Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đêm gió lạnh, một con thuyền giữa sa mạc di chuyển.

Đúng là một con thuyền? Tại sa mạc lại có một con thuyền?

Tại sa mạc, cái danh từ thuyền đương nhiên bị xoá nhoà trong ngôn ngữ con người.

Bởi từ nghìn xưa đến nghìn sau, chẳng ai dùng thuyền. Có thể bảo những người sinh trưởng tại sa mạc, chưa từng rời sa mạc đi đó đi đây, bình sinh không biết thuyền là cái vật chi.

Thuyền từ đâu đến? Thuyền đi trên cát?

Thuyền dài nhưng hẹp, đầu thuyền chạm khắc rất đẹp, đuôi thuyền cũng thế.

Bên ngoài thì có rèm châu che phủ. Có châu có ngọc, hẳn phải hoa lệ rồi.

Đáy thuyền có hai mảnh ván dài, như những bản gỗ trượt tuyết, kết chung với những thân trúc vô cùng trơn bóng.

Thuyền thì thường thường làm bằng gỗ, nhưng thuyền này phần lớn lại làm bằng trúc. Do đó, thuyền lướt đi rất nhẹ, vả lại đi trên cát thì có chi nước?

Một đàn chim ưng to lớn được cột vào thuyền, đường dây khá dài, như dây kéo thuyền, mà thực tế chính đàn chim ưng vỗ cánh bay đi, do đường dây cột nơi mình chúng bị lôi theo, bay với chúng.

Thuyền bay giữa khoảng không, dưới ánh dương quang, dây cột chim ưng lại bằng bạc, chớp chớp lên. Nếu đúng dưới sa mạc nhìn lên, phải thích thú mà thấy một hiện tượng phi thường vậy.

Trên thuyền cả thảy năm người.

Một người có gương mặt hình tam giác, làn da vàng. Một gương mặt choắt chéo, như gom tụ tất cả tai mắt mũi miệng vào một chỗ.

Nơi cằm có mấy sợi râu chuột, chừng như bị lửa lấp nên ngả màu vàng vàng, lại quăn queo. Một chiếc đầu chó có khảm đôi mắt chuột, con người không khả ái chút nào, lại đang ôm một cái tuyệt sắc xinh đẹp mỹ nữ.

Thạch Quan Âm.

Không sai chính là Thạch Quan Âm, người không lâu trước bị Thiên Trạch đánh bại và bị giam trong lều vải.

Bà ta có mặt ở đây chính là được cái gả đàn ông bên cạnh trong đêm bí mật cứu ra.

“Là ngươi cứu ta ra”Thạch Quan Âm đôi mắt đẹp nhìn một chút nam tử này, cau mày

“ Là ta” gả có giọng nói rất dịu ấm, chẳng ai hiểu nổi sự tương phản đó.

Cách gả đàn ông mặt chuột hei mét, một cái hồng y nữ tử đẹp, mảnh mai, đi đến rồi cung kính quỳ bái hành lễ : “Đệ tử Trưởng Tôn Hồng bái kiến phu nhân”

Thạch Quan Âm đưa mắt nhìn, còn đang suy ngẫm thì một đạo thanh âm vang lên.

“Mần sinh từ lâu ngưỡng mộ phong cách oai nghi của phu nhân, mãi đến hôm nay mới được hân hạnh bái kiến, cái nguyện sanh bình cầm như đã thoa? mãn, thoa? mãn lắm”

Gương mặt lộ rõ niềm hoà khí, có phong cách sang trọng song mường tượng một phú thương hơn là một quan thuyền, một trưởng giả, nhưng y phục hoa văn cùng một đầu tóc vàng, để người nhìn vào đoán ra y là Quy Tư quốc người.

Hắn nói lưu loát, trái lại gả ở cạnh hắn bận áo gấm, một người mặt vuông, mày rậm, mắt to dù không giận cũng có oai như thường. Y lại như cà lăm một dạng, say mê trước vẻ đẹp của Thạch Quan Âm.

“ Các ngươi làm sau cứu ta đem ra được?” Thạch Quan Âm không để ý hai gả này, mà hướng về gả đàn ông bên cạnh mình hỏi.

Gả đáp : “ tôi nhân lúc bọn họ hân hoan thì bí mật đi vào, sau đó cứu phu nhân ra”

Thạch Quan Âm hỏi : “ ngươi lại có thể trước mặt Đạo Thánh đem ta cứu đi?”

Gả đáp : “ là”

Thạch Quan Âm hỏi : “ y không đuổi theo?”

Gả đáp : “ Không đuổi theo”

Thạch Quan Âm lạnh lùng nói : “ y không đuổi theo là để ngươi dẫn đường cho y!”

Gả hiểu, nói : “ lúc tôi vào, y đang cùng Tỳ Bà công chúa hoan ái, sẽ không để ý đến chuyện phu nhân mất tích”

Thạch Quan Âm nghe được ánh mắt tràn lên lửa giận, nàng câu dẫn hắn hắn lại từ chối mà lại cùng một cái nữ nhân khác chung chạ, trước nay luôn vẫn tự tin nhan sắc của mình nàng làm sao mà chịu được chứ.

Thạch Quan Âm lạnh lùng nói : “ giết đi”

Lời này vừa ra, Trưởng Tôn Hồng nhanh như chớp ra tay tàn độc.

Hai gả Quy Tư quốc cùng rú lên, cùng ngã ngược lại, mặt ngửa ra, máu tươi từ yết hầu vọt ra như vòi.

Cả hai bị giết nhanh hơn một nháy mắt.

Hai người này vốn là Quy Tư quốc phản đồ, một cái là tướng quân một cái là quan viên lo liệu chính sự trong triều, cùng v ới Thạch Quan Âm cấu kết với nhau. Chỉ là Thiên Trạch xuất hiện phá hỏng kế hoạch, cho nên cả hai cũng không cần phải tồn tại.

“ Thấy ta thua bại ngươi bất ngờ” Thạch Quan Âm lạnh lùng nhìn gả đàn ông bên cạnh.

Gả gật đầu : “ ta không nghĩ đến trên đời có thể đả bại phu nhân, Đạo Thánh so ta tưởng tượng còn đáng sợ”

Thạch Quan Âm nói : “ y là một kẻ đáng sợ, một kẻ trước nay chưa từng có nam nhân”

Càng nhắc đến gả đã đánh bại mình Thạch Quan Âm bốc lên sát khí cùng phẩn hận, cùng với đó là lòng chiếm dục mãnh liệt với kẻ kia, nàng muốn đem y đạp xuống chân mình.

“ Sa!”

Một đạo nhè nhẹ thanh âm vang lên, hương rượu thơm nồng.

Ngay lập tức ba người chú ý, đồng tử liền co rút lên.

“ Nghe được lời này từ miệng của nàng, một cái xem nam nhân như nô lệ, ta cũng hơi bất ngờ đấy.” Thiên Trạch đem hồ lô uống lấy.

Thạch Quan Âm nhìn tấm dung mạo đã hé lộ kia, nói : “ quả thật là tuấn lãng, ngươi lẽ nào không nở để ta rời đi, muốn bắt ta trở về.”

Thiên Trạch nói : “ giữa chúng ta đã đánh cược với nhau, nàng bại nghe theo ta làm việc, ta chỉ muốn đến hỏi một chút, nàng còn tuân thủ hứa hẹn này hay không?”

Thạch Quan Âm cười khanh khách lên, nói : “ ta đã cùng Đạo Thánh đánh cược tất nhiên sẽ tuân thủ, chỉ là muốn ta cam tâm tình nguyện bán mệnh cho Đạo Thánh, Đạo Thánh cũng phải đáp ứng ta một cái điều kiện”

Thiên Trạch uống rượu : “ không đáp ứng!”

Thạch Quan Âm nói : “ vậy Đạo Thánh giết ta đi”

Thiên Trạch nói : “ nếu giết nàng ta đã sớm ra tay, dù sau ta cũng là yêu cái đẹp, mỹ nhân như nàng ta đúng là không nở giết”

Thạch Quan Âm cười nói : “ nếu đã vậy sau Đạo Thánh lại từ chối ta”

Thiên Trạch nói : “ ta là người kiêu ngạo, tuyệt sẽ không đồng ý nữ nhân mình có nam nhân khác đụng qua. Tuy nàng có đẹp đi nữa cũng thế thôi”

Thạch Quan Âm trầm mặc.

Thiên Trạch nhìn : “ vị này là”

Gả đàn ông còn lại : “ tại hạ Ngô Cúc Hiên”

Thiên Trạch hỏi :“Ngô Cúc Hiên ư? cái tên này còn có đặc biệc?”

Gả đáp : “Tại hạ là một tiểu tốt vô danh, dù Đạo Thánh có gặp mặt rồi tất cũng phải quên, bởi để ý làm gì một kẻ tầm thường?”

Thiên Trạch nói : “Con của Thạch Quan Âm cũng là tầm thường ư?”

Lời này vừa ra gả cùng Trưởng Tôn Hồng biến sắc.

Phải biết bí mật này thiên hạ người biết rất ít chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn là một bàn tay đổ lại. Mà Đạo Thánh vừa mới gặp gỡ, y làm thế nào mà nhìn ra được?

Hơn nữa ngoại hình của Ngô Cúc Hiên xấu vô cùng mà Thạch Quan Âm lại diễm lệ vô cùng, nhìn ở đâu cũng không nhận ra hai người là mẹ con.

Gả nói : “ Đạo Thánh có lầm chăng?”

“Diệu Tăng Vô Hoa, một trong những tăng nhân thế hệ trẻ sáng chói nhất của Thiên Thiện tự, một tăng nhân thuần khiết thoát tục, một tăng nhân ghét cái ác đến cùng cực, đến nỗi một người căm hận nam nhân cực độ như Thủy Mẫu Âm Cơ cũng có thể an tâm cho phép hắn vào tận Thần Thủy Cung để giảng phật pháp.” Thiên Trạch chậm nói

Ngô Cúc Hiên à không là Diệu tăng Vô Hoa nhịn không được vổ tay : “ bội phục, bội phục, tại hạ thật không thể không phục, Đạo Thánh làm thế nào để biết được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK