Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Mãn Lâu lại thở dài phất tay áo bào cuốn lấy cây Cổn Long bổng khẽ đưa một cái. Người Mã Hành Không lăn ra trên mặt bàn đè lên đĩa chén làm bể mấy cái.

Hoa Mãn Lâu lại khẽ đẩy về phía trước một phát. Người hắn tung lộn bay ra ngoài cửa sổ té nhào xuống ao sen đánh “bòm” một cái.

Tô Thiếu Khanh bất giác la thất thanh : “Hảo công phu!”

Hoa Mãn Lâu lạnh lùng hỏi : “Chẳng phải võ công của tại hạ cao cường mà là bản lãnh y kém một chút. Võ công của Vân Lý Thần Long ngày trước so với bây giờ nhiều lắm là còn được năm thành.Phải chăng y đã bị nội thương trầm trọng rồi?”

Tô Thiếu Khanh bật tiếng khen : “Nhãn lực hay quá! Ba năm trước quả y đã chịu đựng một chưởng cách không của Hoắc tổng quản.”

Hoa Mãn Lâu thở dài nói : “Thế thì không trách được”

Bây giờ gã mới hiểu tại sao Mã Hành Không phải giở trò xu nịnh lấy lòng người khác như vậy.

Những bạn hữu chơi đao kiếm mà đã mất quá nửa võ công tất phải tìm một hậu thuẫn, nên hắn vào nương tựa “Châu Quang Bảo Khí Các”. Lối dựa dẫm này tưởng là chắc chắn lắm rồi.

Tô Thiếu Khanh đột nhiên hô : “Tại hạ cũng muốn thỉnh giáo. Công phu Văn thanh biện vị, Lưu Vân Phi Tụ (Nghe tiếng phân biệt phương vị, phất tay áo như mây trôi) của Hoa công tử thật là tuyệt diệu. Xin mời công tử!”

Y vừa dứt lời đột nhiên đưa cái đũa trong tay chênh chếch đâm tới.Chàng thiếu niên ôn nhu văn nhã này bây giờ lại dùng đũa ngà làm kiếm và thi triển môn kiếm pháp nội gia chính tông.

Trong chớp mắt y đã phóng ra bảy kiếm liền tấn công Hoa Mãn Lâu.

Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhích, ngồi yên nhìn Hoắc Thiên Thanh.

Hoắc Thiên Thanh không cử động, chàng cũng không cử động.

Đồng thời cả hai đều lén quan sát nam tử còn lại trong bàn, y vẫn điềm nhiên uống rượu, sau đó thốt : “ rượu tệ quá”

Lục Tiểu Phụng cười lên : “ đương nhiên là tệ rồi, nếu so với mười loại tuyệt thế rượu của công tử mà nói làm sao bằng được”

Lúc này ba tên cao thủ của Diêm, Thiết San đả bị Tây Môn Xuy Tuyết giết chết, thân thể nằm bất động trên mặt đất.

Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra khỏi thi thể, khẽ thổi mấy cái. Máu tươi chảy liền thành một xâu theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống đất.

Y lạnh lùng nhìn Diêm Thiết San nói : “Các hạ nên tự ra tay đi thôi, sao lại muốn để người khác hạ sát?”

“Tánh mạng của bọn họ lão phu đã mua rồi.” Diêm Thiết San cười lạt đáp, lão vẫy tay một cái, cả trong lẫn ngoài thủy các xuất hiện sáu, bảy người.

Lão láo liêng cặp mắt tựa hồ muốn tìm đường rút lui.Hiện giờ giọng nói của lão hoàn toàn chẳng phải khẩu âm ở Sơn Tây.

Lão không thóa mạ ai thanh âm càng sắc nhọn, mỗi chữ tựa hồ một mũi kim đâm vào màng tai người ta.

Đế Thiên An một bên vẫn quan sát hết thảy mọi chuyện, hắn tuy nhắm mắt không mở nhưng linh hồn lực siêu cường tỏa ra như ra đa do tìm, đám người ở đây dưới linh hồn lực của hắn quan sát chẳng khác nào là mở mắt cả.

Lúc này Tô Thiếu Khanh đã sử ra lần tứ ba Liên Hoàn Thất Kiếm, đường kiếm rất nhẹ nhàng, biến hóa rất kỳ diệu.

Chiêu nào cũng chỉ cách Hoa Mãn Lâu chừng mấy phân hay một tấc, song y vẫn ngồi tay cầm cây đũa ngà cứ vạch một cái là hóa giải được thế công của Tô Thiếu Khanh, coi rất nhẹ nhàng hời hợt.

Tô Thiếu Khanh không nhịn được cất tiếng hỏi : “Phải chăng các hạ là truyền nhân của phái Nga Mi nên đã hiểu hết kiếm pháp của phái này?”

Hoa Mãn Lâu lắc đầu mỉm cười đáp : “Đối với các vị thì còn phân biệt được kiếm pháp của phái này hay phái nọ và những chiêu thức biến hóa khác nhau. Còn đối với kẻ đui mù thì bao nhiêu kiếm pháp trên đời đều giống nhau hết.”

Đế Thiên An gật gù nói : “nghe âm đoán vị, cho dù ngươi có sử ra bao nhiêu chiêu bao nhiêu thức, một khi khi xuất thủ đều để lại trong không khí thanh âm. Trừ khi ngươi có thể xuất kiếm nhanh đến nổi vượt qua âm thanh, còn lại đều vô dụng”

“Công tử nói không sai, chúng ta người mù chỉ có thể nghe âm đoán vị”Hoa Mãn Lâu gật đầu cười nói : “Phải chăng các hạ là người trong Nga Mi Thất Kiếm?”

Tô Thiếu Khanh ngần ngừ một chút rồi đáp “Tại hạ chính là Tô Thiếu Anh.”

Hoa Mãn Lâu cười nói : “ Quả nhiên là Tô nhị hiệp trong Tam anh, Tứ tú.”

Đột nhiên Tây Môn Xuy Tuyết cất tiếng lạnh lùng hỏi : “Vị này đã học kiếm sao không tìm đến tại hạ?”

Tô Thiếu Khanh sắc mặt lơt lạt. “Cắc” một tiếng vang lên. Cây đũa ngà trong tay y tự nắn gãy rồi.

Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt nói : “Người ta đồn Nga Mi kiếm pháp độc bộ ở đất Thục, chẳng lẽ chỉ có hư danh mà thôi?”

Tô Thiếu Khanh nghiến răng quay phắt lại thì vừa nhìn thấy giọt máu tối hậu ở mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết nhỏ xuống.

Lục Tiểu Phụng và Hoắc Thiên Thanh đang ngưng thần nhìn nhau ngồi đó, dường như cả hai bên đều chờ đối phương động thủ trước.

Dưới đất đã có bảy người vĩnh viễn không nhúc nhích được nữa.

Trong bảy người này chẳng một ai không phải là cao thủ hạng nhất võ lâm. Thế mà họ đều bị mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đâm lủng cổ họng trong nháy mắt.

Da thịt nơi khoé mắt Diêm Thiết San đã bắt đầu giao động. Đến bây giờ người ta mới nhận ra hắn quả là một lão già. Lão đối với những người đã chết vì mình tuyệt không tỏ vẻ thương cảm hay đồng tình.

Lão vẫn chưa chạy đi, vì lão còn chờ cơ hội chắc chắn, mười phần ăn chín. Bây giờ cũng chưa phải là lúc cần chạy ngay không thể chần chừ được nữa.

Kể ra còn bốn người có thể động thủ được nhưng họ đã mất hết dũng khí chiến đấu.

Nhìn Tô Thiếu Khanh chân bước vững vàng, nhưng sắc mặt y lợt lạt, không còn một chút huyết sắc, Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi : “Các hạ dùng thứ kiếm gì?”

Tô Thiếu Khanh cũng cười lạt đáp : “Bất cứ kiếm nào giết người được là tại hạ đều dùng hết.”

Tây Môn Xuy Tuyết nói : “Hay lắm! Dưới đất rải rác còn mấy thanh, các hạ lựa lấy một thanh mà dùng.”

Gần đó có hai thanh kiếm nằm trong vũng máu. Một thanh vừa dài vừa sắc bén, còn một thanh vừa lớn vừa dầy, có vẻ trầm trọng.

Tô Thiếu Khanh ngần ngừ một chút rồi đưa đầu ngón chân hất một thanh tung lên, vươn tay ra cầm lấy.

Nga Mi kiếm pháp sở trường về nhẹ nhàng và biến hóa, nhưng y lại lựa thanh kiếm tương đối nặng hơn.

Sở dĩ gã thiếu niên lựa thanh kiếm nặng là ỷ vào tý lực của người tuổi trẻ dùng cương mãnh kiếm pháp để khắc chế đường kiếm linh lợi của Tây Môn Xuy Tuyết.

Cách lựa chọn này kể ra cũng hợp lý. Bọn đệ tử dưới trướng Độc Cô Nhất Hạc đều được huấn luyện cả về trí phán đoán.

Nhưng lần này Tô Thiếu Khanh lầm rồi. Gã không thể dùng bất cứ thanh kiếm nào để đối phó với Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn gã nói : “Ngươi phải luyện hai chục năm nữa, kiếm pháp mới có cơ thành tựu.”

Tô Thiếu Khanh ồ lên một tiếng.

Tây Môn Xuy Tuyết lại nói : “Bây giờ ta chưa muốn giết ngươi. Chờ hai chục năm nữa ông bạn lại đến kiếm ta.”

Tô Thiếu Khanh lớn tiếng : “Hai chục năm lâu quá, tại hạ không thể chờ được.”

Gã là một thiếu niên tính khí cương cường cảm thấy luồng nhiệt huyết trong ngực trồi lên, thanh kiếm trong tay liền phóng ra theo thế liên hoàn.

Trong kiếm pháp của gã tựa hồ mở rộng thanh thế gồm cả đao pháp rất cương liệt.

Đây là “Đao kiếm song sát thất thất tứ thập cửu thức” của chưởng môn phái Nga Mi đương nhiệm Độc Cô Nhất Hạc sáng chế ra.

Khi lão đầu nhập dưới trướng phái Nga Mi, công lực đã rất thâm hậu về đao pháp.

Trải qua ba chục năm khổ công rèn luyện, lão dung hòa đao pháp cương liệt, trầm trọng vào trong kiếm pháp thanh kỳ, linh xảo của phái Nga Mi.

Thất thất tứ thập cửu thức là tuyệt chiêu do Độc Cô Nhất Hạc sáng chế ra, có thể dùng đao để sử mà cũng có thể dùng kiếm thi triển được. Thật là công phu độc nhất trong thiên hạ.

Tây Môn Xuy Tuyết sáng mắt lên. Y thấy một môn võ công tân kỳ thì chẳng khác gì đưa trẻ nít được thứ đồ chơi mới mẻ. Gương mặt lộ ra nỗi vui mừng khôn tả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK