Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có nội gián trong Tống Võ Môn chuyện này hắn đã nghi ngờ, cho đến ngày hôm nay tình cờ nghe được, hắn liền đã rõ vì sau Bá Vương Quỷ Diện Giáp lại bị phát hiện và bị lấy đi.

“ Xem ra thì có vẻ ngươi biết rõ nguồn gốc của hắn, liệu có thể nói cho ta nghe được không ?” Lưu Viên Tán ẩn ý sâu sa hỏi.

Trương Kiến Quân khẩn trương hơn : “ ơ, dạ, môn chủ… thuộc hạ không hiểu người đang nói gì”

Lưu Viên Tán trực tiếp huy kiếm, một đường kiếm xuyên thủng bả vai trái của y.

“ Ối… thuộc hạ có biết gì đâu?” Trương Kiến Quân bị đau nhưng nén nhịn, vẫn chối lấy

Lưu Viên Tán lạnh giọng : “ ngươi còn cố ý che giấu hành vi để lừa ta thì lầm rồi đó”

Trương Kiến Quân run rẩy, hắn không nghĩ đến vị môn chủ mà hắn nghe nói bấy lau ham mê tửu sắc, bỏ bê việc sư môn giờ đây lại rất tỉnh táo. Thậm chí giống như ác quỷ từ địa ngục, mạng sống của hắn chưa có bao giờ mong manh như hiện nay.

“ Vậy thì ta không còn cách nào khác. Đành tìm them kẻ nào đã bán đứng môn chủ cho kẻ xấu vậy” Lưu Viên Tán lạnh giọng hơn đem trường kiếm giơ lên.

Trương Kiến Quân run rẩy, hoảng sợ vì bảo trụ mạng sống thành thật khai : “ ôi môn chủ, xin người hãy lưu tình. Thuộc hạ xin khai hết ạ. Kẻ hậu thuẫn rắp râm bày đặt mưu kế lần này là Đào Nguyệt Thiên, đệ tử thứ hai của Thiên Mã Tướng Quân đấy ạ”

“ Ngươi nói cái gì?” Lưu Viên Tán giật mình kinh thốt.

Vì mạng sống Trương Kiến Quân đành đem hết thảy mọi chuyện mà hắn biết nói cho Lưu Viên Tán nghe, chỉ cầu giữ lại một mạng của mình.

Từ miệng của Trương Kiến Quân biết được âm mưu của Đào Nguyệt Thiên là muốn nhắm vào sư đệ mình, để hắn chết tại ngay Tống Võ Môn. Và nhân cơ hội này mà đứng sau kích động cuộc huyết chiến giữa Chính Tà hai phái.

Lưu Viên Tán rõ ràng chuyện đã không còn nhỏ, lập tức mang theo Trương Kiến Quân đến đại sảnh, triệu tập chư vị trưỡng lão cùng Lưu Thăng Bình nghị sự.

“Trương Kiến Quân sao lại thế này?” Lưu Thăng Bình nhìn dưới sàn nhà thụ thương nghiêm trọng huynh đệ mà cả kinh, vội tiến đến gần phẫn nộ : “ kẻ nào đã thương ngươi, nói mau”

“ Công... công tử.” Trương Kiến Quân lấp lửng không dám nói.

Lưu Viên Tán nhìn thấy, trầm giọng : “ Thăng Bình! Đệ đang bày mưu tính kế với tên này ư?”

Lưu Thăng Bình không rõ nói : “ Sư huynh? Sao huynh lại nói vậy? Đây là Trương Kiến Quân, Kiếm Hồn quan chủ kia mà? Làm gì có chuyện…”

“ Đệ có biết, trước khi đầu quân cho Tống Võ Môn, hắn đã là gián điệp của Đào Nguyệt Thiên, đệ tử thứ hai của Thiên Mã Tướng Quân rồi không?”

“ Sao?” Không chỉ Lưu Thăng Bình còn lại người ở trong gian phòng đều biến sắc

Lưu Viên Tán nói : “ tên Đào Nguyệt Thien đó đang có âm mưu diệt trừ sư đệ thứ 6 là Hàn Phi Quang…”

“ Huynh đang nói gì đệ không hiểu” Lưu Thăng Bình vẫn còn chưa rõ lắm.

Lưu Viên Tán quát : “ Đệ vẫn chưa hay biết gì sao? Đào Nguyệt Thiên đang lợi dụng hắn để giết Hàn Phi Quang, sau đó đổ mọi rắc rối lên cho Tống Võ Môn ta đấy.”

Nếu là trước kia Lưu Thăng Bình sẽ còn nghi ngờ, nhưng từ khi cùng huynh trưởng đối thoại hắn làm sao lại không tin. Nhấc là bây giờ Hàn Phi Quang có liên quan đến nhóm khách quý kia, nếu như chuyện này là thật thì biết giải thích thế nào với Đế Thiên An?

“Trương Kiến Quân, ngươi còn gì để nói không?” Lưu Thăng Bình lớn tiếng chất vấn

“ Bẩm, thuộc hạ... vô tôi ạ!” Trương Kiến Quân lúc này trở chứng lại không chịu nhận tội danh của mình, ngược lại dội nước bẩn cho người khác : “ thuộc hạ vô tình đi ngang qua từ đường thì bỗng nhiên bị môn chủ chặn lại rồi vu khống , chứ thuộc hạ không biết gì cả, thuộc hạ bị oan! Xin công tử che chở”

“ To gan!” Quang Đông Hi cùng tam vị trưởng lão nghe mà giận dữ, bọn họ dù không thấy sự tình phát sinh nhưng nhất mực tin tưởng môn chủ.

“Trương Kiến Quân! Ngươi dám lật lọng với ta sao? Tội thật đáng chết!” Lưu Viên Tán nghe mà giận giữ : “ Chính mắt ta đã thấy ngươi bắt tay với thuộc hạ của Thiên Mã Tướng Quân”

“ Thế môn chủ có bắt được tên thuộc hạ đó không?” Trương Kiến lại đi ra chất vấn.

Lưu Viên Tán đáp : “ sau khi bị trúng kiếm của ta, hắn đã uống Hóa Cốt Tán tự phân hủy xương cốt, giờ không còn dấu vết gì?”

Thiết Lâm nghe được nói : “ chắc chắn là thế rồi. Người không có thực thì làm sao để lại dấu vết chứ”

“ Ngươi dám vô lễ với bản môn chủ ư?” Lưu Viên Tán nghe được càng giận, lớn tiếng quát hai tên thuộc hạ.

“ Công tử hãy cứu thuộc hạ. Môn chủ bị điên rồi” Trương Kiến Quân biết nhị công tử đối với mình có tình huynh đệ mà môn chủ mấy năm nay sa vào tửu sắc, làm ra không ít chuyện hồ đồ để cho các môn hạ bất mãn, hắn chính là muốn lấy cớ này mà thoát thân

“ Tên khốn kiếp!” Cùng một lúc hai huynh đệ họ Lưu cùng quát.

Lưu Thăng Bình đã một cước đem Trương Kiến Quân đá văng ra, mà Lưu Viên Tán đã rút kiếm trực tiếp chem. Vào cánh tay kia của hắn. Hai huynh đệ cùng một lúc làm ra hành động để cho Trương Kiến Quân cùng các đoàn trưởng giật mình.

“ Trương Kiến Quân, tên gián điệp bẩn thỉu. Ngươi không chỉ có ý hãm hại ta lại còn trơ tráo vu oan cho sư huynh ta.” Lưu Thăng Bình giận giữ, đã không nhịn được rút kiếm nơi tay trực tiếp giết.

“ Công…” Trương Kiến Quân ho ra một ngụm máu, con mắt mở lớn không nghĩ đến mình lại bỏ mạng như vậy, hoàn toàn không như hắn sở liệu người kia sẽ tin hắn.

“ Công tử?” Thiết Lâm, Trương Kiến cũng giật minh kinh hô lên, bọn họ đều không nghĩ nhị công tử lại tin tưởng lời môn chủ.

“ Cũng may nhờ có sư huynh, bằng không đệ đã bị kẻ tiểu nhân này hãm hại. Trúng kế của kẻ khác” Lưu Thăng Bình đem kiếm tra vào cảm kích nhìn huynh trưởng.

Lưu Viên Tán nhìn thấy kết cục của gả phản bội, tức giận cũng lắng xuống : “ bây giờ cũng đã có câu trả lời cho bọn họ. Đệ chọn cơ hội nói ra đi”

“ Huynh yên tâm” Lưu Thăng Bình gật đầu.

Lưu Viên Tán đem kiếm tra vào vỏ, rồi vổ một tay lên vai : “ Đào Nguyệt Thiên cố ý nhắm vào giữa lúc ta và Đế Thiên An công tử sắp quyết chiến. Kiếm thuật của ta còn chưa hoàn thiện, sắp tới việc bản môn ta giao lại cho đệ cùng trưởng lão quản lý. Đệ phải đề phòng, đừng để chuyện hôm nay xảy ra nữa”

Lưu Thăng Bình nghe xong trịnh trọng đáp : “ sư huynh an tâm, đệ sẽ không để huynh thất vọng, không để cho bất cứ kẻ nào ảnh hưởng đến cuộc quyết chiến sắp đến”

Cho dù từ Trương Kiến Quân biết được âm mưu của Đào Nguyệt Thiên đi nữa, Lưu Viên Tán sắp xếp mọi chuyện và đề phòng cảnh giác. Nhưng tên đã rời cung khó mà thu hồi lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK