Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi vơ vét gần hết tài sản của những hộ giàu có ở Trường An, hắn không định ở tiếp nơi này mà rời đi.

Thẳng xuống hướng đông nam, trực tiếp bỏ qua mấy tòa thành lớn nhỏ mà đến Đông Bình quận của Bắc Ly.

Tầm tám giờ sáng, Thiên Trạch đáp xuống một tòa thành bên ngoài hai dặm.

Tại dưới mặt đất một nhóm ba người đang có mặt, một nam hai nữ.

Nam nhân anh tuấn khôi vĩ, tuy gương mặt hơi dài nhưng đường nét rất rõ ràng, hoàn mỹ như một thạch tượng, da còn trắng mịn hơn cả nữ hài tử, nhưng không hề gây cảm giác ủy mị, ngược lại đôi mắt lăng lê sắc bén khiến cho y tràn đầy vẻ quyến rũ bá đạo của nam nhân.

Trên trán y buộc một chiếc khăn đỏ, bên trong áo chòang xanh nhạt là bộ võ phục màu vàng, thêm một tấm bối tâm da gấu khiến cho vai y trở nên rộng hơn, hai bên tả hữu dắt một đao một kiếm, niên ký ước chừng khỏang hai lăm, hai sáu, thần thái oai phong phi thường.

Ngoài ra, y còn có gò má cao và đôi mắt rất sâu, nhìn qua đã biết không phải trung nguyên nhân sĩ, theo lối ăn mặc có lẽ là người Hồ.

Nữ nhân đi bên cạnh bạch y như tuyết,phong tư diễm lệ tuyệt thế. Thân hình nữ tử này tương đối cao, có một vẻ đẹp đến nỗi khó có thể hình dung bằng lời. Đặc biệc nốt ruồi nhỏ nơi góc miệng, làm cho vẻ đẹp nàng lại tăng lên mấy phần.

Y phục không giống với nam tử kia hiển nhiên cũng không phải cùng một tộc, mà nàng lại giống với nữ nhân còn lại.

Nữ tử còn lại không chỉ y phục mà dung mạo cũng giống chín phần,vô luận là tướng mạo thân hình hay mặt mũi làn da, nàng đều đẹp tới độ khiến người ta phải động sắc tâm, chỉ là khí chất lại thiếu đi phần thành thục như nữ tử kia.

Lúc này, cả ba người bước đi lại như gió lướt, khoảng cách không ngừng lướt qua, nhưng cả ba đột nhiên dừng lại.

Bởi trên trời phóng xuống hai cái thân ảnh chặn giữa đường.

“ Vẫn chưa tìm được hai tên tiểu tử kia à” Thiên Trạch cười nói.

Thành thục nữ tử chính là Phó Quân Sước, nàng thấy được hai người kia vui mừng, mở miệng : “ thiếp truy theo dấu vết, hai đứa nó dường như đang ở Đông Bình quận”

Bạt Phong Hàn con mắt cũng sáng lên, bởi hắn bị vẻ đẹp của Diễm Linh Cơ cho chú ý, hắn cứ tưởng gặp được hai tỷ muội Phó thị đã xinh đẹp, không nghĩ lại gặp được một cái vưu vật khác.

Cùng với đó hắn cũng bị gả nam nhân thần bí kia cho thu hút, nhìn một cái hắn đã biết kẻ này không tầm thường.

Một tháng trước nàng đã dừng lại việc cướp bóc với Thiên Trạch, quyết định rời đi tìm kiếm hai đứa con nuôi kia. Việc này Thiên Trạch cũng không cản, Phó Quân Sước rời đi liền bám theo đường củ sau đó thu thập tin tức, trên đường truy tìm Từ Khấu thì tình cờ lại gặp được muội muội mình đi vào Bắc Ly kết bạn với Bạt Phong Hàn.

“ Ta cảm ứng được khí tức của hai đứa nó, có lẽ nó đang ở trong thành kia” Thiên Trạch cất lời.

“ Là thế ư?” Phó Quân Sước vui mừng.

Thiên Trạch đưa mắt nhìn : “ đây là muội muội nàng Quân Du”

“ Ân” Phó Quân Sước gật đầu

Phó Quân Du lúc này đã không nhịn được, lớn tiếng : “ Ai là ngươi Quân Du, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là phu quân của Quân Sước” Thiên Trạch cười nói, đem tay kéo Phó Quân Sước vào lòng ôm ấp.

Phó Quân Sước xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, nói : “ buông thiếp ra, còn có Quân Du”

Phó Quân Du khó mà tin được, sự việc trước mắt để nàng tin lời y là thật, nhưng nàng không tài nào hiểu được, tỷ tỷ mình lại chịu gả cho người khác, lạnh giọng rút ra kiếm của mình : “ ta mới không tin, ngươi nhất định là giở trò lừa gạt, tỷ ta mới không gả cho Bắc Ly cẩu”

Tỷ tỷ mình cực kỳ thống hận Bắc Ly người, hơn nữa trước nay đối với chuyện thành thân không màn đến, nàng làm sao tin tưởng sự thật trước. Có lẽ là kẻ kia dùng thủ đoạn gì cũng nên.

Diễm Linh Cơ nói : “ phu quân của tỷ tỷ muội cũng không phải là Bắc Ly à”

Phó Quân Sước vội nói : “Quân Du, chàng ấy là Bách Việt người, sự tình tỷ sẽ giải thích sau cho muội, chàng ấy là tướng công của tỷ là người tỷ lựa chọn, muội không được vô lễ”

Phó Quân Du cảm xúc ngổn ngang khi nghe được.

Bạt Phong Hàn ở bên cũng có chút thất lạc, bởi khi hắn gặp được Phó Quân Du đã có chút tình cảm, yêu thích cái cô gái này, sau đó lại gặp tỷ tỷ nàng hắn lại bị khí chất cùng võ công của nàng ta mà yêu thích, trong tâm cũng muốn sở hữu đôi Tịnh Đế liên hoa này.

Bây giờ nghe Phó Quân Sước đã gả cho người nam nhân kia, nhất là bên cạnh y còn một cái vưu vật diễm lệ khác, tâm tư cũng có chút đố kỵ à.

“ Tại hạ Bạt Phong Hàn, kết bạn với hai vị tiểu thư này một đường. Còn không biết hai vị phía trước cao danh quý tánh” Bạt Phong Hàn mở miệng hỏi.

Bạt Phong Hàn là cao thủ Đột Quyết, quốc gia này nằm ở giáp ranh Tống quốc và Bắc Ly, y từ thảo nguyên rộng lớn mà nam xuống, trên đường lấy một đao một kiếm quét ngang thiên hạ cao thủ Bắc Ly, liền chiến 49 tràng vẫn chưa bại.

“ Thân phận của ta không thể tùy tiện tiết lộ, nhưng ngươi có thể gọi ta là Thiên Trạch, đây là thê tử Diễm Linh Cơ” Thiên Trạch nhìn kẻ phía trước chậm nói.

Bạt Phong Hàn nghe được thêm thất lạc, bất quá rất nhanh tỉnh táo lại : “ tại hạ thấy Thiên Trạch tiên sinh bất phàm, không biết có thể thỉnh giáo hay không?”

Hắn chủ động thỉnh chiến, một mặt là muốn chứng minh cho tam nữ thấy hắn ưu tú, một mặt là hắn đối với kẻ trước muốn so chút thân thủ.

“ Ngươi không phải là đối thủ của ta” Thiên Trạch trả lời.

“ Bạt mỗ không tin” Bạt Phong Hàn nói xong, khoé miệng vẫn hé nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng từ từ đưa lên đặt lên chuôi đao và chuôi kiếm.

Nhất thời tam nữ đều không biết y sẽ sử đao hay sử kiếm, hoặc giả là dùng cả hai, đao lẫn kiếm để đối phó Thiên Trạch.

“Cheng!”

Hữu thủ Bạt Phong Hàn đã kéo đao ra khỏi vỏ, đao khí lăng lệ vô tỉ đã tràn ngập không gian.

Trong sát na ngắn ngủi đó, đao của Bạt Phong Hàn đã rời vỏ, hóa thành một đạo cầu vồng chủ động tấn công đối thủ.

"Đang đang đang!"

Trong khoảng khắc điện chớp lửa xẹt, đao khí không cách nào đánh vở được lồng khí màu vàng do Thiên Trạch tạo ra.

Bạt Phong Hàn thấy vậy lập tức công kích tiếp, đao quang xạ khắp tứ phía, đao khí hoành không bay lượn.

Đao thế của Bạt Phong Hàn dần dần thu hẹp lại, chỉ thủ trong khoảng không gian chừng hơn thước vuông, phạm vi giảm xuống nhưng uy lực công kích lại cường. Chỉ thấy y dùng bộ pháp kỳ dị của mình di động như loài quỷ mị ép đến Thiên Trạch.

Phó Quân Du nhìn chăm chăm vào Bạt Phong Hàn đang đại triển thần oai, uy mãnh như thiên thần nhưng lại không công hạ được bí ẩn nam nhân mà tỷ tỷ chọn.

“ Ngươi đánh đủ chưa?” Thiên Trạchhỏi

“Các hạ khinh thường tại hạ ư?” Bạt Phong Hàn cường công nhiều lần không đánh bại được lồng hộ khí kia, có chút giận hỏi.

Thiên Trạch nói : “ Ngươi không sợ chết ư?”

“ Cùng cường giả chi chiến, chết có xá gì?” Bạt Phong Hàn khẳng khái nói, hắn biết người này võ lực có một không hai đương thời cùng y chiến mình chết không nghi ngờ, nhưng võ giả chi tâm gặp được hiện giờ đệ nhất thiên hạ cường giả hắn không muốn bỏ qua cơ hội cùng y chiến đấu, cho dù có là tử vong đi nữa.

“ Tốt! ta ban cho ngươi một kiếm” Thiên Trạch đưa tay lên, Luyện Khí Chi Kiếm nháy mắt hiện ra.

“ Cái gì?” Phó Quân Du giật mình hô lên khi thấy trống rỗng ngưng hiện mấy trăm chuôi đại kiếm màu vàng.

Bạt Phong Hàn cũng giật mình, nhưng áp bách phía trước để hắn không nghĩ nhiều,
hắn đầy mặt ngưng trọng, thanh kiếm còn lại của y cũng ra vỏ, y tích tụ lực lượng, tụ thế của mình, chuẩn bị cho tràng ác liệt va chạm gần đến, đây có thể nói là lần giao thủ mạnh mẽ nhất trước giờ y gặp khi đi vào trung nguyên.

“ Ầm! Ầm! Ầm”

Đao khí kiếm khí va chạm với Tru Tiên, kình lực bắn ra bốn phương tám hướng như cơn gió mạnh quét qua.

Đất đá cuốn lên, bụi mùi hiện ra.

“Bành!!!”

Vang dội một tiếng, dưới mãnh liệt công kích của Luyện Khí Chi Kiếm, Bạt Phong Hàn không thể chống cự được, đao thế kiếm thế bị phá, Luyện Khí Chi Kiếm mạnh mẽ xé nát đi hắn ‘thế’ và ‘khí’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK