thông hôn chính là con đường gắn nhất để thiết lập quan hệ cùng ràng buộc.

Đứng trước lợi ích của quốc gia, sư tôn nàng tất nhiên sẽ đồng ý, bởi nàng rõ ràng ông ta là cái yêu mến quê hương mình. Nàng cũng vậy, nếu như có thể giúp Cao Lệ thoát khỏi nguy hiểm nàng cũng đồng ý.

“ Ngươi muốn ta làm vương phi, có thể. Nhưng ta không cần lời hứa suông mà càng thực tế” Phó Quân Sước chậm nói.

Gả cho đàn ông trước nàng suy nghĩ thật kỹ cũng không có bài xích lắm. Y không phải là Bắc Ly người, lại là hai lần cứu mệnh nàng, hơn nữa lại là kẻ mạnh hơn nàng là cao thủ dùng kiếm, đối với nàng lựa chọn phu quân mà nói đều phù hợp.

Sau này nếu phục quốc thành công đối với Cao Lệ có lợi, khi Bắc Ly phát binh đánh Cao Lệ có thể xua binh đánh lấy, là công hay tư cũng không lỗ.

Thiên Trạch nói : “ Không lâu nữa nàng sẽ nguyện ý gả cho ta. Còn bây giờ, ta muốn mời nàng đi một chuyến”

Phó Quân Sước nghe động tĩnh vẫn không quay lại : “ nơi nào?”

“ Dương Công Bảo Khố” Thiên Trạch trả lời.

Phó Quân Sước cau mày, nói : “ quả nhiên ngươi cũng vì món bảo khố này? Chỉ là ta khuyên ngươi hay là quên đi”

Thiên Trạch nói : “ nàng từng đến đó rồi”

Phó Quân Sước thừa nhận : “ không sai! chỉ là bảo khố đó chỉ là lời đồn thổi của bọn Bắc Ly mà thôi, giá trị thật sự của nó kém xa với lời đồn”

“ Vậy chúng ta cá cược, nếu không phải như nàng nói. Nàng chịu hôn ta một cái, thế nào?” Thiên Trạch nói

Phó Quân Sước lạnh giọng : “ ngươi muốn ta dẫn ngươi vào Dương Công Bảo Khố”

“ Ví trí của nó ta đã biết rồi, không cần nàng dẫn ta vẫn vào được. Quân Sước có muốn đánh cược không, cũng đâu thua thiệt gì đâu? Ta cược nàng vào Dương Công Bảo Khố là giả” Thiên Trạch cười nói : “ nếu ta cược thua, ân tình của chúng ta xóa bỏ”

Phó Quân Sước nói : “ được, hy vọng ngươi có thể còn tự tin như vậy, nhưng Trường An cách xa, ta lại còn hai đứa con nuôi, trước mắt tìm kiếm nó trước, sau đó ta sẽ cược với ngươi ”

“ Không cần, khi ta cứu nàng đã đem nàng đến Trường An rồi” Thiên Trạch cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK