Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người xuất hiện tầm ba mươi tuổi đổ lại, y một đầu bạc tóc, người mặc một bộ vải đai trắng, khoác thêm một kiện màu xám áo choàng.

“ Anh ta là em trai của Đại vương”

“ Nghe chuyện của anh ta chưa?”

“ Hắn chính là người giết Thần trong truyền thuyết”

“ Ừ! Người này 8 năm trước đã từ bỏ kế vị, 4 phương lưu lạc. Giờ trở thành người thiên hạ ai cũng biết, đỉnh tiêm kiếm sĩ”

“ Đại Kiếm Sư Tử Vũ”

Nhìn thấy thân ảnh nam tử kia xuất hiện tại tường thành, đám binh lính cùng dân chúng Triều Ca rỉ tai nhau bàn tán.

Thanh niên đầu bạc này chính là cùng Thương Vương bào đệ, nhiều năm nay thanh danh của y càng thêm vang dội khắp trung thổ.

Đại Kiếm Sư vang danh thiên hạ- Tử Vũ, một kẻ phàm nhân nhưng lại là kẻ dám giết đi chí cao vô thượng Thần tộc tộc nhân.

Thần tộc chính là mảnh thế giới này chủ tể hiện giờ chủng tộc, họ xuất hiện trên thế gian sớm hơn nhân loại, có thể sử dụng năng lượng đất trời, khống chế phong lôi mưa điện, ánh sáng....

Từ lâu rồi nhân loại chịu thuần phục trước lực lượng này, là nô bộc tôi tớ của Thần tộc, và cho rằng Thần là không thể mạo phạm, không thể chiến đấu với Thần bằng bất cứ phương thức gì.

Ấy vậy mà Tử Vũ, chỉ bằng học được Luyện Khí thuật có thể giết chết Thần tộc người, một kẻ trong mắt Thần tộc chẳng khác nào là con khỉ sinh mệnh tựa như giun dế yếu ớt vô bì lại có thể làm được điều mà rất nhiều kẻ nằm mơ cũng không thể nghĩ.

Giết Thần.

“ Tử Vũ! huynh biết đệ thế nào cũng quay về cùng huynh chiến đấu” Vương liếc nhìn về thân ảnh em trai mình vui mừng nói.

“ Cũng có thể đệ sẽ giết huynh, lấy đầu cho chúng thần để bình tất cuộc chiến này” Tử Vũ cất lời đáp lại.

Thương Vương không để lời này vào đâu : “ huynh biết đệ sẽ không làm! Bởi vì hai ta đều căm ghét thần”

Tử Vũ lớn giọng chất vấn : “ Sai rồi! ta mặc dù không ưa thần, nhưng đâu phải vì chuyện này mà không lo chuyện sống còn của tộc Thương. Lúc trước ta nhường ngôi cho huynh một mình rời khỏi Đại Thương, huynh đã từng hứa với ta một chuyện. Bảo vệ người dân Đại Thương. Bây giờ Triều Ca lâm nguy, người dân chịu khổ, đến nổi vận nước Đại Thương ngàn cân treo sợi tóc, huynh còn muốn nói gì nữa?”

Thương Vương nói : “ Đại Thương làm nô lệ cho chúng thần, cứ tiếp tục vậy thì 100 năm nữa cũng không có ý nghĩa. Nếu cứ thế chẳng thà hủy hoại nó cho xong, tổ tiên không dám, ta dám. Ta không biết người khác suy nghĩ như thế nào? Nhưng ta không thể chịu đựng vui vẻ khi làm nô lệ. Nếu đệ cho rằng người dân Đại Thương đáng phải chịu cảnh như vậy, thì hãy giết ta đi”

Tử Vũ trầm mặc một lát, nói : “ huynh đúng là không thay đổi rồi! huynh sẽ chết đấy”

Thương Vương cười nói : “ những người sợ hãi đã chạy hết rồi, không phải sao”

Lời này vừa ra những tử sĩ đi theo Thương Vương lớn giọng hưởng ứng.

“ Đúng! chúng ta trời không sợ đất không sợ”

“Giết hết chúng đi!”

“Chúng ta phải quyết một trận sinh tử”

Thương Vương nghe được nắm cường ngựa dục đi : “ tốt! chúng ta đi”

Liền sau đó chúng tử sĩ nâng lấy khí thế một đi không trở lại, cái chết không chút sợ hãi song hành cùng tử chiến cùng quân vương thẳng ra cổng thành.

Tử Vũ đưa mắt nhìn lấy Thương Vương mang binh sĩ thẳng ra cổng thành, hắn đến là trợ giúp nhưng còn chưa đến thời điểm.

Triều Ca cổng thành ngoài, Chu quân trận doanh nơi.

“ Phòng tuyến bên ngoài đã bị hóa giải. Thám tử hồi báo, người trong thành đã loạn cả lên, bên cạnh vua Trụ chỉ còn hơn trăm võ sĩ. Vua Trụ dù có dũng mãnh đến đâu cũng không thể thay đổi sự việc, đại cục đã định” Cơ Phát tọa trấn trong hậu quân, đưa mắt quan sát tính huống phía trước cùng với tính báo gởi về phán đoán.

Huyền Sai từ sau đi lên, nói : “ ha ha, tướng sĩ quân Chu quả là bất bại, qua đêm nay thiên hạ là của Võ Vương rồi”

Cơ Phát cau mày hỏi : “ sao giờ vẫn chưa thấy tộc Thần tới”

Huyền Sai trả lời : “ ta chỉ là một người đưa tin của tộc Thần thôi, tâm lý của Đại Thần rất khó đoán, đối với sự giết chóc của nhân loại hoàn toàn không có hứng thú, nhưng Võ Vương yên tâm, chỉ cần có nhu cầu thiết thực họ sẽ xuất hiện, giống như những trận chiến với quân Thương trước đây, dù sau họ cũng phụng mệnh của Thiên, giúp Võ Vương hoàn thành việc thu phục vua Trụ”

Cơ Phát hỏi : “ vậy là chúng thần chỉ cần vua Trụ”

Huyền Sai đáp : “ đúng! đây là kết quả của sự đối kháng của vua Trụ với chúng Thần, nhất định chết, lại không phải cái chết nhẹ nhàng”

Lời này vừa dứt cổng thành liền sinh biến.

Như sấm nổ một dạng vang lên, chỉ thấy từ bên trong cổng thành một thợt ngựa thở ra lửa phóng nhanh ra hất tung đi mấy chục Kỵ binh Chu, và sau đó Thương Vương mang trên tay song thanh đỏ thẩm kiếm chém giết Chu quân.

Khi Thương Vương lần nữa ngồi lại bảo mã chỉ đến chưa tới mấy cái chớp mắt, cổng thành chen chúc Chu quân đã không còn, Thương Vương ngự bảo mã mà sát phạt Chu quân phía trước.

Thương Vương cởi chiến mã dẫn đầu, khí thế không gì cản được thống lĩnh đám võ sĩ đi theo sau xông ra giết Chu quân.

“ Bắn chết hắn! cung tiễn đội chuẩn bị” một tên chỉ huy của Chu quân ở cổng thành lập tức hạ lệnh cho bính sĩ giương cung cài tên nhắm bắn vua Trụ.

Chỉ là lệnh còn chưa ban, Tử Vũ đứng trên cao cướp xuống tham dự vào chém giết, chỉ trong chưa tới nửa phút đồng hồ mấy trăm binh sĩ đã bị hắn giết sạch.

Có thêm sự giúp đỡ của Tử Vũ, bản thân Trụ Vương lại dũng mảnh phi thường, trên người mang theo khôi giáp bảo kiếm chí bảo của nhà Thương, một đường vào đại quân đại khai sát giới.

Quân Thương còn lại tuy ít nhưng mỗi một kẻ đều có thể địch trăm chi dũng, cộng thêm Trụ Vương cùng Tử Vũ thực lực cao cường, sức một người có thể giết ngàn người trong vạn quân giết Vương cũng không phải là không thể.

“ Trụ Vương cuồng vọng ơi! Đến nước này mà ngươi cũng không biết sai ư? thần là những kẻ không thể mạo phạm. Hôm nay ta đến chính là để thay trời hành đạo, tru sát tên vua nghịch thiên vô đạo” Cơ Phát từ xa quan chiến Trụ Vương dũng mãnh, cao giọng tuyên bố.

Thương Vương đáp trả : “ cái gì là Thiên ý? Thiên muốn cướp lấy Nhân tính của ta, ta phải diệt Thiên. Ta và ngươi không giống nhau, không phải đến thế giới này để làm nô lệ”

Cơ Phát lạnh giọng : “ ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu”

Lời dứt hắn nâng bảo kiếm mình lên, chuẩn bị đích thân tham chiến đem Trụ Vương đả bại, để cho tên cuồng vọng Thương vương này không thể càn quấy nữa.

“ Vũ Vương Cơ Phát! Ngươi không cần ra tay!”

Nhưng giữa lúc này, một đạo như hỏa tinh rơi rụng xuống chiến trường, thanh âm từ đạo hỏa tinh này vang khắp chiến trường.

Toàn thân màu đỏ, cường trán cơ bắp, đi chân trần đầu đội một cái nòn vành, chính là kẻ tại lúc 10 tuổi Trụ Vương từng gặp qua.

Thiên Gian Lục Bộ trong- Thần Tướng Thiên Khôi.

Xuất hiện một cách đột ngột giữa chiến trường, Thiên Khôi dẫm nát mặt đất phía dưới chân mình tạo nên sóng kình lan tỏa kéo lên bụi mù.

Thiên Khôi đứng trước Trụ Vương, chỉ một quyền đả đem bảo mã hung mãnh phân làm đôi, đem cả Trụ Vương trên lưng ngựa đánh văng về sau hơn trăm bộ.

Tường thành dựng từ đá sụp vở theo Trụ Vương bị đánh văng vào.

Chỉ có một kích đả khiến cho đấu chí của Trụ Vương và binh sĩ nước Thương bị hủy diệt. Sự khủng bố của Thần tộc đả khiến cho quân Chu trên chiến trường sợ không nói nên lời.

“ Đây là kết cục tất yếu vua Trụ à! Biết trước là không thể được, thì làm sao lại miễn cưỡng” Cơ Phát nhìn Trụ Vương nằm trên đống đổ nát cất lời.

“ May là chúng ta không phải kẻ địch của họ”

“ Ukm!”

“ Thần tộc đâu phải là nhân tộc có thể đối kháng”

Đám quân Chu cất lời thán thở.

Huyền Sai nhìn thân ảnh kia, cười nói : “ He he... thật không ngờ là ngài, thật là hời cho vua Trụ quá”

Huyền Sai thật không ngờ lần này thảo phạt vua Trụ lại là cường giả từ Thiên giới, cho dù Đại Thương có mạnh mẽ, thì chỉ cần phái binh lính của Thần tộc cũng đủ giải quyết rồi, để đại nhân vật này xuất chiến, Trụ Vương chết cũng đáng.

Huyền Sai nịnh nọt nói tiếp : “Trong Thiên giới Lục bộ, danh hiệu cường giả mạnh nhất là Đấu bộ- Thiên Khôi. Ngài ra tay chỉ giải quyết trong chốc lát”

Thiên Khôi đáp : “Huyền Sai lần thu thập vua Trụ chuyện không phải đơn giản đâu, Thiên rất coi trọng việc này, không chỉ sai phái Thiên Khôi mà tất cả Thần tộc giới cao đều tề tụ”

“ Hm... vậy thì rất kỳ lạ... ý ngài là....Đại Thần của 6 bộ còn lại?”

Thiên Khôi nói : “ Không chỉ”

“ Không lẻ” Huyền Sai thốt lên, vội ngẩng đầu lên nhìn trên không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK