Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Ứng Long đánh văng đi cự kiếm, lại trên không như ưng vồ xuống, điểm ra ba mâu liên tiếp.

Ba đường mâu khí lăng lệ đánh đến,

“ Phanh!”

Thiên Trạch lại dịch thân né đi, mượn đòn của Tào Ứng Long giết thuộc hạ của y.

Tào Ứng Long đâm ra ba mâu chỉ là hư chiêu, mục đích là ép Thiên Trạch lùi đi, vừa lùi đi hắn cướp đến sau, ở trên đâm xuống một mâu cực kỳ bá đạo.

Nhưng tiếc Thiên Trạch đã ngưng binh cản lại, kim thiết va chạm cùng hoa lửa bắn ra liên hồi.

Cả hai rất nhanh phân ra.

“ U u u u u”

Mâu khí đại thịnh, trong chốc lát phun trào ra ngoài, như cơn gió tung hoành bốn phía, chỉ cần là người ở trong phạm vi ba mươi trượng đều bị mâu khí đả thương. Chỉ là hiện giờ không có ai trong phạm vi đó.

“Quỷ Khốc Thần Hiệu!”

“ Đại đương gia ra sát chiêu rồi”

“Đã lâu rồi mới thấy đại đương gia ra tay”

“ Cái tên này chết chắc rồi!”

“ Đại đương gia nổi giận rồi! cũng phải thôi kẻ này khiến chúng ta tổn thất mà”

“ Phải chém y ngàn đao, lóc xương cắt thịt mới hả giận được”

“ Đợi giết xong y thì hàng phục yêu nữ kia, chúng ta có thể ăn ké được ít”

“ Đúng! đại đương gia ăn cơm chúng ta cũng có thể húp cháo”

Quỷ Khốc Thần Hiệu.

Danh hiệu cũng là bản lĩnh lớn nhất của Tào Ứng Long, lúc này, toàn bộ Thần Du Huyễn Cảnh lực lượng đều bị Tào Ứng Long sở xuất ra, khí cùng thế xúc động một vùng thiên địa.

Mâu khí mâu thế không ngừng lan ra cùng kéo lên, rất nhanh một vùng không gian mâu khí không ngừng bành trướng mở rộng lên.

Đám thủ hạ dưới trướng của Tào Ứng Long thấy được y ra đại chiêu, bọn chúng lời ra tiếng vào bàn tán, đối với chấn nhiếp của hai kẻ kia cũng vơi xuống, những kẻ không tham chiến từ xa giương mắt mà nhìn.

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ một tiếng xem thường, thúc dục lấy Luyện Khí Chi Kiếm công phá mâu thế của Tào Ứng Long.

“ Ầm! Ầm! Ầm!”

Luyện Khí Chi Kiếm hiện trên trời lại công kích đến chổ Tào Ứng Long, xông vào bên trong thế của y bạo phát ra kình lực.

Mâu cùng kiếm va chạm.

“Đang!”

“Đang!”

“Đang”

Tào Ứng Long huy mâu không ngừng chống đở, chỉ là cứ mỗi đở hắn lại bị ép lùi.

Thiên Trạch lần này đã lựa chọn đối bính, hắn lực lượng sở ra vượt qua Tào Ứng Long có thể thừa nhận, mỗi kiếm chặt xuống đều khiến Tào Ứng Long phải nghênh toàn lực ứng phó.

Thiên Trạch nếu muốn giết đã sớm có thể giết chết kẻ này, chỉ là hắn cần từ kẻ này tìm lấy vài cái thông tin nên không giết sớm, lại thêm hắn chết rồi đám thủ hạ lại như ong vở tổ sớm.

“ Ầm!”

Chỉ một đòn, Thiên Trạch chấn lui và dùng cước đạp văng đi Tào Ứng Long.

Tào Ứng Long bị đạp bay, mượn đà rơi trong không, sắp tiếp đất lập tức điểm mâu cắm dưới đất, sau đó khinh thân một cái nhổ mâu nhảy lên lại rồi tiếp đất.

Hắn vừa tiếp đất lập tức gạt mâu đánh văng đi ba thanh kiếm đánh đến, đồng thời lại thả ra lực lượng của mình, đem mâu thế còn chưa thịnh bị phá dang dở lần nữa sở ra.

“ Tư tư tư tư!”

Tào Ứng Long muốn là một chuyện, nhưng Thiên Trạch muốn là chuyện khác, hai kiếm bắn đến chỉ là hư chiêu, thật chiêu chính là Thiên Trạch cướp đến trước song kiếm chém.

Quỷ Khốc mâu nâng lên cản lại, ba thanh binh khí va chạm mà tóe lên hoa hỏa.

Tào Ứng Long không ngừng bị đẩy lùi, lùi một lần mấy chục bước.

“ Đang!”

Thiên Trạch dịch thân ở sau lưng Tào Ứng Long song kiếm quét ngang.

Tào Ứng Long phát giác nguy hiểm nâng thương về sau cản, tuy cản được nhưng cả người lại bị đánh trượt về trước gần hai chục bước.

“Xuy xuy xuy!”

Luyện Khí Chi Kiếm lại quỷ dị công kích đến, như mưa trút xuống.

Tào Ứng Long có khổ mà không biết kêu ai, chỉ biết nâng Quỷ Khốc cản lại.

Nhưng sức người có tận, Luyện Khí Chi Kiếm liên miên công kích không dứt, mâu thế còn chưa thành lại bị phá đi, Tào Ứng Long đở đượctrăm kiếm liền thất thủ.

Cả cơ thể bị mưa kiếm tàn phá, trong chốc lát trở thành huyết nhân.

“ Ah!”

“ Đại.... đại đương gia.... chết rồi....”

“ Không.... không thể nào....”

“ Chạy.... chạy mau”

“ Đứng lại.... chúng ta nhiều người thế này sợ hắn ư?”

“ Các huynh đệ giết y báo thù cho đại đương gia”

“ Kẻ nào giết được y chính là đại đương gia tiếp theo”

Tào Ứng Long vừa chết đám thảo khấu lập tức đại loạn, có kẻ sợ hãi tháo chạy cũng có kẻ vì muốn ngôi vị kia mà kích động đám người khác, muốn mượn số đông mà tiêu trừ lấy hai kẻ kia.

“ Giết!” không ít tên thảo khấu bị lợi ích phía trước làm cho mờ mắt, cho dù biết có nguy hiểm cũng không ít tên xông lên tìm phú quý trong nguy hiểm.

Thiên Trạch cười lạnh, hắn không tiếp tục dùng Luyện Khí nữa mà dùng một loại lực lượng khác trong người, Hư Vô.

Nháy mắt sương khí màu đen tràn ra ngoài cơ thể, chúng lao đến những kẻ lao đến muốn giết Thiên Trạch, cực kỳ mau lẹ và nhanh chóng khiến cho nhiểu kẻ khó mà phản ứng lại được.

Chỉ trong ngắn ngủi, bị Hư Vô tiếp xúc, thần trí liền bị Thiên Trạch kiểm soát, trở thành nô bộc cho hắn.

Và chúng lại trở ngược lại chém giết những kẻ từng là đồng bọn của mình, giết hại lẫn nhau theo cách tàn nhẫn nhất.

Trong lúc đó, Thiên Trạch thu lại Luyện Khí Chi Kiếm, mười ngàn thanh là hắn cực hạn hiện giờ, hắn đã sở ra chín ngàn thanh, may là Luyện Khí hắn có thể dể dàng phóng thích và thu hồi lại.

“ Sa sa sa!”

Trừ tường kiếm của đám dân chúng ra, toàn bộ Luyện Khí Chi Kiếm giết hại thảo khấu đều như sương khói tan đi, sau đó bay đến chổ Thiên Trạch và tụ hội vào tay hắn.

“ Có thể chết bởi Luyện Khí và Hư Vô là may mắn của các ngươi” Thiên Trạch nhìn hắc khí thôn phệ những sinh mệnh chạm đến, ăn mòn đi thần trí của chúng rồi theo Thiên Trạch ý muốn chém giết những sinh mệnh khác, hắn không chút thương xót nào mà nói.

“ Chuyện này.... bọn chúng chém giết lẫn nhau, hắc khí này....” Diễm Linh Cơ chém giết một hồi đã đem đám thảo khấu vây giết mình dọa sợ, không ai dám lại gần nàng, bây giờ thấy động tĩnh của Thiên Trạch khiến nàng kinh nghi trước thủ đoạn của y.

Tuy những làn hắc khí kia giống hệt với tử khí của Thiên Trạch trước kia, bất quá khí tức lại không giống, càng đáng nói là hắc khí chạm qua người lại như phát điên một dạng hướng về những kẻ không bị hắc khí chém giết.

“ Hư Vô được tăng trưởng nữa chứ, đúng là chuyện tốt, lẽ ra ta phải dùng từ đầu mới đúng” Thiên Trạch cười nói, hắn giờ phút này khi vận dụng Hư Vô lực lượng, phát hiện ra được lực lượng Hư Vô không ngừng tăng trưởng lên.

Hư Vô là lực lượng tiêu cực do chúng sinh lực ngưng tụ mà thành, ở thế giới này không có Hư Vô nhưng loại tiêu cực tư tưởng này tồn tại trong thiên địa, nhất là ở chổ thôn làng bị Tào Ứng Long ghé thăm này có không ít.

Khi Thiên Trạch vận dụng thì lực lượng đó bị Hư Vô lôi kéo và bị cắn nuốt lấy, tăng trưởng sức mạnh cho Thiên Trạch.

“ Ra đi, bóng của ta, giết bọn chúng” Thiên Trạch khóe môi nhích lên.

Theo Thiên Trạch vận dụng Hư Vô một trong các năng lực, trăm cái như đúc Thiên Trạch hiện ra phủ lên hắc khí và một đôi mắt đỏ, chúng theo lệnh của Thiên Trạch tràn đến những thảo khấu kia chém giết.

“ Ah!”

“ Làm sao thế!”

“ Buông ta ra.... ngươi”

“ Chuyện gì.... phốc.... A Tử.... ngươi”

“ Ngươi....”

Trừ đó ra hắc khí Hư Vô từ người Thiên Trạch lan tỏa phủ lên tên thảo khấu nào, tên đó lập tức bị Thiên Trạch kiểm soát và quay sang chém giết những kẻ vốn là đồng minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK