Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đơn Chính giơ tay xua xua năm đứa con, ý nói không được vọng động, cứ để cho y mặc sức nói càn rồi sau sẽ hay. Lão tuy trong bụng hết sức tức tối nhưng cũng cảm thấy có điều gì khác lạ, tự hỏi: “Gã này vừa gặp mình là đã tìm đủ cách để gây chuyện, không lẽ có thù oán gì với mình từ trước chăng? Trên giang hồ cũng chẳng mấy người không nể mặt Thái Sơn Đơn gia. Sao ta nghĩ mãi không ra nhỉ?”

Mọi người đang chờ Từ trưởng lão nói tên người ký dưới lá thư, xem đó là hạng người nào mà khiến cho ông ta và Đơn Chính phải kinh ngạc. Khi họ nghe Triệu Tiền Tôn nói chuyện lôi thôi rắc rối thì nhiều người trừng mắt nhìn y ra chiều tức giận.

Đàm bà nói: “Các ngươi nhìn gì? Sư ca ta nói câu nào câu nấy đều trúng phóc.”

Triệu Tiền Tôn thấy Đàm bà lên tiếng bênh mình, thật như mở cờ trong bụng, nói: “Các ngươi xem đó, đến Tiểu Quyên cũng còn nói thế thì làm sao mà trật được? Tiểu Quyên nói gì, làm gì xưa nay không bao giờ sai.”

Bỗng dưng một giọng nói y hệt cất lên: “Đúng đó, Tiểu Quyên nói gì, làm gì xưa nay không bao giờ sai. Bà ta lấy Đàm công, không chịu lấy ngươi, cũng hoàn toàn là đúng!”

Người nói chính là A Châu. Nguyên lai lúc khách sáo giới thiệu đám người có ma sát một hồi, Triệu Tiền Tôn buông lời khinh miệt Mộ Dung công tử, nàng vẫn còn bực mình, nên cứ nhè y mà khiêu khích.

Triệu Tiền Tôn nghe tới vậy nụ cười bỗng tắt ngấm, quả là trúng phải tuyệt kỹ gây ông đập lưng ông của nhà Mộ Dung.

Lập tức có hai ánh mắt nhìn A Châu cực kỳ thắm thiết, bên trái là của Đàm công, bên phải là của Đơn Chính.

Bóng người thấp thoáng, Đàm bà đã nhảy đến trước mặt A Châu, giơ tay tát một cái thật mạnh, quát lên: “Ta lấy chồng đúng hay sai thì việc gì đến con tiện tì này?”

Bà ra tay cực nhanh, A Châu muốn tránh mà không kịp, người ngoài cũng không cách nào cứu viện, Phong Ba Ác cùng Bao Bất Đồng đã trọng thương, cả hai người là có võ công nhưng lại nhất thời không dùng được.

Nhưng A Châu lại không bị đánh, bởi nàng bị một cái vô hình lực lượng kéo đi.

“ A Châu từ lúc nào biết võ công!” Phong Ba Ác, Bao Bất Đồng, Vương Ngữ Yên, A Bích lẫn Đoàn Dự cũng bất ngờ lên khi nhìn A Châu thân hình phiêu bồng né đi được công kích của Đàm bà.

Đàm bà một tát không thành càng giận, lại cướp đến một tát tiếp theo vung xuống.

A Châu lại như nhạn đằng không nhảy lên một cây hạnh mà đứng.

“ Cô Tô Mộ Dung thị đúng là rất giỏi trong việc quản giáo người, thiên hạ này chỉ sợ Mộ Dung thị đứng thứ nhất còn lại người đều đứng thứ hai, cho nên một cái không biết võ công gì nữ tử cũng thích nhảy vào nghị luận chuyện của người khác. Ta vốn không ưa, bất quá ngươi dầu gì cũng đã có một bó tuổi đánh một cái cô nương không biết võ công cũng không tính hay ho gì?”

Người nói là Thiên Trạch, nhẹ tay vung lại đem A Châu kéo xuống.

“ Kẻ này.... nội lực thật thâm hậu”

“ Người thường phóng thích nội lực ra mấy trượng đã xem là hảo thủ, vậy mà y....”

Khoảng cách của hắn cùng đám người A Châu hơn trăm thướt, lại có thể cách không ngự người thoát khỏi Đàm bà công kích, khiến cho quần cái cùng khách đến kinh sợ.

Kiều Phong thầm nghĩ : “ Đạo Thánh huynh công lực thật thâm hậu, không lộ một phong thanh, cảnh giới đã tùy tâm sở dục”

“ Là y cứu ta ư?” A Châu đem mắt nhìn qua vừa cảm kích lại có chút xấu hổ khi nghe mấy lời của y nói, cảm xúc hổn loạn.

“Ai bảo mi xía miệng vô chuyện người khác.” Triệu Tiền Tôn lúc này tức giận quát.

Thiên Trạch lại uống một ngụm rượu : “ tốt nhất là ngươi nên thu hồi lại cái tay kia, chọc giận đến ta, ta giết luôn cả ba người các ngươi đấy”

Mã phu nhân ánh mắt nhìn sang, trong đôi mắt lóe lên khác thường.

“ Vậy để ta xem thử, ngươi giết ta....” Đàm bà nộ khí, không đánh A Châu nữa chuyển sang đánh kẻ kia, lớn giọng mà nói, có điều lời còn chưa hết....

“ Phanh!”

Đàm bà bị vô hình lực lượng cách không đánh lui mười mấy mét, trượt dày trên mặt đất, lại ói ra một ngụm máu.

“ A Tuệ” Đàm công biến sắc vội cướp đến thê tử mình.

“ Tiểu Quyên” Triệu Tiền Tôn thấy người thương bị đánh, mắt đỏ bừng khinh thân mà đến công kích.

Nhưng hắn giống như Đàm bà bị Thiên Trạch nhẹ nhàng phất một cái tay, vô hình lực lượng đem hắn đánh văng ngược về sau.

“ Kẻ này....nhớ ra rồi.... hắn chính là Đạo Thánh!”Đơn Chính chăm chú nhìn kẻ kia dung mạo lại trùng lặp với cáo thị truy nã của đất Sở, kinh hô lên.

“ Đạo Thánh!” năm đứa con hắn giật mình thốt lên.

Khang Mẫn nhỏ giọng : “ Y chính là gần đây xao động Bắc Ly, Ngô, Hàn, Sở ”

“ Đạo Thánh!” Đàm bà, Đàm công, Triệu Tiên Tôn lúc này cũng biết được kẻ hậu bối ra tay với mình là ai, chính là nổi danh gần đây trên trung nguyên.

Thiên Trạch chậm nói : “chỉ vài con kiến hôi lại dám ở trước mặt ta nháo trò, Cô Tô Mộ Dung thì thôi, giờ lại thêm ba cái không biết sống chết, làm sao cứ thích chọc đến ta không vui thế?”

Im lặng.

Quần cái cùng đám người không nói một lời, ánh mắt rung động nhìn người kia.

Đạo Thánh hiện thân mới gần một năm nhưng chiến tích gây ra không nhỏ, là tên trộm cực kỳ hung hăn.

Y không chính không tà, hắc bạch đều ăn. Đặc biệc còn dám ra tay sát hại quan binh Bắc Ly, bây giờ y ra tay nhẹ bại ba cái cao thủ tiền bối nước Sở có tu vị Tự Tại Địa Cảnh, đám người ở đây liền thấy rõ được y thực lực.

“ Cô nương vừa rồi y ra tay là võ công gì?” Bao Bất Đồng không nhìn ra được Đạo Thánh sở ra võ công, hướng Vương Ngữ Yên dò hỏi.

Phong Ba Ác, A Châu, A Bích, Đoàn Dự cũng hóng hớt nghe lấy.

“ Ta không nhận ra được” Vương Ngữ Yên cau mày nói.

A Bích thốt lên : “ đến ngay cả tiểu thư cũng không biết được ư?’

Vương Ngữ Yên nổi danh là kiến thức uyên bác, trong nhà có các phái chư môn võ công, nàng đã xem qua các nhà võ học mà biết rõ hết tám phần võ công trong trung thổ, hiển nhiên nàng không nhận ra làm cho bọn người bất ngờ.

“ Vừa rồi một đòn cách không của y thật tinh diệu, lực đạo vừa đủ trọng thương ba vị kia, khả năng hư không nhiếp vật của y đã đạt đến thượng thừa” chư vị trưởng lão hộ pháp Cái Bang.... quan sát ba vị khách đến kia mà thầm nghĩ.

“ Tình huống của đệ bây giờ là bị những kẻ vào sinh ra tử này hảm hại. Ta từ đầu đã khuyên đệ, trước giết trụ mình sau bảo trụ đại cục.” Thiên Trạch đi đến vổ vai của Kiều Phong nói.

“Tính cách của đệ ta gặp lần đầu đã rõ làm sao những kẻ ở lâu lại không tinh tường, cục này vốn là ép đệ thoái vị hơn nữa đệ không thể không thoái vị. Tiền cục không tính nguy hiểm nhưng có thể phá cục, tiếc thay đệ lòng dạ mềm muốn tình nghĩa vẹn tròn, cuối cùng mất tiên cơ. Bây giờ sát cục đã mở, đệ mất bang chủ chi vị hơn nữa so với ta còn thân bại danh liệt.”

Kiều Phong rõ ràng, từ trước đến giờ đều là hướng hắn mà đến, chắp tay cúi đầu lần nữa lại nói : “ đa tạ Đạo Thánh huynh chỉ bảo, nhưng đại trượng phu ở đời sống quang minh lỗi lạc, Kiều Phong không thẹn lương tâm, cũng muốn xem thử.”

Hắn nói xong đưa tay hướng Từ Xung Tiêu đưa tay, ý muốn lấy thư.

“ Từ trưỡng lão! Lão tuy là đức cao vọng trọng trong bang nhưng đại sự liên quan đến bang chủ, lão không thể cứ giấu diếm như thế”

“ Đúng! sự tình có khuất tất với bang chủ”

“ Từ trưỡng lão, bang chủ chi lệnh lão cũng không chịu tuân ư?”

“ Từ trưỡng lão, kẻ đó là ai mà lão phải giấu diếm như thế”

Quần cái hưởng ứng, nhao nhao nói lên.

Từ Xung Tiêu nghe quần cái chất vấn, hắn làm sao mà trả lời cái tên chủ thư này được, uyển chuyển nói : “Kiều bang chủ, người viết lá thư đó là ai, lúc này không tiện nói ra. Từ mỗ ở trong Cái Bang hơn bảy mươi năm, thoái ẩn vào chốn sơn lâm đã ba mươi năm, không còn xông pha giang hồ, chẳng tranh chấp với ai, cũng không gây thù chuốc oán. Từ mỗ sống trên đời cũng đã nhiều, đã không con cháu lại không đồ đệ, tự thấy lòng không mảy may tư vị”

Đám quần cái đối với Từ trưởng lão đức cao vọng trọng nhận biết, nhưng tình hình hiện giờ khiến bọn họ đối với này nghi hoặc.

Kết hợp với lời của Đạo Thánh cộng thêm Kiều Phong lấy máu rửa tội cho tứ trưởng lão, ai nấy khâm phục Kiều Phong bây giờ biết y bị kẻ nguy hại, đối với chuyện sắp tới trong lòng đều thiên hướng bang chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK