Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách bọn họ một đoạn xa, bên trong đại điện vị trí Đế Thiên An chổ, ngay phía trước một cái cao đến năm mét vật thể, xung quanh bề mặt được hỏa diễm thiêu đốt, cho đến khi hỏa diễm rực rở tiêu thất để lộ ra nhan sắc- một mảnh đen thui.

Không có một chút bất kỳ mùi thơm nào, chỉ có mùi cháy khét bởi nung đốt.

“ Để ta giúp cho” Lục Vân là người đầu tiên phóng đến, thân là ăn hàng số một kẻ nàng biết rõ đồ ăn của Đế Thiên An làm ra có sức dụ hoặc lớn như thế nào.

“ Phanh!!” Nấm đấm nhỏ vung ra oanh kích lên khối bùn đất đả bị nung đốt thành gốm sứ, theo lực đạo của nàng tiếng “ crac” bể vở không ngừng phát sinh.

Một cỗ không có gì sánh kịp lá sen mùi thơm ngát, hòa lẫn thịt gà hương vị cùng các gia vị hòa trộn, nhất thời từ phá toái gà ăn mày bên trong phát ra, dụ cho người thèm ăn nhỏ dãi.

Hương thơm còn tản mát ra bên ngoài khiến cho những kẻ ở ngoài không cưỡng lại được mà hít lấy mùi thơm này.

“Ực!” Lục Vân nuốt một ngụm nước bọt.

Lục Vân đem từng khối bùn đất dọn sạch sẽ, vừa mới mở ra lá sen, một cỗ càng thêm nồng nặc mùi thịt nhất thời đập vào mặt, khiến nàng càng thèm thuồng hơn.

Nhìn nữa lá sen to lớn bên trong, bóng loáng sáng loáng một con ma thú giống như là một đầu chim khổng lồ, biểu bì còn có một chút vàng và giòn cảm giác, vẻ ngoài mười phần, hoàn mỹ không ngớt.

“Quá thơm, không nghĩ tới hương khí dĩ nhiên toàn bộ ở quả cầu bùn bên trong, thơm quá đi chỉ ngửi thôi đả ngon rồi.” Thân hình nhỏ nhắn, một đầu tóc ngắn như Bạch Thái khác chăng là màu xanh lục, cái mủi không ngừng hít vào những hương khí từ bên trong đạo thức ăn kia tỏ ra.

Nàng tuổi tác so với Quỷ Mị Sâm Lâm lớn hơn một chút, Thương Bạch Đích Kiểm tuy vóc dáng nhỏ nhắn nhưng thực lực lại không can hệ gì. Với mệnh khí Thú Huyết, nàng có thể biến hóa thành người sói để chiến đấu, thực lực không kém cạnh gì các Thánh Vương của Thần tộc.

Thương Bạch Đích Kiểm thân hình lao nhanh đến bên cạnh Lục Vân, bàn tay vươn ra các ngón tay nhanh chóng trở nên sắc bén, ngạnh sanh đem một cái đùi thịt xé ra.

“ Xoạc”

Thương Bạch Đích Kiểm cảm nhận rõ được mùi thơm nồng nàn, cùng với nhiệt độ nóng bức từ cái đùi thịt truyền lại, đả nhịn không được đem miệng lên định cắn lấy.

Nhưng nàng nhanh còn có kẻ nhanh hơn, Lục Vân ở bên liền lóe lên một cái đem cái đùi gà trên tay của Thương Bạch Đích Kiểm một hơi, hút vào miệng nhỏ của mình.

“Ngươi cái tên này, sao lại tranh đồ của ta” Thương Bạch Đích Kiểm tức giận quát mắng, đồ ăn đã đến miệng còn bị cướp nàng làm sao mà chịu được khi thấy thần sắc hưởng thụ của Lục Vân.

“ Tên mới đến thật không biết quy cũ gì cả, công ta lớn nhất....” Lục Vân còn định nói, con mắt liền trừng lớn lên khi thấy Tùy Phong Khởi Vũ đả xuất hiện bên cạnh đạo thức ăn, một đao đem cái đùi lớn phân ra giành lấy cho mình.

Còn chưa hết, hai nữ đại tướng khác của Minh tộc cũng tham dự vào tranh giành thức ăn mỹ vị này.

“Ta sẽ không khách khí!”Tinh Tinh Hữu Lệ nói xong thân hình đả nhanh chóng dùng Độn Không thuật đem một cánh gà bắt lấy mà ăn.

Ăn một miếng, mềm nát vụn hương nhu, hỗn hợp da thịt xốp giòn, còn có lá sen mùi thơm ngát, cùng vô các loại hương vị hỗn hợp khiến nàng mê say.

“ Hỗn đãn” Lục Vân tức giận quát lên, nhìn từng bộ phận mình ưa thích bị kẻ khác đoạt đi nàng làm sao mà chịu được chứ, trực tiếp há miệng đem phần còn lại trực tiếp nuốt vào bụng.

“ Ngươi cái tên tham ăn này, phần của ta đâu” Thương Bạch Đích Kiểm hung hăn nhảy đến gần, nhìn toàn bộ thức ăn chui vào trong miệng nhỏ bé của nữ hài mà tức giận không thôi, nàng còn chưa được ăn một miếng nào đây.

“ Ta cũng chưa được nếm!” A Lam, Khổng Tước ở cạnh bên cũng thầm mắng cái đồ tham ăn Lục Vân, một hơi đem toàn bộ thức ăn nuốt vào bụng.

Bạch Thái cười khúc khích mà nói : “ Lục Vân ăn hết rồi, chúng ta phải ăn gì đây?”

Lục Vân từ say mê tỉnh lại, vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, ợ lên một cái, con mắt đảo một vòng rồi đem tay chỉ về từng kẻ tranh đoạt thức ăn, chính khí lẫm nhiên mà đổ tội cho kẻ khác : “ không phải là lỗi của ta, là do bọn họ đoạt đồ ăn trước. Công của ta lớn nhất, lẻ ra được chọn đầu tiên, nhìn xem ta thích ăn nhất đùi gà và cánh gà đều bị bọn họ đoạt rồi, Thiên An ca ca ngươi phải làm chủ cho Lục Vân”

Thương Bạch Đích Kiểm tức giận mắng : “ Cái gì mà công lớn nhất, không phải chỉ đập đống bùn đất thôi ư?”

A Lam chen lời vào : “ Cái đồ thăm ăn, đoạt của ngươi đùi gà cánh gà, còn ngươi ăn hết còn lại. ”

Đế Thiên An cười nói : “ chỉ một đồ ăn mà thôi, cũng may ta còn chuẩn bị một món ăn khác bù vào”

Theo cái tay hắn phất nhẹ, một cái 12 phẩm hoa sen hiện ra, mỗi phẩm có tổng cộng 36 lá, màu sắc sặc sở xinh đẹp, lại không hề có bất kỳ mùi thơm gì.

“ Crac”

Một tiếng vở nát như pha lê đổ vở, một cánh hoa sen bị Đế Thiên An bẻ gãy mà phát ra thanh âm. Nhất thời một mùi thơm so với trước kia càng nồng đậm say lòng người khuếch tán ra tứ phương.

“ Ực!!!” Lục Vân lại nuốt nước bọt liên tục, nhìn cái hoa sen to lớn phía trước mà thèm thuồng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được năng lượng tinh thuần nồng đậm ở bên trong cái bánh sen kia.

Đế Thiên An cầm một mảnh lá sen ăn lấy, đồng thời lại phân chia một phẩm liên hoa cho từng nữ bên dưới.

Thương Bạch Đích Kiểm đả sớm không chờ được, liền đem một mảnh hoa sen ăn lấy, vừa vào miệng liền tan ra, cơ thể thoáng lên run rẩy, cả người như lọt vào ôn tuyền thư sướng, cơ thể các bộ phận dường như đều được mát xa thư thích.

Dư vị thì khỏi phải bàn cái, ngọt lịm, bùi bùi, béo ngậy còn có đăng đắng nhẹ… rất nhiều thứ tạo thành một hỗn hợp dư vị công kích lên tinh thần đại não nàng, để cho nàng mê mẩn.

Cắn một miếng, để cho Thương Địch Bạch Kiểm say mê, không nhịn được đôi tay cùng cái miệng của mình mà ăn lấy ngấu nghiếng.

Bất tri bất giác, nàng liền đem mười cái lá sen bằng bàn tay mình tiêu diệt.

Đế Thiên An khóe môi nhích lên độ cong, lại đem 1 phẩm khác cắt ra đem 10 phẩm còn lại cất đi, chậm rãi bẻ ra một lá sen khác mà ăn, lần này không có phân chia cho đám nữ, cười nói : “ thứ này Bản Đế làm cũng tốn thời gian và công sức, vốn là để cho Bản Đế nhâm nhi dưỡng thương, lần này sự cố mới đem ra cho các nàng dùng.”

Ăn không đã ghiền, Lục Vân đánh chủ ý lên một nửa lá sen còn lại trên tay Đế Thiên An, nói : “ Thiên An, ngươi không ăn nữa để ta ăn giùm cho”

“ Đúng là bụng không đáy mà, ta thấy ngươi thật là đáng sợ đó” Đế Thiên An nhìn tham ăn Lục Vân cười nói, song cũng không có phản đối đem nửa miếng lá sen kia cấp cho nàng.

Lục Vân liền nhanh đem tay đoạt lấy, ăn ngấu nghiến.

Ẩm thực mà Đế Thiên An làm ra không những hương vị mỹ miều, đáng nói là còn có thể tẩm bổ huyết khí cùng linh hồn. Với Lục Vân mà nói chính là chuyện vô cùng chờ mong.

“ Hì hì, Bạch Thái!” Lục Vân lại đi đến gần Bạch Thái tươi cười nhìn nàng.

Bạch Thái bụng cũng đã no, lực lượng bên trong quá nhiều nàng không tiêu thụ hết, đành đem mảnh lá sen đưa ra, cười nói : “ cho Lục Vân”

Có điều một đạo bóng ảnh đã cướp đến ngay, là Thương Bạch Đích Kiểm.

“ Phựt!” không nói một lời, đồ ăn đã đến miệng liền bị cướp Lục Vân táo bạo phun ra một ngụm hỏa diễm, trực tiếp đốt cái nữ tử kia.

Bất quá Thương Bạch Đích Kiểm liền không đứng yên nhận đòn, dùng Độn Không thuật nháy mắt tiêu thất, lần nữa hiện ra đã ở một nơi khác trong Thận Lâu.

Nơi này là một đồi núi, sinh cơ bừng bừng cỏ cây tươi tốt, vô số gốc thực vật cho trái chín mọng.

“ Khốn kiếp! Bản thần điểu không phát uy, lũ các ngươi cho rằng bản thần điểu dễ khi dễ ư?” Lục Vân giận, khí thế bùng phát lên cả người phủ lên hỏa diễm, phi hành muốn truy theo.

“ Được rồi, chỉ một mẩu bánh thôi! Tối làm thêm một chút” Đế Thiên An can ngăn

Lục Vân dừng lại, nói : “ ta muốn gấp đôi”

“ Được” Đế Thiên An đáp ứng, để cho Lục Vân cùng Thương Bạch Đích Kiểm đánh nhau trong nội thiên địa, chỉ e không gian bên trong chịu tai ương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK