Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này là một quần thể cung điện cao lớn đồ sộ đến mấy trăm mét độ cao, các tòa cung điện lại liên kết với nhau bởi các hành lang vuông bằng đá chạy ngang dọc liên kết với nhau, ẩn chứa bên trong lại có các cơ quan bên trong, là một tòa xa hoa đầy cổ xưa cung điện, đả không biết tồn tại đả bao nhiêu năm trôi qua, tràn đầy vẻ cổ lảo.

Đế Thiên An cất bước đi trên một hành lang đá nằm trên không trung cao hơn trăm mét độ cao, liên kết giữa hai tòa cung điện cao lớn. Phóng ánh mắt nhìn qua thấy được vô số những con đường chạy dài như hắn vậy.

“Thú vị, như mộng như ảo, huyễn cảnh thật đáng sợ, không rõ hư thực” Đế Thiên An trong lòng sợ hãi cảm thán,với đôi nhãn lực bá đạo của hắn hoàn toàn không chịu ảo thuật lẫn huyễn cảnh ảnh hưởng.

Vậy mà tại không gian này giữa thực và hư đều mông lung, ranh giới lại không có rõ ràng, sa mạc rộng lớn đầy cát vàng kia chính là do huyễn cảnh tạo ra, còn tòa lâu đài đầy cổ xưa này lại hoàn toàn chân thực.

“A... nhìn kìa, nơi đó hình như có người” Nguyệt Nhi kinh ngạc đem tay chỉ về một phương hướng xa xăm.

Theo phương hướng của nàng, chỉ thấy nơi đó trên một cây cầu vắt qua có một chấm đen mơ hồ ở nơi đó. Bọn họ ở nơi này cũng đã gần hai ngày vẫn không tìm được một chút sự sống nào trong nơi này.

“Có người.... nơi quỷ quái này thật có người” Thiên Minh nhịn không được mà thốt lên, cũng không một chút sợ hãi nào cả, dù sao đi bên cạnh mình là đại nhân vật lợi hại à.

“ Đến nơi đó thôi » Đế Thiên An cất lời, bàn tay khẻ vung lên chakra lại lan tỏa đem hai người bao bọc, rồi đạp bước hướng về địa phương đó mà đến, trên không trung chân đạp lên kiến trúc xung quanh di chuyển, cứ mỗi cú nhảy là mấy chục mét không trung.

“ Ầm” Đột nhiên một cơn gió lốc ngay trong không khí hình thành ngay ở vị trí ba người, đem tòa kiến trúc to lớn vặn nát gỗ vụn bay ra tung tóe khắp nơi.

“ A a a a” Thiên Minh cả người bị hút vào cơn lốc xoáy, thân ảnh xoay tròn hét lên kinh hô : “ Cự Tử lão đại cứu mạng.... a… Nguyệt Nhi”

Đế Thiên An mày nhíu lại, có phần bất ngờ khi đột ngột một cơn bảo cuồng phong hiện ra trong không trung, đem ba người bọn họ xoay vòng trong gió lốc, nhanh chóng đem ba người oanh kích ra ba phương hướng khác nhau.

“ Thú vị” Đế Thiên An thốt lên, cả thân ảnh lộn nhào trong không trung, rồi chờ cho gió lộc tan biến, thân ảnh liền đứng ở hư không bên trên, theo đôi mắt của hắn nhìn về một phương, là nơi mà Thiên Minh bay đi thấy được một chấm đen thân ảnh, đôi nhãn lực xoay chuyển, nhãn lực vận dụng khiến cho thị lực được tăng lên.

“ Là hắn” Đế Thiên An thốt lên, khi trong mắt hắn thấy được một ông lảo, dung mạo bình thường cả người khoác trên một bộ vải đai.

Dựa vào trí nhớ của hắn trước kia khi xem qua Tần Thì Minh Nguyệt đã từng thấy Thiên Minh đuổi đến Thiềm Cung giải cửu cho Nguyệt Nhi khỏi Tinh Hồn. Vào giây phút nguy nan chính Cao Nguyệt phá vở Khống Tâm Chú thoát khỏi trói buộc của Nguyệt Thần, giải khai Ảo Âm Bảo Hạp còn mang theo Thiên Minh xuất hiện tại bên trong không gian của Bảo Hạp thoát đi Tinh Hồn.

Tại nơi mênh mông sa mạc, phát hiện tòa cung điện cổ xưa, ở bên trong cả hai người lại bị tách ra. Thiên Minh gặp được một lão già thần bí, còn Nguyệt Nhi lại gặp gỡ một thân ảnh nữ tử giống hệt mình, cả hai dường như muốn hòa hợp lại nhau thì lại bị Tinh Hồn tìm đến phá đi.

“A, nơi này là nơi nào?” Thiên Minh mở con mắt mình ra, đập vào mắt hắn chính là một mảnh bình nguyên,đầu lay lay một hồi ký ức nhanh chóng truyền về khiến hắn nhớ ra mọi thứ.

Còn chưa kịp phản ứng thì một đạo âm thanh già nua vang lên bên tai hắn “ Cự Tử Mặc Gia, ta đã chờ ngươi 300 năm rồi”

“A” Thiên Minh giật nảy mình cả người nhảy lùi ra sau.

Ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh thì thấy được một ông lảo ngự ở hư không, khoác một bộ áo vải xám trắng hai tay để phía sau nhìn hắn, nhãn châu xoay chuyển thần kinh thô hắn mở miệng nói : “ đợi ta, ông là ai sao biết ta là Cự Tử”

Lão già vuốt bộ râu trắng của mình ôn hòa nói “ Đúng vậy hài tử”

Một nơi khác, Cao Nguyệt ánh mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn về thiếu nử phía trước, từ y phục lẫn dung mạo đều không khác gì nàng cả, hay nói đúng hơn chính là Cơ Như Thiên Lung phiên bản Âm Dương Gia.

“ Ngươi là ai?” Cao Nguyệt nhịn không được lên tiếng hỏi thăm, từ sâu trong linh hồn nàng lại cảm nhận được đối phương cực kỳ trọng yếu lẫn thân thiết với mình.

“ Cơ Như Thiên Lung” nữ hài âm thanh mềm mại thanh thúy vang lên.

“Cơ Như Thiên Lung, đây không phải là danh tự ta sao” Cao Nguyệt lẩm bẩm nghi hoặc nhìn về nữ tử phía trước.

“ Ân” Nữ hài đáp lấy.

Cao Nguyệt lại nhìn thấy nàng gật đầu trong lòng càng nghi hoặc hơn, nàng đối với nữ hài này lại không dấy lên được cảnh giác chính xác hơn lại cảm thấy như thân quen một dạng, dù chỉ là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng lại cho nàng cảm giác thân cận lẫn tin tưởng.

Nữ hài chậm rãi nói lên : “ ta là ngươi, ngươi cũng là ta”

Cao Nguyệt nhất thời càng nghi hoặc không biết chuyện gì cả, bỗng dưng cảm thấy cơ thể mình long du khí tự động thúc dục, mà đối diện nữ tử thân hình phiêu bồng ở không trung chậm rãi di chuyển đến gần Nguyệt Nhi.

“ Thấy rồi” cách xa nơi này mấy ngàn mét, Đế Thiên An ngưng mắt nhìn về một phương hướng, thông qua tầm mắt hắn thấy được hai cổ chói mắt vàng kim ánh sáng phát ra.

Thân ảnh trên không trung bay lượn mà đến, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc của Nguyệt Nhi, trong lòng nghi hoặc nói : “ Sao lại có hai luồng khí tức của Nguyệt Nhi? Lẽ nào thật giống như trước đây ta xem qua ư, càng ngày càng thú vị rồi”

Để lại trong không trung một vệt tàn ảnh, thân ảnh nhanh chóng di chuyển lao đi đến không trung. Khoảng cách mấy trăm mét nhanh chóng được rút ngắn lại, đến khi càng lại gần hơn, khóe môi nhích lên độ cong, phía trước hình ảnh hoàn toàn chẳng khác gì so với trước kia hắn xem qua cả.

Trong không trung hai thân ảnh nữ hài, một chính là Cao Nguyệt còn người còn lại chính là diện mạo Cơ Như Thiên Lung, cả hai trong không trung bộc phát năng lượng. Long Du khí của hai người không ngừng lan tỏa, giống như hai thái cực một âm một dương đồng dạng.

Cao Nguyệt cùng Cơ Như Thiên Lung đầu ngón trỏ vươn ra chạm lấy nhau, quang mang lại càng ngày càng phát ra mãnh liệt, bùng sáng cả một khu vực giống như ánh sáng của mặt trời chiếu sáng một dạng ở trên không rọi khắp thương khung.

“Hẳn là có ta động vào, Tinh Hồn không dám làm càn đi” Đế Thiên An lẩm bẩm, hắn nhớ được khi xem qua còn có một màn Tinh Hồn chia cắt hai nữ này.

Việc đích thân trải nghiệm bước vào vùng không gian kỳ dị này, cũng để cho hắn biết được Thiên Minh và Nguyệt Nhi mượn nhờ Ảo Âm Bảo Hạp lẫn trốn tại một vùng không gian đặc biệc, như thật như ảo khó người có thể phát hiện lẫn tìm ra, về phần nào đó lại giống như nội thiên địa của hắn một dạng vậy.

Khi khai mở ra nội thiên địa chỉ có thể thần thức đi vào đây, cho đến khi mở ra thì toàn bộ cơ thể cũng đi vào. Nguyệt Nhi là người mở ra Ảo Âm Bảo Hạp có thể sử dụng bảo vật này, nhưng nàng giống như Thiên Minh trước đây mang trong người thâm hậu nội công lại không thể phát huy hết thảy được.

Còn Tinh Hồn bản thân là cao thủ Tuyệt Thế một chân đã là nữa bước Thiên Nhân cao thủ, lại tinh thông Dịch Hồn cảnh giới, cũng phát hiện ra được phiến không gian kỳ dị này, hắn cũng có thể đi vào được song lại hạn chế rất nhiều, chỉ có thể nhìn thấy được một phần, không thể tự do ra vào được.

“ Uỳnh” Một tiếng nổ vang dội làm chấn động cả vùng không gian nơi này, năng lượng điên cuồng tỏa ra đem vô số kiến trúc nơi này tàn phá đi.

Quang mang tiêu tán, trên bầu trời lúc này chỉ còn lại một thân ảnh nữ hài cả người phát ra quang mang, xung quanh là một đầu long ảnh du tẩu khắp người. Sau đó chậm rãi tiêu tán đi thân ảnh chậm rãi hạ xuống mặt đất.

“ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi” Đế Thiên An lắc mình giang hai tay ra ôm lấy nữ hài đang hôn mê, hắn nhận ra được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong cơ thể nàng, hiện giờ vậy mà so với Hiểu Mộng không một chút thua kém nào.

“Đến rồi” Đế Thiên An cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc đến gần mình, chính là Thiên Minh khí tức, hơn nữa luồn khí tức này so với trước càng thêm hùng hậu lẫn tinh thuần, hiển nhiên hắn cũng giống như Nguyệt Nhi có được cơ duyên của mình.

“Thú vị, Thương Long Thất Túc bí mật” Đế Thiên An lẩm bẩm,việc có người ngáng chân lại né tránh đi mà không có ra mặt gặp gỡ, cũng làm cho hắn có phần bất ngờ, vốn khi vào nơi này hắn chính là muốn gặp tên lão nhân kia, để biết thêm một ít chuyện đây.

Nhưng đối phương đả không muốn gặp, hắn hà tấc phải truy theo chứ, tính đến hiện giờ bí mật của Thương Long Thất Túc hắn đả đoán được gần hết. Cho dù không có lão nhân bí ẩn này, hắn cũng tự tin mình có thể vén được bí mật ngàn năm chôn dấu kia.

“A a a a a” Một tiếng thất thanh từ trời cao vang lên, thân ảnh Thiên Minh đang cấp tốc rơi xuống bên dưới, mà phương hướng chính là chổ hai người mà đến.

Đế Thiên An nhíu mày lại nội lực cấp tốc thoát ly ra nhanh chóng ngưng đọng thành một đôi tay lớn hướng về không trung phía trên đở lấy thân ảnh Thiên Minh.

“ Crac crac crac” Ngay sau đó hàng loạt thanh âm đinh tai cơ quan vang vọng khắp đến tai hắn, tòa kiến trúc khổng lồ này giống như Cơ Quan Thành một dạng chính là một tòa thành được dựng lên làm bằng cơ quan.

Nội lực thu về đôi bàn tay ảo hóa từ nội lực ngưng hình cũng kéo Thiên Minh trở về, thân hình hắn có chút lảo đảo khi mà tòa cơ quan cung điện này rung động, ngay sau đó ánh lửa nổi lên khắp mọi nơi.

“Lối ra ở phía trước” Lúc này Cao Nguyệt trong bộ y phục Cơ Như Thiên Lung tỉnh dậy lên tiếng, âm thanh không còn như trước nhu mì thanh thúy, mà trong đó có phần uy nghiêm có mấy phần lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn Đế Thiên An quan sát.

“Muội là ai, Thiên Lung hay Nguyệt Nhi” Đế Thiên An nhận ra sự thay đổi của nàng, ánh mắt nhìn về trong lòng nữ hài lên tiếng, nhất lên hứng thú.

“ Muội là Thiên Lung cũng là Nguyệt Nhi”

“ Ukm” Đế Thiên An gật đầu một tiếng, cũng không có quá nhiều truy đuổi, một tay nắm lấy cổ áo Thiên Minh mũi chân dẫm nhẹ cả thân ảnh như tên bắn lao vào thương khung mà bay đi, nơi mà hắn hướng đến là tòa kiến trúc cao nhất trong tòa cung điện cổ xưa này.

Rất nhanh ba người đả đi đến được nơi Nguyệt nhi chỉ dẫn, là một nơi rộng rãi thoáng đãng. Từ đây có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ cung điện, bởi vì nơi này chính là đỉnh của tầng nhà cao nhất.

Được xây theo hình bát giát,trung tâm là một đài cao ngủ giác, liên kết với nhau thành một ngôi sao năm cánh rộng lớn, ở trung tâm ngôi sao là một hình thái cực âm dương. Đồng thời xung quanh có dựng đến chín cây cột lớn bao phủ, tại trung tâm một cái đài nhỏ nhô lên, trên đó lại đặt một quyển thẻ trúc quyển trục tản ra kim sắc văn tự.

“ Đây là.... Hoàng Thạch Thiên Thư” Đế Thiên An mặc dù chưa từng tận tay thấy qua Hoàng Thạch Thiên Thư nhưng tại Lâu Lan cùng Cửu Thiên Huyền Nữ trò chuyện, hắn cũng đả thấy qua được mơ hồ hình ảnh thoáng qua của hai quyển Thiên Thư mà Huyền Nữ trao tặng cho Xi Vưu và Hoàng Đế.

“ Hoàng Thạch Thiên Thư, không phải Sở Nam Công lão đầu tặng cho ta một bộ sao? Bây giờ Cự Tử lão đại lại gọi nó” Thiên Minh có chút không hiểu nhìn về phía trước quyển thẻ trục tản ra kim sắc văn tự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK