Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Liên đã không phân biệt được trên người là mồ hôi hay là nước mưa.

Mọi người đều cho rằng trải qua chuyện ở biên cảnh, tu vi của hắn đã đứng trên trưởng lão giữ các, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt làm sao mình chống lại được sấm sét chín tầng trời kia, nói chi tới Lôi Vô Kiệt đang trên tầng mười lăm.

Hắn quay sang phía Tư Không Trường Phong kêu lớn: “Tam sư tôn!”

“Sao nào? Thấy bằng hữu gặp nguy hiểm mới cuống lên gọi ta là tam sư tôn?” Tư Không Trường Phong không hề nóng nảy, nhìn thấy Thiên Trạch cũng không có ý định ra tay tiếp hắn tạm thời gác lại với kẻ này, chậm rãi gọi với lên trên Đăng Thiên các:

“Chúc mừng Vân Hạc huynh trở lại Thần Du cảnh! Nhưng Đăng Thiên các... tốn bao tiền mới dựng được, khẩn thiết xin Vân Hạc huynh hạ thủ lưu tình, nếu sét này thật sự đánh xuống, Đăng Thiên các không chịu nổi đâu.”

“Tam sư tôn!” Đường Liên vội hướng Thương Tiên la lên: “Giờ là lúc lo cho Đăng Thiên các hay sao!”

Lôi Vân Hạc trên các cười nói: “Cho dù có phá Đăng Thiên các của ngươi thì đã sao?”

Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày, chỉ nói ba chữ: “Xin ngươi đấy...”

“Xì!” Cuối cùng là con gái duy nhất của hắn, Tư Không Thiên Lạc nói ra tiếng lòng của mọi người.

“Ha ha ha ha.” Lôi Vân Hạc ngửa đầu lên trời cười lớn, tay trái vung về phía trước, không ngờ tia sét kia bị ném lại bầu trời.

Mây đen tiêu tan, mưa gió chấm dứt, dường cứ như mọi thứ vừa qua chỉ là ảo ảnh. Hắn quay đầu lại nhìn Lôi Vô Kiệt: “Ngươi muốn lên tầng mười sáu, sau đó dẫn người đó đi gặp sư phụ của ngươi?”

Lôi Vô Kiệt gật đầu, nhưng rõ ràng mới tầng thứ mười lăm này hắn đã chẳng qua được làm sao đến tầng mười sáu.

Lôi Vân Hạc lại như biến thành người khác, gương mặt như trở lại thời thiếu niên, nói: “Được. Đến lúc đó ta cũng sẽ tới gặp Lôi Oanh. Ta muốn hỏi hắn một câu.”

“Hỏi gì vậy?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

“Con mẹ nó tưởng ta chết thật à? Con mẹ nó không muốn gặp ta à?” Lôi Vân Hạc đột nhiên chửi bậy, khí thế tiên nhân trên người lập tức tiêu tan phân nửa.

“Hả?” Lôi Vô Kiệt ngây ra như phỗng.

Lôi Vân Hạc không buồn để ý tới hắn nữa, gầm lên bên cửa sổ: “A Ly!”

Một tiếng hót lớn vang lên, thê lương lạ thường!

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy từ trong Thương Sơn có môt con hoàng hạc lớn phóng thẳng lên trời, tiến vào áng mây, giây lát sau đã đi tới ngoài Đăng Thiên các.

Lôi Vân Hạc bước ra cửa sổ, nhảy lên lưng hoàng hạc. Hoàng hạc kêu ríu rít không ngừng, lượn vòng quanh Đăng Thiên các.

“Thần tiên, thần tiên kìa!” Mọi người trong thành Hạ Quan lập tức quỳ xuống dập đầu khi thấy cảnh này.

“A Ly, chờ ta ra khỏi các lâu lắm rồi phải không?” Lôi Vân Hạc nhẹ nhàng xoa đầu hoàng hạc.

Hoàng hạc đáp lại bằng một tiếng kêu dài.

“Ta từng nhất chỉ phá Vô Song, ta từng song chỉ đoạn Long Lộ, nhưng tam chỉ của ta vẫn không phá được Tru Tiên, còn mất đi một cánh tay. Hiện nay trở về Tiêu Dao Thiên Cảnh, lại xông Đế Thành thì sao?” Lôi Vân Hạc lẩm bẩm, không chờ hoàng hạc đáp lại đã vỗ nhẹ lên cánh của nó rồi nói: “Đi thôi, tới Đế thành.”

Ước chừng tại mười bốn năm trước, Lôi Gia Bảo sinh ra hai cái anh kiệt.

Một cái là phân gia đệ tử Lôi Oanh, tái hiện thất truyền đã lâu Lôi môn Hỏa Chước Thuật, một cái là chính gia Thiếu chủ Lôi Vân Hạc,

Lôi môn hai vị anh tài mặc dù một người là chủ gia ra đời, một người là phân gia, nhưng hai người cũng trời sanh tính không câu chấp, rất là đầu duyên, cho nên cùng nhau cặp tay cộng xông giang hồ, trong lòng cũng không sinh ra ngăn cách. Sau đó hai nhân trung đồ tách ra, ước định một năm sau Lôi môn gặp nhau.

Lôi Vân Hạc lên Long Hổ Sơn, tại lên Tiên Các gặp một cái hoàng bào lão đạo.Lão đạo há mồm sẽ để cho Lôi Vân Hạc lạy kỳ vi sư, Lôi Vân Hạc cảm giác buồn cười, đối với lão đạo liên tiếp ra ba quyền, ba quyền dù chưa động sát cơ, nhưng cũng không thể khinh thường, nhưng mà lão đạo sĩ nhưng cứng rắn ăn ba chưởng, chỉ là rớt cây râu, còn mỉm cười nói mình xem thường Lôi Vân Hạc.

Lôi Vân Hạc lập tức liền biết gặp cao nhân, cũng không có tị hiềm, lập tức liền xá sư, đi theo hoàng bào đạo nhân bắt đầu tu tập đạo thuật.

Cho đến ngày hắn học thành tài xuống núi nghe được một cái tuyệt đại phong hoa nam tử, đến từ Bách Việt chi địa. Càng nói là hắn cái người huynh đệ bị nữ nhân của y mà vứt quyền học kiếm phản lại tổ chế Lôi môn, trầm mê sa sút nhiều năm.

Càng là kẻ kia từng đến Lôi Gia bảo thăm viếng một lần khiến nhà hắn khốn đốn một thời gian, cộng thêm y là cái đệ nhất nhân trên thiên hạ. Quá nhiều yếu tố cộng lại để
Lôi Vân Hạc tìm đến đọ sức.

Lôi Vân Hạc tìm đến Đế thành, tuổi trẻ khí thịnh không xông Long Môn mà trực tiếp xông vào Đế Cung, một chỉ đem Vô Song Quỷbất ngờ đánh lui, sau đó tận dụng kẻ gác cổng duy nhất kia bất ngờ mà cướp vào Đế Cung, Lôi Vân Hạc song chỉ đánh lên Long Lộ, nhưng chỉ vừa lên được mười bước thì bị Tru Tiên giáng lâm đánh xuống.

Tưởng chừng đã mất mạng, may được người Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân khi đó có mặt trong Đếcứu đi , nhiều năm nay tĩnh dưỡng trong Đăng Thiên Các, vì một kiếm kia mà tâm kết sở khốn cảnh giới thụt lui, cho đến hôm nay gặp được Lôi Vô Kiệt thì nhờ đó nhớ lại sơ tâm, tinh thần không còn gông xiềng lại về Thần Du cảnh.

“ Ngươi muốn tìm trẫm! khỏi cần chạy đến Đế thành làm gì?”

Đột ngột một đạo thanh âm vang lên quanh quẩn Đăng Thiên các.

Theo đạo thanh âm này lên tiếng, đám người Tiêu Sắt trợn tròn mắt nhìn về thần bí nam tử đang ngồi bên cạnh họ.

“Ai? Lôi Vân Hạc lớn giọng nói, ngữ khí trong có chút chấn kinh, đi theo thanh âm phát ra hắn thấy được một cái bàn trà dưới chổ Tư Không Trường Phong, ánh mắt gắt gao rơi vào áo vải nam tử.

Thiên Trạch thúc dục thần lực, song long nháy mắt hiện ra.

“ Đế Long Hoàng!” Tư Không Trường Phong giật mình kinh hô lên khi thấy được thân ảnh này, giống như nằm mơ một dạng đưa tay vổ nhẹ má.

“Đế Long Hoàng” một lời của y làm cho đám người ở đây cả kinh lên, đôi mắt mở lớn nhìn về nam tử kia.

Trên đời nếu ai sở hữu song long màu tím, và một đôi mắt xanh lam, như vậy chỉ có một người, Bách Việt chi chủ Việt Đế Thiên Trạch.

Mà Tư Không Trường Phong là một trong những người đã ra vào Đế Cung, từng leo lên Long Lộ gặp gỡ Việt Đế không ít lần, chả trách khi hắn gặp lại cảm giác có chút quen thuộc, bây giờ thấy được song long kia thì đã rõ.

“ Y chính là Đế Long Hoàng ư?’

“ Việt Đế Thiên Trạch!”

“ Đế Long Hoàng! Trời ơi chính là Đế Long Hoàng” Lôi Vô Kiệt con mắt tràn đầy sùng bái, kích động vô cùng.

Lôi Vô Kiệt từ nhỏ đã thích nghe chuyện trong giang hồ, đối với vị Đế Long Hoàng kia mỗi sự tích đều nghe rõ ràng.

Mười hai năm bị địch nhốt trong ngục tối, khi phá ngục lấy Đạo Thánh quét ngang trung nguyên. Về nước một người đồ lục gần hai trăm vạn đại quân, một người bại tẫn quần hùng võ lâm trung nguyên, lấy thần tiên chi lực dựng lên Đế thành.

Không chỉ thực lực mạnh mẽ vô song mà tài trí chấn kinh quỷ thần, một bộ chữ quét ngang các nước văn tự. Một bộ cờ khiến bao kẻ say mê... còn vô số cái sự tích truyền thần của y lan truyền.

Đến nay Việt Đế là bá chủ trung nguyên, cái tên mà không ai không biết đến.

Lôi Vô Kiệt hiển nhiên là một cái trong đó, hiện giờ hắn thấy được vị tuyệt đại cường giả, đệ nhất nhân trong thiên hạ kia hiện thân trong Tuyết Nguyệt thành, làm sao mà không kích động cho được.

“ Sưu!”

Chỉ thấy từng đạo, từng đạo thân ảnh nhanh xuất hiện ở Đăng Thiên Các, các trưởng lão của Tuyết Nguyệt Thành đều ra hết đi đến nơi này.

“ Không nghĩ đến là Việt Đế!”

“ Nhìn đi! Đó chính là thiên hạ đệ nhất nhân! Đế chi Long Hoàng”

“ Việt Đế thân phận cao quý lại đến Tuyết Nguyệt thành chúng ta, lẽ nào là vị kia ư?”

“ Không phải là ư? bằng không ngươi nghĩ ngài ấy đến chổ này làm gì?”

“Quả không hổ nhân trung chi long, thiên cổ Đế Vương, uy thế bất phàm”

Việt Đế Thiên Trạch thiên tư tuyệt thế, là thiên hạ đệ nhất nhân, bất cứ kẻ luyện võ nào đều muốn vượt qua tượng đại này, lớp hậu bối như Lôi Vô Kiệt lớn lên nghe được nhiều sự tích của y, đối với một cái phong hoa tuyệt đại cường giả này ai mà không muốn chứng kiến chứ.

“Cung nghênh Việt Đế bệ hạ!”

Thiên Trạch hiện thân không lâu, người trong thành Tuyết Nguyệt ở gần Đăng Thiên Các có không ít người dân Đại Việt, ai nấy không hẹn mà chắp tay cúi đầu hô một tiếng, ánh mắt ai nấy đều hiện rõ sùng bái chi sắc.

Bởi Thiên Trạch chính là Thần của bọn họ, cũng là kiêu ngạo của bọn họ, y xuất hiện ở đây thân làm con dân không ít người kích động quỳ lễ với Đế Vương của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK