Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó từng cái thanh âm lại xì xào bàn tán từ đám khách nhân ở tại lầu hai, hiển nhiên bọn họ lần đầu được nghe những lời này mà bàn tán nghị luận.

“ Đến đây! Đến đây!” Lúc này tiểu nhị của Túy Tiên Lâu mang theo hai cái mâm lớn, trên đó đựng thức ăn đồ uống niềm nở đi đến căn bàn của Lưu Thăng Bình, rồi cẩn thận hạ xuống trên bàn : “ rượu và bành bao đây ạ! Mời quý khách thưởng thức”

“ Chà có rượu rồi” Lưu Thăng Bình cầm lấy một chén rượu đã rót sẵn từ tên tiểu nhị mặt rỗ, đứng dậy hướng về nhóm người kia : “ hôm nay được nghe các hạ một lời để cho Thăng Bình hiểu ra, chén rượu này ta mời một chén.”

“ Nếu ta là ngươi thì tốt nhất không uống ly rượu đó đâu?” Đế Thiên An nhắc nhở, từ khi đi vào hắn đả phát hiện ra tên tiểu nhị này có thân thủ rất tốt, cộng thêm khi hắn đem rượu lên cho bọn họ, trong rượu lại pha độc.

Với Đế Thiên An mà nói chút độc này chỉ là còn con mà thôi, chỉ việc thông qua U Minh Độc Hỏa hoặc một viên Giải Độc Đan liền giải quyết vấn đề.

“ Hả?” Lưu Thăng Bình nghe được hồ nghi, lại thêm chén rượu dừng lại trước miệng để hắn ngửi được khác thường, sắc mặt lập tức biến sắc vội đem tay đưa chén rượu cho tiểu nhị, lớn tiếng : “ tiểu nhị, bát rượu này mời ngươi uống trước”

“ Dạ! sao lại thế được ạ? Sao tôi dám…” mặt rỗ tiểu nhị bày ra một bộ thất thố không dám uống chén của khách nhân, với thân phận của hắn biểu hiện này bày ra quả thật hợp tình hợp lý.

“ Hừ! ngươi coi thường ta quá đấy” Lưu Thăng Bình nộ giọng : “ ngươi tưởng trộn cúc hương vào rượu có nọc rắn để khử mùi tanh là là không biết sao?”

“ Khốn kiếp!” Sự tình đã lộ gã tiểu nhị mắng một câu, nhanh từ trong y phục rút ra một cây đao chém về Lưu Thăng Bình : “Lưu Thăng Bình! Đỡ này”

“ Keng!!”
Tiểu nhị xuất đao ở cự ly gần có điều Lưu Thăng Bình đã chuẩn bị, tay hắn nhẹ nhàng tung chén rượu lên cao, nón tay vươn ra tụ khí lập tức búng, một đạo chỉ lực cương mãnh đem cây đao đoạn hai, chỉ lực còn thừa bắn vào người tiểu nhị đem hắn đẩy lùi.

Nhìn Lưu Thăng Bình đem chén rượu thu lại, Đàm Hoa Liên đối với võ công hắn thi triển ra mà phán đoán : “ hắn có thể búng tay để chặn đường đao và phản công ư? Xem ra hắn thuộc hàng cao thủ rồi”

“ Ukm” Phù Dung nhẹ gật đầu đồng ý.

Gã tiểu nhị nhảy lùi về sau quát lớn : “Lộ rồi !anh em xông ra đi”

Lời vừa rơi xuống, đám khách nhân tại lầu đồng loạt rút kiếm, không chỉ thế những kẻ trong Túy Tiên Lâu mang theo vũ khí chạy lên, ai nấy cũng đằng đằng sát khí.

“ Ôi! Chết chúng ta rồi! tất cả bọn chúng đều một phe!” Hàn Phi Quang thấy cái đám người này, tá hỏa nói

“ Lũ sâu bọ này không thành vấn đề,. Nhưng ta phải nhân cơ họi này kiểm chứng thực lực bọn hắn xem sao?” Lưu Thăng Bình quan sát đánh giá thực lực trong đầu thầm tính toán đám người kia, sau đó đưa mắt nhìn Đế Thiên An bọn người : “ đại hiệp! họ ỷ đông bắt nạt tôi! Xin hãy giúp một tay”

“ Không liên quan! Chuyện của các ngươi! Các ngươi tự giải quyết! Sinh tử của ngươi có can hệ gì với ta” Đế Thiên An nhàn nhạt đáp : “ nếu muốn đánh nhau phiền chư vị đi ra ngoài giải quyết, đừng ảnh hưởng chúng ta dùng bữa”

Đám người nghe được đưa mắt nhìn nhau một lát, sau đó theo gả tiểu nhị chỉ tay đòi giết Lưu Thăng Bình bọn họ lập tức xông lên chém giết.

“ Chúng ta không giúp sao?” Hàn Phi Quang dò hỏi.

Đế Thiên An đáp : “ đám người này võ công không lại tên kia. Năng lực của hắn có thể giải quyết, hắn mở miệng xin giúp tất có mục đích. Chưa kể ai biết cục diện bây giờ là đối phó hắn hay là chúng ta. Ngươi kinh nghiệm còn non lắm”

“ Cái tên kia đúng là đáng ghét mà” Tiểu Hương một bên ăn bánh bao lấp cái bụng của mình, đối với lời nói của Đế Thiên An nàng tuyệt không chút nghi ngờ.

“ Hay lắm bọn ngu xuẩn” Gã tiểu nhị nhìn thấy Đế Thiên An nhóm người không có tham dự, ngược lại còn điềm nhiên ăn uống mà thầm mừng lấy.

Bởi rượu độc hắn hạ sẽ chậm phát tác mà đám người kia đều uống cả, sợ đến lúc phát giác đã muộn khi đó kế hoạch của chủ nhân giao phó cho hắn đã thành công.

“ Kẻ này thật không đơn giản!” Lưu Thăng Bình một bên rút kiếm ra giết đi vài kẻ lao đến mình, một bên âm thầm kiêng kỵ Đế Thiên An, đối phương co thể nhìn ra và biết được hắn ý đồ làm sao mà không xem trọng cho được.

Rất nhanh sau đó chém giết hiện ra trong không gian không mấy rộng lớn, có điều mục tiêu của nhóm người là Lưu Thăng Bình mà Đế Thiên An bàn lại ở góc lâu cho nên không ai chạy đến chém giết bọn họ.

Tuy nhân số đông hơn nhưng võ công của Lưu Thăng Bình và Thiết Tâm mạnh hơn rất nhiều. Cộng thêm ngày hôm nay không chỉ có một Thiết Tâm ra nghênh đón Lưu Thăng Bình sau khi công du các phái trở về, mà còn không ít người.

Lưu Viên Tán mấy năm nay làm ra không ít hành vi tác phong làm cho bang chúng bên dưới bất mãn. Cộng thêm Lưu Thăng Bình võ công lại cao hơn, hành sự để cho nhiều người tin tưởng. Không ít người lại muốn để cho vị công tử này làm chưởng môn, vực dậy môn phái Tống Võ Môn chứ không để lụn bại đi xuống như ở trên tay Lưu Viên Tán.

Thành thử Thiết Tâm đã thông tri trước cho Trương Kiến đoàn trưởng Chấn Kỳ Đoàn mang theo thuộc hạ nghênh tiếp. Không nghĩ đến nhờ vào đó mà đem đám người có ý đồ tập giết Lưu Thăng Bình phá hỏng.

Cuộc chiến nhanh khép lại với chiến thắng tuyệt đối cho phe Lưu Thăng Bình, những người còn sống được lôi đến tra hỏi. Có điều những kẻ này giống như Đế Thiên An nhóm người đã bị gã tiểu nhị âm thầm cho uống rượu độc từ trước, qua đại chiến vận công lại phát tác ngay, chết ngay tại chỗ.

“ Rượu độc! lệnh huynh! Ngươi nói chúng ta cũng uống rượu! có bị hay không?” Hàn Phi Quang nghe Lưu Thăng Bình ở xa cho người truy tên tiểu nhị chạy trốn, nhớ đến việc mình cũng uống rượu kinh sợ nói.

Đế Thiên An chậm noi : “ Độc trong rượu ta sớm đã hóa giải”

“Hả” Đàm Hoa Liên nghe xong kinh ngạc, hỏi : “ ý huynh là huynh đả phát hiện từ trước rồi ư?”

“ Không hổ là tướng công ta, thật là lợi hại” Phù Dung một bên tiếp lời : “ chàng làm cách nào vậy sao thiếp không biết. Hơn nữa chàng đã biết làm sao không bắt tên tiểu nhị kia lại?”

Tiểu Hương gật gù nói : “ Đúng đó!”

“ Muốn bắt thì phải thả. Hắn chỉ là tên nhận lệnh của chủ tử thôi. Đối với hạng tôm tép ta không có hứng thú.” Đế Thiên An cười nói.

“ Hạng tôm tép, vậy còn có kẻ đứng sau ư?” Đàm Hoa Liên nghi hoặc hỏi

Đế Thiên An không đáp, mà đứng dậy : “ đi hỏi tên kia là được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK