Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho quần hùng trung nguyên nhiều kẻ còn chưa nhận rõ được chuyện gì, không ít kẻ ù ù cạc cạc.

“ Thực hư sự việc còn chưa rõ, Diệp Thần có phải là hung thủ hay không còn chưa xác minh, ngươi lại hạ thủ bắt người, ra tay tàn độc” Phượng Hoàng sơn trang Diệp Thanh Sơn là Diệp Thần biểu đệ, thường ngày sùng bái y, nay thấy y lọt vào thảm cảnh lại không có chứng cứ đối chất, bảo toàn thanh danh của Diệp gia mà không thừa nhận chuyện này, hắn đứng ra mở miệng dời đi phương chú ý.

“ Đúng vậy!”

“ Nói không sai, sự thật còn chưa rõ, ai biết chuyện này có phải là do bọn họ”

“ Ngươi nói cái gì? ý ngươi nói là Bất Tử Thần Long đặt điều”

“ Ta không nói, nhưng chuyện này quá khuất tất”

“ Các vị, bây giờ chúng ta đến là trừ ma đại hội chứ có phải minh oan đại hội đâu”

“ Đúng! ai biết là hắn có giở trò đem giả Diệp Thần ra không?”

Quần hào lại ồn ào sôi sục.

“ Minh oan, lũ rác rưởi bọn các ngươi Bản Đế cần phải minh oan ư?” Thiên Trạch cười lạnh mà nói : “ tốn thời gian đã nhiều, cũng nên bắt đầu đi, kẻ nào lên trước chịu chết”

Long Bố Thi đứng gần nhất, liền mở miệng : “ chuyện của Mai cô nương là lão phu ân hận nhất cả đời này. Hôm nay nói ra cũng vơi đi áy náy, vốn lão phu cũng không tha thiết sống, chỉ là trước khi chết có thể tỷ đấu với cao thủ như Đạo Thánh, chết cũng không gì tiếc, Long Bố Thi xin được thỉnh giáo”

“ Tốt” Thiên Trạch thốt lên đáp ứng.

Long Bố Thi nói : “ đệ tử Chỉ Giao sơn trang nghe đây, nếu như Long mỗ chết không được đệ tử nào trả thù. Kẻ nào trái lệnh liền trục xuất sư môn, sau khi ta chết lập tức mang di thể trở về Chỉ Giao sơn trang và không được phép tham dự vào tràng tranh đấu này, di thư này ta đã để lại và quyết định người chấp chưởng Chỉ Giao sơn trang, không được trái lệnh.”

Thanh âm vừa ra quần hùng lại nghị luận. Bởi bọn họ nghe rõ Long Bố Thi trong lời nói đã bàn giao hậu sự của mình, đến cả y một cái Thiên Nhân cảnh cao thủ cường giả cũng không tự tin đối phó với Thiên Trạch và sắp xếp đường lui, hơn nữa đó là không cho phép đệ tử mình tham dự vào tranh đấu này.

Chỉ Giao sơn trang đám người nghe được lấy đệ tử thân truyền cung kính thi lễ, Long Phi đón nhận tấn thiếp mà Long Bố Thi cách không truyền đến, quỳ gối cúi đầu mà lớn hô : “ chúng đệ tử tuân lệnh”

Liền mấy trăm môn hạ Chỉ Giao Sơn Trang lại tề hô : “chúng đệ tử tuân lệnh”

Long Bố Thi đã truyền đạt xong bên hông nâng lên một thanh trường kiếm, chính là bảo kiếm của ông ta rèn đúc và tự đặt tên là Thần Long, nói : “ kiếm do bản thân rèn luyện, mong được thỉnh giáo”

Thiên Trạch không nói trực tiếp đem Truy Tinh Lôi Vân Thương cắm xuống đất, tay lại ngưng tụ ra một thanh Luyện Khí Chi Kiếm, hành động này cũng đã nói rõ hắn nhận Long Bố Thi khiêu chiến.

Ở lúc này trong, quần hùng võ lâm một góc, một nhóm người tụ tập riêng.

“Thiên Trạch tuy vũ lực mạnh mẽ nhưng quần hùng võ lâm hôm nay không thiếu người tài ba, cho dù y thắng được Bất Tử Thần Long Long Bố Thi đi nữa thì nơi này không thiếu Thiên Nhân cường giả muốn y chết. Mà đại thểĐại Việt đã định như tường thành sắp sập đổ. Hơn nữa y phá hỏng đại kế của Mộ Dung thị ta, là trọng phạm của Chu quốc trừ được y đối với Cô Tô Mộ Dung thị là chuyện không thể tốt hơn”

Thời điểm Trừ Ma đại hội xảy ra thì việc tranh đấu Phá Mộ Lệnh về kinh vẫn chưa kết thúc, trong tranh đoạt Phá Mộ Lệnh không rõ thế lực nào lấy đi và thất tung chưa tìm ra được ai là kẻ đứng sau.

Mộ Dung Phục cho người truy tìm thì nhận được tin Trừ Ma đại hội ở Thăng Long, hắn lập tức từ Đại Chu trở về vội vả tham dự cùng quần hùng, đây với Cô Tô Mộ Dung mà nói là một chuyện tốt, bởi lẽ nếu đứng ra có thể lôi kéo được không ít thế lực vào Cô Tô Mộ Dung.

“Lời của công tử chí phải, nếu Cô Tô Mộ Dung tham dự vào nhất định được quần hùng võ lâm tin tưởng hơn” Đặng Bách Xuyên tiếp vào : “ chỉ là cùng với thập tiểu thư và cửu tiểu thư có quan hệ”

Đặng Bách Xuyên nói : “ nếu Thiên Trạch không phải là Đạo Thánh thì cọc hôn sự cùng bang giao với y là một chuyện tốt với Cô Tô Mộ Dung. Tuy nhiên y lại là Xích Mi Long Xà, y dám tự xưng Đế lại gây thù chuốc oán khắp nơi. Hiện giờ các thế lực võ lâm trung nguyên đã kéo đến. Cho dù y tai qua nạn khỏi thì cũng khó mà đối phó được với bốn nước còn lại muốn trừ diệt y.”

Lời hắn nói không một chút sai nào, Thiên Trạch gây thù chuốc oán khắp trung nguyên, võ lâm giang hồ các nước làm sao bỏ qua kẻ thù của mình được, hoặc là nhắm đến tài bảo mà y cướp về đô thành.

Ngoài ra y to gan xưng Đế đây là việc khiến các nước có thể thừa nhận ư? Dù Chu quốc suy yếu nhưng mặt ngoài là chính thống, quá khứ tại không ít quốc gia vượt mặt Chu quốc xưng bá nhưng đều là cường quốc, bất quá chỉ được một thời thì bị các nước liên quân trừ đánh.

Mà Bách Việt còn chưa phục quốc thành công chỉ có mỗi tòa Thăng Long, ấy vậy mà Thiên Trạch còn dám xưng Đế. Đây là chuyện khôi hài trong mắt nhiều kẻ và to gan lớn mật không thể trừ diệt của quân vương các nước.

Dù là thế lực giang hồ hay triều đình thì một Bách Việt chỉ còn Thăng Long có thể là đối thủ được ư?

Thiên Trạch võ lực thông thiên thủ hạ không ít, bất quá hai cổ thế lực kia nào kém cạnh được chứ.

Mộ Dung Phục hiểu rõ vấn đế này, gật đầu, nói : “ Bách Xuyên đại ca nói không sai, Thiên Trạch gây thù làm kẻ địch khắp nơi. Cô Tô Mộ Dung nếu cùng y bang giao tất sẽ trở thành võ lâm cùng bốn nước là địch, lợi không có toàn hại thậm chí hủy bỏ ba trăm năm cơ đồ của tổ tiên gầy dựng, ta quyết không đồng ý”

Bao Bất Đồng nghe đã biết công tử nhà mình muốn gì, nói : “ Thiên Trạch võ công cao cường, gần nhất chưởng môn phái Tuyết Sơn đã bị chết dưới tay y. Hiện giờBất Tử Thần Long đã ứng chiến, chỉ còn lại những người khác, so với y thì không bằng, đây với công tử là chuyện tốt”

Công Dã Càn nói : “ Tiêu Phong tề danh với công tử, Đoàn Dự thì vô danh tiểu tốt, nữ nhân kia cũng không rõ thân phận. Bách Việt Song Long thì trừ việc nắm giữ thần binh Lăng Sương kiếm do Thiên Trạch cướp ra chẳng có chiến tích gì vẻ vang cả”

Mộ Dung Phục gật đầu, hắn biết nặng nhẹ, cất lời : “ trong sáu người, gả Đoàn Dự cùng ả nữ tử kia không có danh tiếng cho dù thắng hắn cũng không tính gì, hai cái nghĩa tử của Thiên Trạch cũng chẳng có danh vọng gì nhưng dám ứng chiến có khi đã nhận chân truyền của hắn, nếu thắng thì ta cũng không thu được lợi mà thua thì mặt mủi mắt sạch, cònThiên Trạch thực lực ta không phải đối thủ. Chỉ có Tiêu Phong thì khác, y cùng ta nổi danh Sở quốc”

Trong sáu người đối diện thì Tiêu Phong là Mộ Dung Phục chọn, vừa tầm của bản thân lại đủ danh vọng cho hắn, nếu chọn Đoàn Dự thắng một kẻ vô danh cũng chả có uy gì, mà Thiên Trạch thì quá nặng ký.

Còn Từ Khấu so với Đoàn Dự thì mới nổi danh trong thành, nhưng cả hai xuất thân là cái lưu manh đầu đường ở Bắc Ly thành Dương Châu, chỉ chưa đến hai năm thì có bao nhiêu võ nghệ?

Về phần Hoàng Tuyết Mai thân phận Mộ Dung Phục cũng không nhận ra, hắn danh dương thiên hạ lại ra tay với một cái nữ tử, thắng không có tính thuyết phục mà thua lại mất hết mặt mủi cũng không có như kế hoạch y tính toán, xông ra thanh danh.

Mộ Dung Phục bước đến trước rồi hú lên một tiếng dài, rồi lớn tiếng nói: “Tiêu huynh là anh hùng Tần quốc nên coi hào kiệt võ lâm chẳng ra gì, hôm nay Cô Tô Mộ Dung Phục này mong được lãnh giáo cao chiêu của các hạ. Tại hạ gục ngã dưới chưởng của Tiêu huynh thì âu cũng vì hào kiệt võ lâm bỏ chút công mọn, dẫu chết cũng vinh.”

Mấy câu y nói cốt để cho quần hào võ lâm nghe thấy, có thế thì dù thua dù được từ nay anh hùng hào kiệt cũng sẽ coi Cô Tô Mộ Dung là chỗ sinh tử chi giao.

Quần hùng tuy đã quyết ý rồi nhưng chưa một ai dám xông lên khiêu chiến.

Ai cũng biết rằng, đánh nhau sau cùng chưa chắc có thể giết được, bởi tòa thành kia còn có thế lực của Thiên Trạch à, đặc biệc trong đó Đạo Thánh Thiên Trạch hung y quá lớn, may mắn đã có Bất Tử Thần Long Long Bố Thi đứng ra nhận chiến.

Còn lại người thì Tiêu Phong cũng chẳng phải hạng nhẹ cân, chỉ có tên mặt trắng và ả nữ tử kia thì vô danh nhất, hai gảĐại Việt Song Long kia thì nhìn còn được hơn, lúc này đột nhiên thấy Mộ Dung Phục thượng trường, ai nấy lên tinh thần khi có người đứng ra ứng chiến.

Sở quốc thế hệ trẻ Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung hai người vốn dĩ tề danh, Mộ Dung Phục xông ra đánh trước, dẫu không địch nổi thì cũng khiến cho đối phương phải hết sức chống đỡ, hao phí nội lực.

Liền theo đó tiếng hò reo vang dậy bốn bề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK