Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời cũng đã âm u, mây đen dài đặc kéo đến, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đem cơn mưa nặng hạt trút xuống bên dưới.

“ Đùng!! Đùng!!”

Lôi điện rít gào, ánh chớp như rễ cây hiện lên, không lâu sau đó cơn mưa tầm tã cũng trút xuống đại địa.

Cũng may nhòm người Đế Thiên An trở về thị trấn thì cơn mưa mới bắt đầu, cả đoàn người tìm đến một gian khách điếm mà thuê lấy chổ nghỉ ngơi.

Phòng đã đến tay Đàm Hoa Liên liền sai tiểu nhị chuẩn bị cho mình một gian thùng gỗ để tắm rửa. Dù sau suốt một ngày hoạt động, nàng cơ thể cũng nhiễm không ít bụi bẩn cùng mồ hôi đây.

Về phần Đế Thiên An ngay khi nhận phòng, liền từ trong không gian của mình lấy ra thức ăn đồ uống. Chuẩn bị đợi Đàm Hoa Liên tắm rửa tẩy trần xong liền có thể cùng mỹ nhân thưởng thức.

“ KETT”

Đế Thiên An vừa mới ngồi vào bàn gỗ, liền cảm nhận được một cổ khí tức tiếp cận mình, đem mắt nhìn về cửa sổ, hắn liền thấy được cánh cửa mở ra phát ra thanh âm, một cái nữ tử từ ngoài leo vào.

Nhìn một cái hắn nhận ra cô gái này, chính là Phù Dung con gái của Bắc Hải Băng Cung.

“ Xin lỗi công tử...” Phù Dung còn chưa nhận rõ người trong phòng là ai, bày ra một bộ áy náy mở lời trước, chân vừa đáp xuống ngẩng đầu nhìn rõ là ai, con mắt mở lớn hơn.

“ Là chàng!” Phù Dung vui mừng, vạn lần không nghĩ đến chọn đại một gian phòng nàng lại gặp được soái ca mà nàng say mê, trong đầu hò hét đây chính là duyên phận à.

“ Nếu như cô nương muốn tìm gặp Phi Quang, vậy để cô thất vọng rồi. Người cần tìm đang ở phòng bên kia” Đế Thiên An cười nói.

Phù Dung biết hắn còn hiểu lầm, ngượng ngùng mặt có chút phiếm hồng nói : “ công tử hiểu lầm, Phù Dung với tên kia không có can hệ gì cả. Lúc đó Phù Dung chỉ muốn lừa cha một chút mà thôi. Ông ấy muốn bắt ta về Bắc Hải Băng Cung”

“ Phù Dung tan tác vẫn hoài hương.
Nét đẹp kiêu sa đến lạ thường.
Dẫu kiếp hoa tàn trong thoáng chốc.
Hương thơm đọng lại gửi ngàn phương.”

Đế Thiên An ngâm nga bài thơ, đem tay với lấy chung rượu đã rót lên miệng uống một ngụm, cười nói : “ người đẹp, không biết Phù Dung trong nghĩa này hay là trong: thanh thủy xuất Phù Dung, thiên nhiên khứ điêu sứ ( hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhien không cần phải bài trí, gia công)”

“ Ah” Phù Dung nghe được mà kinh hô một tiếng, nàng không nghĩ nam tử này không chỉ đẹp trai hơn nữa còn là văn nhân nhã sĩ, làm cho nàng phương tâm xao xuyến lên, nhất thời say mê nhìn trầm mê nam sắc.

“ UỲNH!”

Chỉ thấy trong lúc Phù Dung trầm mê nhan sắc, cửa phòng Đế Thiên An bị đánh vở, từ bên ngoài một cái thân ảnh đạp bước đi vào bên trong.

“ Nào, có phải…” Đoàn Ngâu Hiến đi vào bên trong liền thấy được con gái mình có mặt trong gian phòng, đảo mắt một cái liền thấy được cái nam tử bắt mắt tuấn lãng kia, ngoài ra hắn còn phát hiện được mùi rượu thơm nồng còn thức ăn thơm nứt mũi.

“ Cha! Không được hại công tử” Phù Dung bị thanh âm kinh động, cũng từ trong thất thần tỉnh lại, có phần xấu hổ khi phát hiện mình lại thất thần say ngắm nam nhân song thấy cha mình lao đến nam nhân, như gà mái hộ con nhảy đến trước Đế Thiên An hai tay giang ra trước.

Có điều Đoàn Ngâu Hiến nào để ý con gái mình, mà đem tay trực tiếp đem vò rượu kia uống một hơi lấy, sau đó hưng phấn nói : “ rượu ngon, rượu ngon”

“ Cha! Ngươi không biết giữ thể diện à” Phù Dung thấy cha mình lại tự tiện uống rượu của người khác, mặt càng đỏ hơn xấu hổ.

“ Hê hê! Rượu ngon quá mà” Đoàn Ngâu Hiến không để ý chút nào cười nói, sau đó lại ngồi vào ghế gỗ, lại uống một hớp rượu sảng khoái nói : “ tiểu tử, lẽ nào ngươi biết bản cung chủ đến đây nên đặc biệc tiếp đón, không tồi, không tồi”

“ Nghĩ lầm rồi! Đây vốn là cùng người khác ngắm trăng đối nguyệt, đàm luận đêm khuya” Đế Thiên An từ tốn nói

Phù Dung thấy cha mình đã ngồi xuống, không hiểu sao nàng lại không muốn chạy trốn như trước nữa, cắn môi một cái lại ngồi xuống bên cạnh : “ công tử, tiểu nữ cùng cha thất lễ, xin mượn chén rượu này bồi tội”

Lời dứt nàng đem tay lấy chén rượu mà Đế Thiên An đặt trên bàn, không chút nào để ý đã dùng qua, hào sảng một hơi uống cạn.

“ Đạp đạp đạp!”

Từ bên ngoài Hàn Phi Quang cùng Đàm Hoa Liên chạy vào bên trong, cả hai vốn gian phòng lân cận, thanh âm của Đoàn Ngâu Hiến gây ra không nhỏ cho nên khi nghe được vội chạy đến.

Khi thấy người là ai cả hai làm ra phản ứng khác nhau.

Hàn Phi Quang kinh sợ, đem tay chỉ về hai kẻ kia : “ Làm sao lại là các người”

Đàm Hoa Liên thì âm trầm, sau đó lại có chút giận khi thấy cái nữ nhân mà mình gặp hôm nay không biết xấu hổ, lúc này đang dựa vào người cái nam nhân kia.

“ Ồ! Là hai người các ngươi” Đoàn Ngâu Hiến xoay mặt nhìn rõ là ai cười nói.

Đế Thiên An cười nói : “ vốn định cùng nàng hưởng thụ một bữa, có điều nếu đã có duyên chi bằng…”

“ Lệnh huynh, sau huynh không nói sớm chứ” Hàn Phi Quang còn không đợi Đế Thiên An nói hết, từ giật mình khi thấy hai cha con Phù Dung sau chú ý thức ăn trên bàn, lập tức dùng khinh công mau lẹ lấy một cái ghế đến đặt trên bàn, rồi tự nhiên lấy đũa gắp lại thức ăn.

“ Ngon quá! Đến lão gia mời một ly nào” Hàn Phi Quang nhanh tay lẹ mắt lấy luôn cái vò rượu còn lại trên bàn rồi hướng về Đoàn Ngâu Hiến tỏ ý mời.

Đoàn Ngâu Hiến lại thích Hàn Phi Quang cái tính này, lại học theo hắn lấy một đôi đũa khác gắp lấy thức ăn, vừa ăn một cái con mắt sáng lên lập tức gắp lia gắp lịa.

Đế Thiên An im lặng nhìn cặp đôi này, không biết nói gì cho phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK