Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua Hổ Khiêu năm người tiếp tục hướng về trước đi, dọc theo đường đi ngược lại là không có độ khó gì cơ quan, chủ yếu là các chướng ngại cản trở. Chừng hai mươi phút liền đến tiếp theo cửa ải.

Gió lạnh trước mặt tập tới, trước mắt lần nữa xuất hiện một tòa cùng Hổ Khiêu tương tự nhưng càng thêm nguy hiểm thung lũng.

Thung lũng thạch bích trên cài răng lược lấy vừa mịn lại hẹp đường đá. Mà còn khoảng cách so với Hổ Khiêu càng thêm xa vời, đường đá càng thêm hẹp hòi.

Nguyệt Nhi đem mắt nhìn xung quanh nhớ lại hồi ức lúc xưa, liền nói: "ta biết rồi,đây nhất định là nơi Ban đại sư từng nói, Viên Phi (vượn bay)"

"Viên Phi" Hai người đồng thanh thốt lên.

" Theo truyền thuyết chỉ những người cơ linh mẫn tiệp như khí mới có thể vượt qua đó, mà còn đối diện còn có một cái cơ quan, Ban đại sư đã từng nói qua, chỉ cần nhấn xuống cái kia cơ quan, liền sẽ xuất hiện an toàn thông qua rãnh sâu con đường." Nguyệt Nhi nhớ lại Ban đại sư từng nói với mình nói cho hai động bọn nghe.

"Cái này phía dưới thật sâu a!" Thiên Minh đi đến phía trước cúi đầu nhìn một chút, một trận nhãn hôn mê, dưới chân đá xuống một cục đá, đã lâu sau đó cũng không có hồi âm.

"Nơi này chắc là một cái hẻm vực rất sâu" Nguyệt Nhi cũng dọa đến hoa dung thất sắc.

"Hẻm vực? nghe thật đáng sợ” Thiên Minh nhìn mấy lần, tranh thủ thời gian đứng lên tới không dám lại nhìn.

“ Có thể sâu đến hai trăm mét đó” Nguyệt nhi phán đoán

Mà Thiếu Vũ lúc này gương mặt đổ mồ hôi khi nhìn về vực sâu hun hút bên dưới, thần sắc có chút chần chừ, Thiên Minh lần Cao Nguyệt vẫn chưa phát hiện ra điểm không đúng của hắn.

“ Ngươi sao thế? Sao không lại đây xem?” Thiên Minh dò hỏi

Thiếu Vũ ánh mắt không được hướng về hai bên lướt tới, thần sắc có chút hốt hoảng, hai con mắt không dám nhìn bình minh bọn hắn để che dấu sự nhát gan của mình: “Các ngươi xem là được. Ta không cần xem, đoán cũng đoán được.”

Thiên Minh lắc đầu không quan tâm hắn, an tâm xem trọng những thứ này nhô ra thạch côn tới, hắn nói: “ xem ra chỉ có thể từ trên cao, đu theo từng cái một để qua thôi”

Nguyệt nhi cẩn thận quan sát hồi lâu nói: “ có điều những cột đá kia đã có từ rất lâu, thâm u ẩm ướt, nhất định đã mọc đầy rêu xanh, vô cùng trơn trượt. Dù là người có võ công, chỉ cần sơ xảy một tí cũng sẽ rơi xuống thâm cốc”

“ Đừng nhìn ta, đây là khảo hạch của chúng! Ta rất có lòng tin vào bọn họ, hơn nữa có ta ở cho dù bọn chúng rơi cũng móc lên được” Đế Thiên An nhìn Đoạn Mộc Dung tỏ ý muốn nhờ vả, lay đầu cười nói.

Đoạn Mộc Dung nghe xong đáp : “ rốt cuộc thì ngài trông chờ gì chứ, ta thật không hiểu”

“ Đơn thuần là muốn bồi Dung nhi tăng trưởng tình cảm” Đế Thiên An trêu ghẹo

Đoan Mộc Dung mặt hồng lên, quay đầu đi đáp : “ Tình Thánh như ngài chuyên cất lời ngon ngọt lừa gạt nữ hài”

“ Có không?” Đế Thiên An cúi thấp đầu thì thầm bên tai.

Một cổ dị dạng xúc cảm truyền lại để cho Đoan Mộc Dung xấu hổ, thẹn thùng tránh hắn ra một đoạn.

Ở phía trước, Thiên Minh dò hỏi : “Cơ quan này cũng là Mặc gia tổ sư gia thiết kế sao?”

“ Tất nhiên rồi” Cao Nguyệt đáp

Thiên Minh nghe xong trợn trắng mắt lè lưỡi biểu thị đối với trong truyền thuyết này tổ sư gia đáp lại nhiệt tình, nói : “ ta thật sự bội phục ông ta rồi đó”

Nói xong Thiên Minh quay sang nhìn Thiếu Vũ hỏi : “ ngươi sao thế? Sao lại đứng cách xa vậy”

“ Ta không sao?”Thiếu Vũ lúng túng nói.

“ Hổ Khiếu là khảo nghiệm lực lượng, Vượn Phi là khảo nghiệm thân thể nhanh nhẹn linh hoạt” Đế Thiên An cười nói, hắn biết Thiếu Vũ dị dạng là do đâu song hắn cũng không có vạch trần, yên lặng ở sau xem kịch

Cao Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó nói cho Thiên Minh một cái phương án, cả hai đem mấy cái dây leo bò trên vách núi làm thành sợi dây, chuẩn bị xông quan...

Mà người vượt quan không ai khác chính là Thiên Minh, lần này là hắn vỗ ngực xung phong nhận việc nguy hiểm.Dù sau bên cạnh có lão đại, còn có Long Trượng trong tay hắn không tin mình xảy ra chuyện gì à?

Dây leo đã buộc chặt bên hông thân hình lui vài bước lấy đà, sau đó dậm nhảy nâng lên khinh công của mình nhảy qua các đầu cọc gỗ vươn ra ở hai bên vách núi hẹp.

Chỉ thấy thân hình Thiên Minh nhanh nhẹn vừa tiếp lên đầu gỗ đầu tiên, hay tay vươn ra lắc lư cố giữ lấy thân bằng cho cơ thể, một hồi qua đi hắn thành công đứng vững lên cọc gỗ, sau đó búng người đem hay tay bắt lấy cọc gỗ tiếp theo trên cao.

Thiên Minhhưng phấn cười nói : “ được đấy, được đấy, vui thật vui thật”

Màn mạo hiểm này trong mắt của Thiên Minh hiện giờ lại rất tốt chơi, thân thể hắn linh hoạt nhanh nhẹn như sóc, tiếp được cọc thứ hai liền đu người sau đó đẩy mình đến cọc thứ ba đưa tay bắt lấy.

Một hồi đã lên được mấy cọc, đang tính nhảy tiếp thì cảm thấy vướng víu liền nhận ra dây có chút thiếu, Thiên Minh liền nói : “ hai người bước lên trước mấy bước, dây không đủ dài”

“ Được” Nguyệt Nhi lớn tiếng trả lời, thân ảnh nhanh chóng bước lên sau đó nhìn lại thấy Thiếu Vũ vẫn chậm rãi chưa chịu nhích lên, nói : “ Thiếu Vũ, chúng ta bước đến trước một tí”

Mà lúc này Thiếu Vũ tuy có chút sợ hãi khi nhìn hai bên vách núi hun hút bên dưới nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ.

Hiếm ai biết được dũng mãnh vô địch Tây Sở Bá Vương sau này lại bị chứng sợ độ cao, ải Hổ Khiêu vừa rồi hắn bay nhảy tự do chính là độ cao cũng không có sâu nhiêu lắm, nhưng ở nơi này là một chuyển khác hoàn toàn.

“Thiên Minh, hãy nắm chắt vào” Cao Nguyệt hô lớn lên khi thấy bàn tay Thiên Minh bắt đầu tuột dần.

Thiên Minh hét lớn : “ Ta nắm không được”

“ Thiên Minh!” Đoạn Mộc Dung ở sau gấp hô lên.

Liền thấy Thiên Minh rơi xuống, đồng thời sợi dây buộc lên lưng Thiên Minh đem Cao Nguyệt cùng Thiếu Vũ kéo trượt một đoạn.

“A” Nguyệt Nhi kinh hô một tiếng.

Khi mà Thiên Minh rơi xuống bên dưới kéo theo đang nắm giữ hai người cũng bị trượt đi, rồi cả người tuột xuống vách núi bên dưới luôn, đem đầu quay lại khi nhìn về Thiếu Vũ đứng sợ hãi trên vách đá, còn bản thân nàng cũng bị kéo rơi xuống vực, mà nguyên nhân khi đến gần phút chót Thiếu Vũ vì sợ hãi độ cao liền đem tay thả ra khiến nàng bị kéo lôi xuống vực.

“ Nguyệt nhi!” Đoạn Mộc Dung hô lớn, đồng tử mở lớn lập tức nhảy đến trước, nhưng nàng vô lực, cả cơ thể bị cản lại bởi một vòng tay rắn chắc, ngay sau đó thân hình có phần nhẹ đi.

Thiếu Vũ con mắt mở to lòng hoảng sợ nhìn một màn phát sinh ngay trước mắt, trong phút chốc lòng sợ hãi của hắn bị lấn át đi, thân ảnh nhanh chóng lao nhanh đến một tay vươn ra chụp lấy sợi dây leo thành công đem hai người trụ giữ lại.

“Nguyệt cô nương... ta” Thiếu Vũ không dám nhìn về Nguyệt Nhi mặt đổ đầy mồ hôi.

Nguyệt Nhi từ lúc đi vào đả phát hiện ra Thiếu Vũ không đúng thần sắc, liền nhận ra hắn sợ hãi độ cao : “ Thiếu Vũ huynh đã làm được rồi”

“ Ta, cũng không biết làm sao nữa...” Thiếu Vũ né tránh ánh mắt Nguyệt Nhi

Nguyệt Nhi hai tay nắm lấy sợi dây nhìn lên phía trên Thiếu Vũ khích lệ hắn : “Huynh còn lớn mạnh hơn bản thân tưởng tượng, huynh tuyệt đối sẽ không để ta cùng với Thiên Minh rơi xuống đâu, đúng không?”.

Mà lúc này thân ảnh của Nguyệt Nhi lẫn Thiên Minh chậm rãi phiêu bồng lên không trung, còn chưa cho ba người kinh ngạc thanh âm của Đế Thiên An đã vang lên bên tai ba người : “ Vượt qua nơi này, cơ duyên của ba đứa đến rồi”

Đoan Mộc Dung nhìn thấy Cao Nguyệt cùng Thiên Minh lòng nhẹ nhỏm, lại nghĩ đến mình nóng nảy mà hiện giờ an vị trong lòng hắn ở không trung mà có chút xấu hổ.

“ Gặp lại sau” Cách không khống khí đem Cao Nguyệt cùng Thiên Minh khống chế, thoát đi nguy hiểm xong hắn mang Đoan Mộc Dung di chuyển qua bên kia đứng đợi.

Không cần đoán Thiên Minh, Cao Nguyệ cũng biết ai ra tay, để mặc cho cơ thể được nâng lên.

“ Cơ duyên” Thiên Minh cả người hưng phấn lẩm bẩm từ này, ổn định lại thân hình trên cọc gỗ, liền cúi người, đợi cho hai người kia đã ổn định liền nhảy qua nơi đó.

Lần này không như trước, hắn ổn định đi qua. Mà Thiếu Vũ trải qua một màn vừa rồi, tâm lý cũng vững trải hơn, hắn cũng từ bóng ma của mình đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK