Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Cung Đại Việt là một tòa quân chủ cư ngụ cực kỳ khác biệc với chư quốc trên trung nguyên chi địa.

Cả cái Đế cung hoa lệ rộng lớn cũng chỉ có một một cái thủ hộ người giữ bên ngoài, bên trong không chỉ có Đế vương cùng phi tần ở mà còn có nam tử khác sở ngụ, thậm chí còn cả khách nhân nán lại, càng không có đông đảo cung nữ thái giám.

Nhân số trong chưa đến vạn con người đổ lại, song không ai dám mạo phạm, tuy thế nhân bàn tán xôn xao nhiều nhưng chẳng có ai dại dột dám ở trong thành phỉ báng vì Đế Vương kia cả.

Bởi chỉ cần phỉ báng không bị bắt đi lao động khổ sai cũng chính là nhừ xương hoặc thảm hơn là như những kẻ ngoài thành bị phạt, mà những kẻ này đều là trung nguyên người, còn dân chúng Bách Việt thì ai dám đi mạo phạm thần linh của mình chứ?.

Nhóm người Hàn Phi đi đến Đế Cung cũng giống như rất nhiều người mới đến, họ bị Đế Cung cảnh tượng cho choáng ngợp.

“ Vô Song Quỷ huynh! đây là người tỷ muội với Đế Phi Lộng Ngọc, còn đây là sứ thần Hàn quốc muốn diện kiến Đế Long Hoàng” Cái Nhiếp đi đến trước cửa vào hướng Vô Song Quỷ khách khí.

Vô Song Quỷ vốn tĩnh tọa nghỉ ngơi, đôi mắt lại mở ra, mục quang nhìn chằm chằm về Vệ Trang, kẻ kia từng đã bại mình, hắn “ Hừ” một tiếng khó chịu.

Nói ra từ khi được chủ nhân trông giữ cửa cung, cũng không ít kẻ muốn xông vào song bị hắn đánh trọng thương, vài kẻ cũng bỏ mạng.

Tuy nhiên cũng không ít ngoại lệ, nếu là chổ khác làm gì có chuyện đó, bất quá chủ tử hắn cũng hơi lạ đời, thành ra Vô Song Quỷ so với Khu Thi Ma và Bách Độc Vương thì công việc nhiều hơn nhưng lại bớt đầu óc vấn đề này hơn.

“ Vô Song huynh, từ biệt đã lâu, lại gặp rồi” Hàn Phi một bộ niềm nở khách sáo.

Vô Song Quỷ có thể không cho mặt mủi Hàn Phi nhưng Đế Phi không thể không cho, hơn nữa Vệ Trang lần trước cũng tha mạng cho hắn, ân tình này hắn trả lại, đứng dậy đi vào kết giới đem cửa lớn mở ra.

Đám người thi lễ đi qua, sau đó bước lên Long Lộ.

“ Đây chính là Long Lộ đó ư?” Tử Nữ suốt cả quá trình im lặng, bước lên Long Lộ quan sát cảnh vật cũng cảm thán.

“ Nghe qua đã đủ rung động, tận mắt chứng kiến càng kính sợ” Lý Khai dìu thê tử đi lên rồi nói.

Hồ phu nhân nhẹ gật đầu : “sức mạnh này chỉ có thần tiên mới có được”

“ Thần tiên ư?” Hồng Liên đi theo sau cửu ca mình, vốn trên đường từ Hàn đến đây tràn đầy bất mãn, nhất là khi đến cổng thấy phụ thân mình xác giữ ngoài thành, nàng đối với Việt Đế cực kỳ không ưa thích gì, nhưng đến bây giờ thì bị cảnh sắc nơi này cho dời đi lực chú ý.

Vệ Trang không nói nhưng ánh mắt ngưng trọng nhìn qua mọi thứ.

Hắn trong lòng có phần phiền muộn, bởi hắn chọn lấy Hàn quốc làm chổ chiến trường thi triển tài hoa, rõ ràng cùng với Thiên Trạch gặp gỡ trước lại cùng với y va chạm, để rồi bây giờ bá chủ vùng phía nam đã dần hiện rõ, mà sư ca mình vừa xuống núi lại chọn đúng thời cơ đến Bách Việt rồi được người kia trọng dụng.

Hoành kiếm người công ở tính, đại thế Bách Việt đã rõ, lấy Vệ Trang trí tuệ làm sao không nhận ra được khó quốc gia nào có thể cản được Đại Việt Thiên Trạch, đối với Vệ Trang mà nói đây là một cái cực kỳ áp lực, bởi sư ca hắn đã nhập chính Đại Việt mà hắn đồng dạng cũng dấn thân vào chính trường Hàn quốc.

Tương lai hai huynh đệ bọn họ chi chiến, thắng bại bị Thiên Trạch ảnh hưởng rất lớn.

Đám người di chuyển đã lên đến được điểm cuối Long Lộ, tại điểm cuối vị trí này nhìn xuống cả đô thành Thăng Long đều thấy được, còn cả bao quát cả Đế Cung.

Nhìn ở vị trí này càng thấy rõ được tân thành đầy sức sống cũng như hoa lệ như tiên cảnh chốn Đế Cung.

“ Xuy xuy xuy!”

Khi qua Long Lộ điểm cuối, bước chân lên Long Cung đảo nổi, từng người như xuyên qua một lớp lồng vô hình, lập tức tiếng tiêu êm dịu vang lên, phát ra từ Long Điện phía trước.

Đột ngột một đạo nam tử ngân vang hòa lẫn với tiếng tiêu, tiếng ca nam tử càng lên cao tiếng tiêu lại giảm xuống, tiêu giảm thì cầm lên, tiết tấu dồn dập.

Người nghe được tựa như tiếng vó ngựa dồn dập.

“ Bá nghiệp ngàn năm, trăm trận trăm thắng.
Bốn phương đều dậy lên tiếng hát.
Vó ngựa tung bay, giương cung bắn điêu bay lượn.
Cả trời đất đều trong trái tim ta.
Trên đường bụi bay vạn lý, ánh trăng mờ mông lung.
Người tài cô đơn chợt khuất bóng.
Chân tình xẻ chia cùng ai, sinh tử nguyện tương phùng.
Ưỡn ngực vươn vai làm nên đại sự.
Vó ngựa tung bay, giương cung bắn điêu bay lượn.
Cả trời đất đều trong trái tim ta.”

Lời ca nam tử trầm ấm hòa lẫn cầm tiêu, người nghe được như lọt vào một không gian rộng lớn, bọn họ thấy được núi xanh bát ngát biển lớn mênh mông, thấy được một cái thân ảnh cởi ngựa trên thảo nguyên giương cung bắn đại điêu.

Thấy được y cởi ngựa sa trường bách chiến bách thắng, thấy được y tung hoành giữa thiên địa, như nắm cả thiên địa trong trời đất.

“ Hay! Hay! Hay lắm!” một giọng nam hào sảng khác thốt lên, y mặt vuông vứt cương nghị lúc này đang cầm một cái vò rượu lớn, ngửa đầu mà uống ừng ực.

“ Lời ca hào hùng đầy khí phách, hảo một khúc Đất Trời Trong Tim Ta” một cái tuấn lãng nho nhã nam tử, quỳ ngồi tại bàn sập nâng chung rượu, chậm rãi bình luận.

Hai người này có thể có mặt ở tại Long Điện trên đối ẩm, không phải Chiêu Hiền Điện người mà là hai vị Vương gia khác họ của Bách Việt.

“Bệ hạ không chỉ tinh thông trị nước, cầm kỳ thi họa còn ca xướng còn nhất lưu” A Châu một bên ngồi bên cạnh nam nhân mình, tán thưởng.

“Không hổ là đại ca bệ hạ, cái gì cũng giỏi, thiên hạ đệ nhất” A Tử một bên lấy lòng.

Khấu Trọng đệm vào : “ khúc nhạc này thật khí phách, phụ hoàng là sở cho nhi thần đấy ư? đúng chỉ có nhi thần mới phù hợp với bài hát này”

Từ Tử Lăng nói : “ Ngươi đúng là tự yêu mình”

“ Này con thấy hợp với con hơn đấy!” Đoạn Lãng cũng nói vào.

“ Khúc nhạc này thật khí phách, mà chàng hát lên lại càng bá khí hào hùng, Loan Loan lại thêm mê mẩn” Loan Loan kiều mị không xương tại lòng Thiên Trạch ngồi.

“ Có thêm Thanh Tuyền, Thủy Dao, Tuyết Mai, Tỳ Bà, Khinh Sương cùng Lộng Ngọc hợp tấu, đêm nay thật để cho chúng ta mở rộng nhãn giới, thì ra các nhạc cụ còn có thể phối hợp mà lại hay như vậy” Trầm Lạc Nhạn ở một cái bàn sập ngồi chen vào.

Thế gian nhạc cụ rất nhiều, nhưng từ trước đến nay hành gia chơi nhạc đều chỉ độc một loại nhạc cụ, cho dù tinh thông nhiều món cũng không có hòa tấu, các khúc nhạc chỉ một loại phát ra, bởi thế nhân cho rằng các nhạc cụ cùng thổi sẽ dẫn đến tạp âm xáo trộn.

Hoặc là từng loại nhạc cụ vang lên trước sau, không có như đêm nay cầm tiêu hòa tấu còn cả những nhạc cụ mới mẻ mà Thiên Trạch đem ra, được hắn pha trộn tạo thành một bản nhạc vừa hào hùng lại khiến người nghe mê mẩn.

“ Bài này nếu để cho Tiêu đệ chủ ca thì thích hợp, lại thích hợp với tính cách của đệ ấy, đảm bảo phát huy 10 phần công lực cùng ý cảnh, ta chỉ được 7 thành, tiểu Trọng tiểu Lăng thì tầm 6 thành, để Dự đệ thì thôi quên đi” Thiên Trạch cười nói

Đoàn Dự đem chung rượu nói : “ bệ hạ nói không sai, bài này nhị ca hát rất thích hợp, lời ca này đệ hát không ra được khí khái đó”

Tiêu Phong uống một hơi đã hết nửa vò rượu, nói : “ bệ hạ quá lời rồi, thần đệ quen ăn to nói lớn, ca xướng việc này sao được, có khi lại giống trâu rống ấy chứ”

Hắn lời nói kéo lên đám nữ một tràng cười.

“Tuy Đại Việt đúng là sự vụ dồn dập cùng nhiều, bất quá không nên ôm đồm nhiều, Dự đệ ta không nói, Tiêu đệ ngươi cứ ôm hết công việc chạy đông chạy tây không sợ đệ muội u oán ư? Tiêu bá phụ cũng gấp cháu đến nơi rồi” Thiên Trạch đùa giỡn.

A Châu mặt đỏ lên, nhẹ mắng : “ bệ hạ, ngươi đừng lấy muội ra trêu chọc nữa, còn nữa để cho chàng ấy bận tối ngày còn không phải do bệ hạ làm ra ư? bản thân thì làm vung tay chưởng quỷ”

Thiên Trạch quay nhìn Đoàn Dự : “ Dự đệ, đệ mổi ngày ăn chơi phè phởn, không trợ giúp ta được một chút à”

Đoàn Dự mở mắt lớn nhìn, nói : “ đại ca, đệ ở Quốc Tử Giám dạy một đống người từ sáng đến tối, có thời gian nào ăn chơi, có bệ hạ cùng các nương nương khoái nhạc một chổ không quản triều chính thì có”

Thiên Trạch một bộ không để ý : “ dạo gần đây ta trăm công ngàn việc, cùng với mấy cái thê tử thương lượng chuyện đại sự, há như đệ nghĩ bậy, chớ có nói mò “

“ Phốc xuy” mấy cái nữ tử ở bên nghe hắn chững chạc nói năng như vậy cũng buồn cười, ai nấy che miệng cười nhẹ.

Đoàn Dự tin được mới lạ, một tháng biến mất kia có ngu hắn cũng đoán ra được là ở Long Điện này làm gì.

“ Được rồi, còn có khách nhân đến” Diễm Linh Cơ lại cắt ngang cuộc trò chuyện.

Lời dứt đám nữ đem mắt chuyển, từ xa thấy được Cái Nhiếp đám người.

Hàn Phi, Vệ Trang.... từ xa nghe được trò chuyện cũng không vội đến ảnh hưởng cuộc dạ đàm, cho đến khi đám người kia chú ý thì cũng cất bước lại gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK