Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Vô Kiệt đứng lên, thần tình càng thêm hưng phấn nói: "Không ngờ vừa mới gia nhập giang hồ, là có thể gặp phải đối thủ như vậy, đây là niềm vinh dự của Lôi Vô Kiệt "

Lôi Vô Kiệt trên người nhiệt khí bốc lên, hồng y bay lượn, như là dưới ánh trăng một ánh lửa thông thường, mà con ngươi của hắn lại cũng trong nháy mắt trở nên hỏa hồng.

"Đây là. . . " Đường Liên mày nhíu, hắn chưa từng nghe nói qua Lôi gia có như vậy một môn kỳ quái võ công, ngay cả con ngươi đều sẽ trở nên hỏa hồng.

"Nguyệt Cơ, chúng ta đi thôi. " Minh Hầu đột nhiên lên tiếng, thân ảnh xoay người kéo lê Kim Cự đao của mình.

Mà Nguyệt Cơ nghe được cũng thu hồi kiếm của mình, đem lần nữa quấn quanh ở bên eo, chân điểm nhẹ thả người đến bên cạnh Minh Hầu rồi chậm rãi bước đi.

"Uy, sao lại đi luôn thế " Lôi Vô Kiệt khó hiểu thu hổi thủ thế, bước đến vài bước hỏi lấy, hắn còn đang muốn cùng hai người đại chiến đây.

“ Hmmm” Minh Hầu nộ lên một tiếng, xoay người trong tay cự đao cắm xuống mặt đất, nội lực trong người thúc dục. Chỉ thấy mặt tuyết bên dưới lập tức bị dựng lên như một cơn sóng biển lớn, từ bên trong mười mấy con ngựa tuyết như vật thật lao đến Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt từ chưa từng gặp qua như vậy đao thế, như là có thiên quân vạn mã hướng phía ngươi chạy như điên tới, nhưng hắn không một chút sợ hãi bàn tay phải nắm lại chân khí thúc dục, nắm đấm như hỏa diễm một dạng lao đến đem đại chiêu của Minh Hầu phá giải đi.

“ Bang” Chỉ thấy thân ảnh Minh Hầu từ phía sau mà đến Kim Cự Đạo để lại một vệt quang mang màu vàng chém ngang lấy Lôi Vô Kiệt, nhưng hắn kịp thời cúi người né được, ngay khi hắn đứng dậy thì Minh Hầu đem Kim Cự Đao sống đao quất mạnh lên Lôi Vô Kiệt đem thân hình hắn đánh văng làm vở bức tường gỗ.

Đường Liên nhíu mày nhìn Minh Hầu thu đao rời đi, khó hiểu nói: "Kỳ quái, bọn chúng vốn chiếm thượng phong, tại sao phải ly khai "

Tiêu Sắt lười biếng đi đến nhìn nằm dài trên mặt đất Lôi Vô Kiệt nói: “đao của ai ngươi cũng dám tiếp à. "

Tiêu Sắt ngán ngẩm tên ngu ngốc này, sau đó nhìn về Đường Liên nói : “ Đừng đứng đực ra thế, vị đại ca áo đen kia ơi. Có phải hậu viện người có gì không, người đó âm thầm lẻn vào.Minh Hầu và Nguyệt Cơ không muốn để người khác ngư ông đắc lợi. "

Nghe đến đây Đường Liên lập tức phóng người lên nóc nhà thẳng hướng hậu viện mà đến, nơi đó chính là hắn giấu món đồ áp tải lần này. Nếu đúng như lời Tiêu Sắt nói cần phải kịp đến nếu không bị người khác lấy đi.

Tiêu Sắt đi đến Lôi Vô Kiệt chân đá nhẹ lên vai hắn, liền nghe Lôi Vô Kiệt nói “ Làm sao thế”

Tiêu Sắt lần đầu nói : “ Theo sau thôi, chúng ta tính đi Tuyết Nguyệt Thành mà, hiện tại đại đệ tử của Tuyết Nguyệt Thành ở trước mặt chúng ta đó, không đi theo hắn, chẳng lẽ còn đi theo bậy bạ với ngươi chắc "

"Oh oh oh, đối với! " Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, cũng vội vàng vùng dậy đuổi theo Tiêu Sắt ra ngoài hướng hậu viện mà đi.

“ Oh” Tiêu Sắt vừa bước đi được mười mấy bước liền dừng lại, ánh mắt chú mục vào phía trước mình mặt tuyết trắng xóa bên dưới đang tỏa ra hồng quang, khó mà nhìn ra được, nếu không phải hắn tinh mắt hơn người khó mà phát hiện, liền đem tay chỉ vào mặt tuyết, nói : “Ngươi lại đây, đào chổ này lên”

“ Làm gì” Lôi Vô Kiệt chất vấn khó hiểu.

Nhưng cũng vẫn nghe lời của Tiêu Sắt dù sao hắn thân là con nợ đây, đi đến chổ chỉ định của Tiêu Sắt tay bới đi lớp tuyết thì kinh ngạc khi bên dưới hông quang càng nhiều khi mà lớp tuyết dày được bới bớt đi.

“ Có người” Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt kinh hô lên khi thấy bên dưới lớp tuyết ngay khi Lôi Vô Kiệt đem tuyết dày bởi ra liền thấy được một chuôi đao phát ra quang mang ngủ sắc bên cạnh một thân ảnh không rõ dung mạo, bị chôn sâu dưới lớp tuyết.

“ Còn làm gì, mau đào lên” Tiêu Sắt lớn tiếng nói, ánh mắt nhìn về chuôi kiếm đang vươn vấn hồng quang, hắn biết thanh kiếm này tuyệt không phải là phàm kiếm mà thân ảnh của người bên dưới chôn sâu dưới lớp tuyết này càng để hắn hứng thú hơn.

Người bên dưới này không ai khác chính là Đế Thiên An, ngay khi rơi vào vết nứt không gian sử dụng Long Hoàng Căn Nguyên Quả, từ trong thập tử nhất sinh tìm được một đường sinh cơ.

Mạng chỉ mảnh treo chuông đi dến thế giới này,rồi bị vùi dập trong bảo tuyết đả hơn hai năm nay rồi, vẫn lâm vào hôn mê ngủ say tuy thành công thoát chết nhưng cũng bị thụ thương nghiêm trọng.

“ Kiếm, thương, khôi giáp người này là ai, những kiện vũ khí này đều không phải là bình thường, trên giang hồ ta lại chưa hề nghe đến” Tiêu Sắt nhíu mày nhìn về thân ảnh Đế Thiên An được bới ra khỏi lớp tuyết.

Nhìn cơ thể cứng ngắc băng tuyết phủ lên có thể thấy được đối phương đả ở dưới lớp tuyết lâu lắm rồi, nhưng từ bên trong lớp băng lại thấy được hình dạng của những thanh vũ khí lẫn áo giáp đang lượn lờ hồng quang.

“ Tiêu Sắt hắn không phải đả chết rồi chứ, bộ giáp này thật uy vũ hắn là tướng quân sao,? trên tay hắn dường như cầm lấy vật gì?” Lôi Vô Kiệt lên tiếng, ánh mắt nhìn về trong ngực Thiên An một tay đang che lấy nham thạch hình cầu.

“ Lôi Vô Kiệt, mau mang hắn đi” Tiêu Sắt lên tiếng, hắn mạc kệ là người này là ai nhưng những kiện vũ khí trên người hắn lẫn khôi giáp đều đáng tiền, hơn nữa trên tay của đối phương nắm giữ biết đâu là bảo vật.

Lúc này Đường Liên đả chạy đến hậu viện nhìn về bên dưới xe ngựa của mình, hắn cảm nhận được bên trong khung xe có người. Ngay lập tức hai tay kép lấy phi đao ném mạnh về bên dưới đối thủ, có gan dám trộm đồ của hắn hắn cũng không có nương tình lấy.

Chỉ thấy bên trong khung xe là một thiếu nữ chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo tú lệ xinh đẹp, tóc túm lại phía sau như đuôi ngựa đang ra sức kéo lấy một khung quan tài bằng vàng, nhưng không cách nào kéo ra được.

Đột nhiên cảm nhận được thứ gì đến liền nghiêng người né qua, mũi phi đao của Đường Liên sượt qua ngực nàng, chỉ cách có 3 cm nữa là trúng vào da thịt.

Thân ảnh bật người ra sau thì từ bên trên vô số ám khí lao xuống, nàng thân thủ cũng nhanh nhẹn né đi được ám khí của Đường Liên sau đó nấp vào bên trong xe ngựa, che khuất né đi ám khí chuẩn bị công kích.

“ Đúng là đồ không làm nên trò trống gì, chỉ dám làm đồ trộm gà...”

Đường Liên còn chưa nói xong thiếu nữ này liền lộn nhào đứng lên mui xe, tấm mạng che mặt đả lấy ra, trên tay lại nhiều hơn một tranh trường thương, chỉ về hắn lớn tiếng: “ Đường Liên huynh nói, ai là kẻ làm ăn không đươc gì?”

Đường Liên thân ảnh lùi một bước, kinh ngạc lên bởi vì hắn nhận ra thiếu nữ này lẫn cây trường thương kia, thương tên Ngân Nguyệt còn nàng chính là con gái của tam sư tôn ở Tuyết Nguyệt Thành, con gái của Thương Tiên Trường Phong đại tiểu thư của Tuyết Nguyệt Thành - Tư Không Thiên Lạc.

Lời nàng dứt không lâu, thân ảnh của Lôi Vô Kiệt lao nhanh đến Đường Liên phía trước, hắn lớn tiếng nói: “ Bảo vệ Đại sư huynh”

Đường Liên tay bắt lên vai, đẩy hắn ra, nói: “ Đại tiểu thư, sao muội lại ở đây?”

Nghe đến đây nàng xoay người lại, nói : “ Ai là đại tiểu thư? bản tọa...”

“ Tam sư tôn có biết muội đến đây không? đừng bảo muội lại trốn ra nữa đó nhé” Đường Liên nói tiếp.

“ Khôn hồn thì để đồ lại, nếu không, hừ” Tư Không Thiên Lạc nói xong trên tay trường thương xoay tròn rồi đem chuôi thương gõ xuống mui xe, phát ra “ cong” một tiếng thanh thúy vang lên.

“ Xem ra là trốn ra ngoài thật” Đường Liên lắc đầu cảm thán nói : “ Giờ ta đang có nhiệm vụ bên mình, chỉ có thể gởi thư để tam sư tôn dẫn muội về thôi”

Nghe đến đây Tư Không Thiên Lạc gương mặt biến sắc, chạy xuống bên dưới một tay nắm lấy tay của Đường Liên nũng nịu nói : “ Sư huynh”

“ Không vui chút nào” Có điều Đường Liên chẳng ăn nàng sắc mặc, phất tay tức giận tay trái hướng về sau lưng lấy ra một quả cầu ném về Đường Liên : “ Đường Liên , huynh đi chết đi”

“ Bùm” Chỉ thấy quả cầu lập tức phát nổ đem mảnh tuyết đọng bên dưới chân đám người tứ tán, bụi mù hiện ra . Tư Không Thiên Lạc liền nhân cơ hội đạp tuyết chạy đi hướng về một con ngựa gần đó nắm lấy dây cương rồi chạy mất.

“ Thanh sơn không đổi, lục thủy trường lui, Đường Liên huynh cứ đợi đấy”

Đợi đến khi khói mù tán đi chỉ còn lại thanh âm vang vọng của Tư Không Thiên Lạc, nhịn không được tò mò Lôi Vô Kiệt lên tiếng hỏi : “ Người lúc nãy là?”

“Tư Không Thiên Lạc” Đường Liên lên tiếng.

“ Họ Tư Không chẳng lẽ là con gái của Thương Tiên Tư Không Trường Phong”.

Đường Liên gật đầu nói : “ Đó là con gái của tam sư tôn ta, đại tiểu thư của Tuyết Nguyệt Thành - Tư Không Thiên Lạc.

“ Đúng là ngoài ý muốn ghê” Tiêu Sắt đi đến lên tiếng.

Vốn hai người cùng khiêng lấy đóng băng Thiên An nhưng tên Lôi Vô Kiệt nửa đường lạnh quá tê tai liền bỏ đi, sau đó chạy đến nơi này, một mình hắn không thể làm gì liền đuổi theo, hết cách lớp băng đóng lên người Thiên An cực dày lại lạnh lẽo hơn so với băng tuyết thông thường.

“ Crac crac crac” “ Ầm” Chỉ thấy bánh xe ngựa đột nhiên nứt gãy, sau đó từ trong khung xe quan tài vàng mất đi thăng bằng trượt xuống bên dưới.

Tiêu Sắt nhìn thấy quang tài hoàng kim hiện ra, thân ảnh đi lên trước, hoàn toàn không để ý tới lúc này Đường Liên đầu ngón tay kẹp lấy một thanh Chu Nhan nhỏ, đem tay chạm nhẹ vuốt lên mặt quan tài cùng với mặt trên điêu khắc tuyệt đẹp hoa văn, sau một hồi lâu hô thở ra một hơi, thở dài nói: “ là vàng ròng, tuyệt đối rất đáng tiền”

“ Quan tài vàng, người băng không phải chứ” Lôi Vô Kiệt nhịn không được lên tiếng, ánh mắt nhìn về cổ quan tài vàng sau đó lại nhìn qua một phương không xa thân ảnh của Đế Thiên An bị băng dày đóng lên, đang nằm ngay ngắn trên mặt tuyết.

Mà biểu hiện của Lôi Vô Kiệt cũng để Đường Liên nhíu mày, đem mắt nhìn sang thì mắt mở to khi thấy một thân hình bị lớp băng dày đóng lên trên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK