Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái Nhiếp rời đi Thiên Trạch không vội trở về Ngọc Long Tọa.

“ Bệ hạ thật là khí phách, ngài muốn đem loạn thế dừng lại, nếu như người khác nói Loan Loan không tin, nhưng mà ngài nói Loan Loan lại tin tưởng. Có điều có người lại không cho rằng như vậy, còn sợ ngại họa hại thương sinh” Loan Loan đợi Cái Nhiếp đi ra chậm rãi nói, cũng không quên cà khịa một người : “Nếu như các nước quy về một mối, phụng bệ hạ làm chủ, đây chính là công đức vô lượng ạ!”

Tần Xuyên nghe nữ tử kia cà khịa mình, nhưng không có cáu kỉnh cũng không có phản bác, tựa như mặt hồ yên tĩnh, một lát mới mở miệng nói : “ Bệ hạ muốn khép lại loạn thế, nhưng chiến tranh chỉ tràn đầy thương đau khổ, Tần Xuyên kiến thức hạn hẹp không tài trí như người, chỉ nghĩ đến cảnh các gia đình bị chiến loạn họa hại mà thương xót”

“ Vậy năm xưa Hàn, Sở, Bắc Ly, Ngô bốn nước tàn phá Bách Việt sau lại không thấy ai đó thương xót! Các nước phát binh đánh nhau nhiều vô kể sau không thấy Tần Xuyên huynh đệ đến đây” Loan Loan chủ động gây khó dễ : “ ta còn nhớ, Thăng Long ngày rằm có người của môn phái Tần Xuyên huynh đệ đến trừ ma”

Lạc Thời Thu nhỏ giọng nói : “ả yêu nữ này cùng với vị kia hẳn có thù”

“ Là” Lâu Mãn Phong gật đầu đáp.

Tần Xuyên lúc này chậm đáp : “ Bách Việt họa hoạn Tần Xuyên còn đang tu hành, lại thêm thân phận bé nhỏ không đáng kể làm sau có thể được diện kiến quân vương. Nếu không phải có Việt Đế mở ân, Tần Xuyên mới có được cơ hội đem kiến thức nhỏ bé của mình thỉnh giáo. Về phần môn phái tham dự vào, Tần Xuyên là đệ tử trong môn lệnh sư khó trái, nay cầu kiến Đế vương một phần cũng vì chuyện này”

Loan Loan cười nhẹ một tràng, châm chọc : “ quả là thế gia danh môn chánh phái, lời nói nào cũng thật hay, tiểu nữ là người thô thiển nghe xong lĩnh ngộ được nhiều, cảm tạ Tần Xuyên huynh đệ”

Thiên Trạch cắt đi Loan Loan định nói, lại thay đổi xưng hô : “ được rồi, nơi này không phải triều đường quy cũ, nhưng mà Bản Đế cũng không hy vọng nói một lúc lại dời qua ân oán của hai người các nàng”

“ Loan Loan nào có ân oán với Tần Xuyên huynh đệ chứ, chỉ là thuần chán ghét đám tự cho là đúng nhân sĩ thôi. Bệ hạ còn không biết chứ, Loan Loan khi đến đây nghe không ít người mắng nhiếc bệ hạ đâu, nhưng mà thân phận bé nhỏ những người kia lại quá nhiều, cộng thêm không hiểu sao lại đối với Tần Xuyên huynh đệ không vừa mắt” Loan Loan kiều mị cất lời.

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ được rồi! nàng miệng so với mật còn ngọt”

“ Vậy ngài có muốn thử hay không?” Loan Loan hào không kiêng kỵ nói.

“ Không biết liêm sỉ” vài người thầm mắng.

Thiên Trạch không trả lời, quay nhìn về Tiêu Vô Bệnh : “ Y gia lấy hành y cứu nhân làm trọng, ngươi có danh Thần Y nên vì thương sinh trợ giúp. Nhưng sức người có hạn, một đời giỏi lắm chỉ cứu được mấy ngàn là cùng. Nay Bản Đế giúp ngươi cùng Y gia lập ra Bệnh Xá, chuyên cứu trị dân chúng, còn đào tạo đội ngũ Y Sư. Hiện giờ đang thiếu nhân thủ, ngươi đã đến liền ở lại nơi này”

Lần này mở miệng chính là đoạt người, ai mà không biết Tiêu Vô Bệnh là Mộ Vương thành Dược Vương điện người chứ, Thiên Trạch lại không nhắc đến chỉ nói Y gia thân phận, lấy đại nghĩa bắt người.

Tiêu Vô Bệnh vuốt râu đứng dậy, lão sống đến bây giờ còn không rõ được Thiên Trạch mục đích ư, bất quá đối với chuyện này lão cũng không phản đối, cúi đầu thi lễ : “ bệ hạnghĩ cho thương sinh, lão thay mặt Y gia cùng bách tính cảm tạ ngài”

“ Viện trưởng Y Viện giao cho ngươi, chiêu mộ đại phu cùng dạy học thế nào do ngươi định, về phần tài chính cùng thuốc men cơ sở Bản Đế sẽ cho người hổ trợ. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, y giả phải có y đức nếu nhân tâm bất chính dạy ra chỉ hại người” Thiên Trạch chậm nói.

Tiêu Vô Bệnh cúi đầu quỳ lễ : “ Thần cảm tạ Đế ân”

Hắn hành y một đời mặc dù đức cao vọng trọng y thuật thông thần, song cả một đời cứu người cũng không quá năm ngàn. Dù là Dược Vương điện thần y song hắn cũng là một cái đại phu.

Mở trường dạy y có thể đào tạo ra càng nhiều y sinh, bệnh xá lại cứu giúp dân chúng trị bệnh, quả thật là chuyện dâng không, Tiêu Vô Bệnh vì sao không đáp ứng?

Phải biết Thiên Trạch làm ra hàh động này, dù các nước dù quý trọng Đại Phu nhưng chưa từng làm được. Nói đâu xa ngay ở Mộ Vương thành Dược Vương điện cũng chưa từng có.

Hơn nữa Thiên Trạch dã tâm đã nói toạt ra, lấy hắn thần ma chi lực quốc gia nào có thể chống cự được, một khi ngăn lại chiến loạn khép lại phân tranh thì Y gia cũng theo đó mà lớn mạnh, càng nhiều y sư ra đời đây là một chuyện tốt với Y gia.

Nếu nương theo Đại Việt lớn mạnh thì càng nhiều dân chúng trong thiên hạ được cứu giúp. Chuyện tốt như vậy hắn vì sao không làm?

“ A di đà phật! Việt Đế nhân từ” Khổ Thiền lại niệm phật tán thưởng.

Thiên Trạch trực tiếp đem Tiêu Vô Bệnh giải quyết, hướng về một cái nữ tử nói : “ Bản Đế không có đáp án nàng muốn, nhưng có thứ nàng cần, nàng muốn lấy vậy phải chung thân vớiĐại Việt, nàng còn giữ ý định ban đầu?”

Song long trườn xuống vờn quanh.

Nàng nhìn bất quá mười bảy, mười tám tuổi thiếu nữ, mặc một bộ nền lam trên chỉ thêu màu vàng váy dài, giống như một cái giương cánh bay lượn Kim Ô, đem uyển chuyển yêu kiều dáng người phác hoạ tương đương uyển chuyển.

Nàng tóc dài đen nhánh mềm mại thấp buộc, bên trên chớ một cây tinh xảo trâm gài tóc, khác có ám lam sắc bảo thạch đồ trang sức tô điểm, nhìn có mấy phần quý khí cùng khí tức thanh xuân.

Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, lông mày bay lên ở giữa tràn đầy tinh thần phấn chấn, lông mi khẽ nhếch ở giữa lại lộ ra mấy phần nhìn xuống thiên hạ cao ngạo.

Luận dung mạo mà nói nàng không thể so bằng Khinh Sương, Loan Loan nhưng khí chất lại thắng hơn.

“ Bệ hạ vì sao lại nói vậy!Đại Việt hiện giờ là nơi duy nhất chấp thuận cùng ban cho nữ giới quyền lợi. Phi Yên lại đến nương nhờ, sơ tâm vẫn không đổi”

Nữ tử tầm thường chỉ có tên không họ thị, mà nàng họ Cơ, một cái cực kỳ cao quý dòng họ ở thời đại này, Cơ thị liên quan đến Chu triều dòng họ dù là dòng chính hay bàng chi những kẻ họ Cơ trên trung nguyên chi địa nhìn chung đều không phải kẻ vô danh.

Cơ Phi Yên càng không phải kẻ tầm thường.

Nàng là Âm Dương gia một trong Chư Tử Bách Gia cường đại môn phái, lại là cao thủ đứng hàng Âm Dương gia Đông Quân, địa vị gần như chỉ ở Âm Dương Gia thủ lĩnh Đông Hoàng Thái Nhất phía dưới.

Diễm Phi thực lực càng là sâu không lường được, danh xưng “Âm Dương thuật đệ nhất kỳ nữ”, nàng đến đây một phần là do bản thân phần khác là do giáo chủ Đông Hoàng Thái Nhất hạ lệnh.

Thiên Trạch chậm giải thích : “ nàng là một cái Bản Đế rất thưởng thức nữ tử, Bản Đế cũng yêu thích nàng cho nên không muốn người lừa ta gạt”

Cơ Phi Yên nghe được vừa ngưng trọng lại có chút xấu hổ trong lòng.

Chính lúc này, song long đã đến đem Cơ Phi Yên bao vây.

“ Có rất nhiều kẻ muốn biết Bản Đế sỡ hữu lực lượng gì? đạt được bí mật gì? Bản Đế đúng là có sở hữu vượt qua phàm nhân lực lượng, nhờ có nó Bản Đế tại ngục tối Tân Trịnh từ trong ngày đêm tra tấn đi ra, cũng nhờ nó Bản Đế thành Chân Long chi thể.”

Mặc dù rất nhiều lời đồn thổi nghe được, đám người cũng đoán giá đoán non nhưng nghe được từ miệng Thiên Trạch xác nhận, ai nấy thêm một lần nữa rung động.

Thật sự trên đời có thứ sức mạnh đáng sợ đó! Chính sức mạnh đó làm cho Thiên Trạch quật khởi như bây giờ.

Mọi việc cũng đã rõ được phần nào, vì sao Thiên Trạch lại mạnh mẽ như thần ma như vậy? Y là tại ngục tối bên trong đạt được nguồn sức mạnh đó, sức mạnh vượt qua con người có thể hiểu biết.

“Nguồn sức mạnh này tuy không phải là thứ nàng tìm kiếm nhưng cũng không kém là bao, tiếp cận Bản Đế là một cái rất lớn nguy hiểm, bởi không khéo Bản Đế không khéo vùi hoa dập liễu” Thiên Trạch vừa nói lại khinh thân mà đi đạp bước trên hư không, lại nói : “ bí mật mà nàng cần tìm Bản Đế đặt trên long đầu, nàng hoặc bất cứ ai muốn biết cứ việc đến xác nhận, song trước khi vào phải ghi nhớ một vấn đề”

Cơ Phi Yên nội tâm rung động.

“ Vấn đề gì vậy? Loan Loan thật muốn biết” Loan Loan ở phía sau cất lời.

Thiên Trạch cười nói : “ đó là con kiến hôi cùng cự long cách biệc, cái giá phải trả sau khi biết cùng lấy đi bí mật”

Nói đến đây hắn chậm rãi bước đi trên không trung ra khỏi đại điện : “ ghi nhớ kỹ điều Bản Đế vừa nói, hãy suy nghĩ thật kỹ, Bản Đế rất chờ mong câu trả lời từ nàng”

“ Phi Yên cảm tạ bệ hạ nhắc nhỡ!” Cơ Phi Yên lên tiếng, mắt đẹp lưu chuyển nhìn người kia rời đi ra khỏi đại điện, đáp : “ Phi Yên cũng đã có câu trả lời cho ngài, một cái quốc gia nhưĐại Việt, Phi Yên cũng muốn thử sức dựng lên một cái thiên cổ vương triều”

Thiên Trạch nghe xong đáp : “ vậy từ nay trở đi nàng chính là Quốc Sư của Đại Việt, trông coi tinh tượng xem đoán thời tiết cho dân chúng, Thiên Cơ Lâu thuộc về nàng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK