Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa ra, đám người Tống Võ Môn đang mắng nhiếc liền ngậm miệng. Nhất thời á khẩu không biết giải thích như thế nào cho phải.

Quang Đông Hi trở đao ôm quyền thi lễ : “ tại hạ là thủ lĩnh của hội đồng trưởng lão thuộc Tống Võ Môn. Trước hết xin công tử thứ tội về vụ việc lần này”

Lấy hắn nhãn quang tất nhiên nhận ra được cây đao trên tay của thanh niên bắt mắt kia nắm giữ. Có thể nắm giữ tín vật của Thiên Mã Tướng Quân, mười phần là người đó tin tưởng và rất có thể là người kế nhiệm, mà liên quan đến Thiên Mã Tướng Quân chính là chuyện hệ trọng của Tống Võ Môn.

Năm xưa chính tà chi chiến, Tống Võ Môn là chính đạo đầu lĩnh một môn, môn chủ tiền nhiễm mang theo tinh anh chặn lại Hắc Phong Hội nhưng thua trận.Thiên Mã Tướng Quân tha cho bên thua cuộc nhiều năm nay cũng không đụng đến Tống Võ Môn.

Bây giờ môn chủ trước thì làm trái với chính đạo quy tắc, sử dụng Phích Lịch Tán. Sau thì liên kết với Tà phái người, bây giờ còn có liên quan đến đệ tử của Thiên Mã Tướng Quân. Nếu xử lý không khéo một cuộc đẫm máu nữa rất có thể sẽ xảy ra, mà khả năng cao Tống Võ Môn sẽ bị diệt vong.

“ Quang trưởng lão! Ngươi thật to gan” Nhìn thấy Quang Đông Hi thi lễ lại cúi đầu trước người kia, Lưu Viên Tán tức giận vô cùng : “ sao ngươi chưa hỏi ý ta đã chắp tay xin lỗi kẻ kia. Ngươi định làm ô danh chính phái Tống Võ Môn trước bọn tà phái kia sao?”

“ Chủ… chủ nhân…” tứ đại trưởng lão nhất thời không biết giải thích sao cho chưởng môn hiểu được nổi khổ tâm của mình.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An lại cất một tràng cười lớn, thanh âm vang vọng khắp nơi, sau đó tiếp tục công kích ngôn luận tên kia : “ Thân làm chưởng môn chính phái làm trái với quy cũ đã đành, cấu kết với Tà phái. Trước dùng Phích Lịch Đạn công kích, sau đó lấy số đông quần công. Ta thật không hiểu sau những gì ngươi làm ra, lại có thể nói ra được những lời như vậy. Làm ô danh Tống Võ Môn, ta thật không biết là kẻ nào”

“ Câm ngay!” Lưu Viên Tán thẹn mà giận, lớn tiếng : “ ngươi nghe đây! Tất cả những việc lần này là chủ ý của ta. Chỉ cần giết bọn Tà phái các ngươi làm trái quy cũ, thủ đoạn thì thế nào?”

“ Chủ nhân! Sao lại làm thế!”

“ Xin hãy bình tĩnh”

Lưu Viên Tán bên tai lại nghe bốn trưởng lão nhao nhao lên, cơn giận lại càng kéo lên cao, đem tay ra ngăn ánh mắt gắt gao nhìn Quang Đông Hy : “ hãy lui đi, 10 năm trước ngươi đã chon cha ta tại chiến tận rồi trở về một mình. Thử hỏi một người không bảo vệ nổi chủ nhân của mình như ngươi, có thể xứng làm gương cho quân sĩ không? Giờ vừa thấy kẻ địch, ngươi đã khúm núm xin tha mạng ư?’

Quang Đông Hi nghe xong khổ sở giải thích : “ ngươi hiểu lầm rồi, thực ra…”

“ Đủ rồi đó, ngươi đừng bao biện cho mình nữa. Ngươi cùng mấy lão già kia chỉ giỏi can ngăn, không được tích sự gì” Lưu Viên Tán cắt ngang đi, cất bước đi đến trước.

“ Thứ ngu xuẩn” Đế Thiên An một bên nghe đám người này ầm ĩ, mặc dù không rõ chuyện trước kia, nhưng hiện tại Lưu Viên Tán cho hắn cảm giác tựa như đám trẻ nhà hắn rơi vào thời kỳ phản nghịch vậy.

Chỉ thấy Đế Thiên An nâng đao mà đến, tốc độ mau lẹ như lưu tinh, trăm mét khoảng cách chớp mắt đã được rút ngắn. Hỏa Long Đao trực tiếp chém ngang một đường.

“ Cái…” Lưu Viên Tán giật mình trước tốc độ của người kia, song bản thân cũng không cam tâm chờ chết, lập tức nâng kiếm đở trước.

Nhưng lại một lần nữa, đao kiếm tương giao hắn lại bị đánh trượt về sau.

“ Bảo hộ chủ nhân” Quang Đông Hi vội hô, lập tức nâng đao nhảy đến cản lại Đế Thiên An lao đến.

“ Đang! Đang! Đang! Đang!”

Chói tai kim thiết không ngừng vang lên, đao khí cùng kiếm khí mãnh liệt bắn ra theo từng nhát đao va chạm. Kình lực tứ tung ra ngoài, nhưng kẻ sáng suốt đều có thể nhìn ra được cho dù là Quang Đông Hi cũng bị rơi vào hạ phong.

“ Thủ lĩnh!” tam đại trưỡng lão còn lại nhìn thấy thũ lĩnh của mình liên tục bị ép lùi khi mỗi lần va chạm, cũng vội tiếp viện nhảy đến cầm đao đón đở.

“ Đừng hòng!” Đàm Hoa Liên thấy thế cũng lập tức nhảy đến, trên tay Phục Ma Hoa Linh Kiếm cản lại ba kẻ muốn công kích Đế Thiên An, Trường Bạch Kiếm Pháp được nàng thi triển ra.

“ Phanh!!”

Lúc này Đế Thiên An một đao quét qua đem Quang Đông Hi bức lui, sau đó lập tức nhảy đến vị trí của Đàm Hoa Liên, lập tức sử xuất ra Liên Hoành Kiếm Pháp.

“ Đang! Đang! Đang!”

Ba đường đao chớp nhoáng lăng lệ lại bá đạo mạnh mẽ, chớp mắt lại đem ba gã trưởng lão đánh lui về sau.

“ Đó... đó là Trường Bạch Kiếm Pháp” Quang Đông Hi cùng tam đại trưỡng lảo nhận ra kiếm chiêu mà Đàm Hoa Liên thi triển ra, nhất thời sửng sờ.

“ Hoa Liên, công lực của ta đã hao hụt. Hiện giờ cao thủ của Tống Võ Môn đến, một lát ta cầm chân bọn họ nàng chạy đi.” Đế Thiên An trang một bộ công lực hao tổn, trầm giọng lên tiếng.

“ Không! Ta không đi” Đàm Hoa Liên quyết tuyệt nói, chặng đường này nàng nhận ân tình của hắn không ít làm sao mà vì mạng sống của mình mà thấy chết chạy đi được.

“Nghe lời, ta đã nhận lời của Kiếm Vương bảo hộ nàng” Đế Thiên An lại lắc lư lừa dối nữ tử bên cạnh : “ kẻ sáng suốt thấy nàng thi triển Trường Bạch Kiếm Pháp cùng Phục Ma Hoa Linh Kiếm liền biết là truyền nhân Kiếm Vương. Ta không tin Lưu Viên Tán không biết, song hắn vẫn không từ thủ đoạn. Bây giờ tình thế bất lợi, ta cũng không nắm chắt có thể toàn thân trở ra”

“ Cái gì! Truyền nhân Kiếm Vương” Quang Đông Hi nghe mà giật mình, không chỉ hắn mà những trưởng lão khác cùng môn nhân Tống Võ Môn cũng kinh sợ.

Lưu Viên Tán nghe bên tai mà thêm âm trầm, hắn vạn lần không nghĩ đến mưu tính của hắn lại dẫn đến tình thế hiện giờ.

“ Kiếm Vương truyền nhân?” không ít Tống Võ Môn môn hạ nghe mà kinh tâm, ánh mắt dáo dác nhìn về thanh niên tuấn lãng đứng bên cạnh kia, cứ tưởng là Tà phái người không nghĩ lại là truyền nhân của chính đạo lãnh tụ một trong.

Mà bản thân Đàm Hoa Liên lúc này cũng chấn kinh lên khi nghe được những lời của Đế Thiên An, không nghĩ đến hắn lại cùng với ông mình nhận biết.

“ Ta nợ ông nàng một mạng, hôm nay hoàn trả lại đi.” Đế Thiên An nâng đao mà đi đến trước, một bộ thấy chết không sờn : “ đại trượng phu sống ở đời có việc nên làm có việc không nên làm. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được quản cái gì chính tà chứ, Phi Quang ta biết ngươi là Thiên Mã Tướng Quân đệ tử mặc dù có chút háo sắc nhưng bản tính không xấu. So với Lưu Viên Tán còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ta xin nhờ ngươi đem Hoa Liên bảo hộ an toàn rời khỏi địa phận này.”

“ Lệnh huynh, xin an tâm, Hoa Liên hiền muội cứ giao cho ta” Hàn Phi Quang nghe được Đế Thiên An chuẩn bị tử chiến giao phó Đàm Hoa Liên cho mình, nội tâm cười không khép miệng, có điều ngoài mặt vẫn trang một bộ đứng đắn nghiêm chỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK