Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tối buông xuống, hẻo lánh thôn xóm.

“ Đại bá phụ mở cửa! Đại bá phụ mở cửa!”

Một cái đàn ông tầm ba mươi tuổi đổ lại, thần sắc hoang mang ngó trước ngó sau một hồi, không ngừng đem tay đập lên cánh cửa của một gian nhà, tại bên trong ánh đèn nến thả ra nói cho hắn biết người hắn cần gặp còn chưa ngủ.

Cánh cửa được mở ra, một cái đàn ông có mấy phần dung mạo tựa như, nhìn qua năm nay cũng đã đến năm sáu chục tuổi, chính là đại bá của tên đàn ông phía trước này.

“Mau! Mau đóng cửa” Trương Dã đi vào bên trong, gấp gáp dục đại bá của mình.

Tuy đối với cháu mình hành vi có chút khác lạ, nhưng hắn cũng không có làm trái, đem cửa khép lại rồi đi vào, nhìn đứa cháu gấp gáp uống nước, hắn quở mắng : “ Đêm hôm khuya khắt, ngươi chết đi đâu. Nổi lửa nấu cơm chờ ngươi cả ngày”

Trương Dã một hơi uống nước trong ấm trà, cơn khát qua đi quay sang nhìn đại bá của mình đã đi đến ngồi gần mình, hắn nói : “ đại bá phụ, con nói đại bá phụ nghe. Hôm nay lúc con đi chặt củi, nhặt được một cái bảo bối”

“ Bảo bối, bảo bối gì?”

Trương Dã nghe hỏi, không đáp ngay mà nói : “ đại bá phụ nhớ năm đó ngài cũng là Mộ Kim Hiệu Úy, tiếng tăm lừng lẫy trong Đạo Mộ phái cũng là nhân vật hô mưa gọi gió”

Mô Kim Hiệu Úy tại giới Đạo Mộ và Mộ phái có rất lớn danh tiếng, hơn nữa đây không phải là một cái danh hiệu mà còn là một cái tổ chức môn phái, nó so với Công Thủ hai phái tồn tại cũng lâu đời.

Phái Mô Kim bắt đầu từ thời Chiến Quốc, tuy là trộm song có đạo, đạo tặc mà không xa rời đại đạo, kính qủy thần nhi viễn chi. Vì vậy, giới luật của Mô Kim Hiệu Úy rất nghiêm ngặt, không như đám trộm mộ thông thường.

Một ngôi mộ chỉ được vào một lần, một lần chỉ được lấy từ một đến hai món đồ. Tại sao lại có quy định này? Một là tránh làm quá lớn, sợ số phận của mình không gánh nổi nhiều của cải mà mang họa vào thân.

Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, mộ cổ trong thiên hạ tuy nhiều nhưng sớm muộn gì cũng khai quật hết, nhất là có phái Thủ Mộ trông coi các ngôi mộ cổ. Mình đã phát tài thì không lên quá tuyệt tình cũng phải để lại một đường sống cho các đồng nghiệp khác.

Nếu hai Mô Kim Hiệu Úy cùng nhòm ngó một ngôi mộ thì ai đến trước là của người đó, tuyệt đối không xảy ra tranh chấp.

Điều này cũng giúp phân biệt đám trộm mộ thông thường với Mô Kim Hiệu Úy chính thống. Đám trộm mộ có thể chỉ vì một hai món đồ mà chém giết lẫn nhau, một khi đã vào mộ là khuân cho bằng sạch không chừa lại thứ gì.

Hành động này cũng tương tự như việc không chừa lại đường sống cho mình, trong đời có nhân ắt có quả, quá tham lam sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp.

Mà Trương Thọ thân thủ bất phàm, lại là người của Mộ Kim Hiệu Úy phái, cho nên hắn tiếng tăm trong giới Đạo mộ lẫn Mộ phái không hề nhỏ. Nhưng hắn đã sớm không còn làm nghề cũ, rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ

“Đừng nhắc nữa” Đối với chuyện cũ của mình Trương Thọ cũng không dây dưa nhiều, chợt nhớ đến tính cách của đứa cháu mình, hắn vội hỏi : “ lẽ nào ngày hôm nay ngươi lên núi trộm Mộ?”

Trương Dã không đáp, cúi đầu xem như thừa nhận.

“ Ba!” Trương Thọ thấy thế liền giận, một tay đập lên bàn, mắng lấy : “ tiểu tử, ngươi có phải muốn chết không? Cha mẹ ngươi chết như thế nào ngươi quên rồi sao? Xem ta đánh chết ngươi, đồ ranh con”

Hắn rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ cũng là vì một kiện sự tình này, một đời trộm mộ Trương Thọ gặp qua không ít hung hiểm, lại nhận thấy những kẻ trộm mộ có kết cục nào tốt được. Số phận thê thảm khi vì tài bảo mà mất mạng, không vì cơ quan táng thân trong mộ cũng vì lòng tham của kẻ trộm mộ khác.

Em trai cùng em dâu mình cũng bỏ mạng vì trộm mộ, để lại đứa cháu này cho hắn nuôi giữ. Trương Thọ đã sinh lòng thoái ẩn, làm sao để cho cháu mình đi vào cái nghề hung hiểm như vậy được.

Trương Dã thấy đại bá mình giận giữ, vội đáp : “ đại bá phụ, con không có đi trộm, bảo bối này là con tìm thấy trong động trúc”

Nói đến đây Trương Dã từ lồng ngực lấy ra hình tròn kim loại, đưa đến trước cho đại bá mình, giải thích : “ người xem”

Nếu để cho Mộ Quỷ Tử đám người có mặt ở đây, lập tức bọn họ sẽ nhận ra vật trên tay của Trương Thọ. Bởi nó chính là Lệnh Phá Mộ thánh vật của Công Thủ hai phái.

Thì ra kẻ lấy đi Phá Mộ Lệnh nhân lúc Mộ Quỷ Tử sơ xảy, đồng thời nẫng tay trên của Sách Liên Thành không ai khác là Trương Dã, ngày hôm nay hắn đi đến rừng trúc lại tình cờ thấy được Mộ Quỷ Tử lén giấu Phá Mộ Lệnh, thế là lòng tham nảy sinh nhân cơ hội y rời đi mà mang về.

Trương Thọ đem tay đưa Phá Mộ Lệnh lại gần ngọn nến, thông qua ánh nến mà nhìn rõ văn tự cổ trước sautrên đó. Xem xong hắn con mắt mở lớn, trầm giọng : “ Phá Mộ Lệnh”

“ Phá Mộ Lệnh, đại bá phụ thứ này có đáng tiền không?” Trương Dã không rõ giá trị của thứ này, cất lời hỏi.

“ Đáng tiền” Trương Thọ giận mắng, một tay chộp lấy cổ áo, lớn giọng mắng thằng cháu ngu ngốc của mình : “ tiểu tử ngươi đại họa tới đầu rồi còn muốn tiền. Thứ này sẽ lấy mạng cả nhà chúng ta. Nhanh chóng tìm chỗ vứt đi”

Phá Mộ Lệnh là thánh vật của Công Thủ phái, giá trị vô cùng to lớn. Nhưng cũng là củ khoai lang bỏng tay của không ít người giữ vào. Không có thực lực mà nắm giữ chính là cái hóa sát thân.

Trương Thọ đi lại trong Mộ giới nhiều năm, càng rõ ràng được Lệnh Phá Mộ chiếm vai trò quan trọng như thế nào. Mộ khi việc hắn giữ Lệnh Phá Mộ bị lộ ra, Công Thủ hai phái cao thủ không tìm đến giết mới lạ.

Đem tay giữ lại Phá Mộ Lệnh được ném vào, Trương Dã lại nói : “ đại bá phụ không phải người thường nói, sống chết do trời định phú quý trong nguy hiểm sao? Phá Mộ Lệnh này có lai lịch gì? Đáng bao nhiêu tiền? Chúng ta mỗi người một nửa”

Nghé con mới sinh không sợ cọp, đối với đứa cháu mình còn vọng tưởng chiếm giữ đổi lấy tài phú, Trương Thọ tức giận trừng một cái, nhưng cẩn thận nghĩ lời của nó cũng để hắn bị đã động.

“ Đạp đạp đạp!”

Trương Thọ không ngừng đi qua đi lại, cân nhắc suy nghĩ, cho đến dừng lại hỏi : “ lúc ngươi cầm Phá Mộ Lệnh có bị ai phát hiện ra không?”

Trương Dã thành khẩn đáp : “ Chỉ có một mình con, con thề với ông trời tuyệt đối không ai biết”

Nghe xong, Trương Thọ trầm mặc một lúc rồi bước đến gần đứa cháu mình, nói : “ ngươi mau đi đi, đừng đi đường lớn mà đi đường nhỏ. Xuôi theo sông Thanh Nguyên thẳng về phía tây, trên đường không cần dừng lại chờ ta. Ngươi vào Vân Hiên Lâu trước.”

“Vân Hiên Lâu?” Trương Dã nghe xong không rõ nói.

“ Không sai” Trương Thọ gật đầu, nói : “Vân Hiên Lâu này là nơi anh hùng trộm mộ thường xuyên cất giấu bảo bối. Hơn nữa trên có quan phủ dưới có võ lâm đều mặc định, chỉ cần bảo bối ra vào Vân Hiên Lâu ai cũng không truy cứu lai lịch của nó. Đừng phí lời nữa, mau đi đi, ta sẽ đi theo sau ngươi”

Trương Dã nghe xong trầm mặc một lúc, sau đó cũng không dây dưa nghe theo lời đại bá của mình, vội vàng từ trong nhà đi ra ngoài, trong đêm rời thôn.

Trương Thọ cũng không có nản lại lâu, hắn đã quyết định mạo hiểm cùng cháu mình, liền chuẩn bị những thứ cần thiết cho bản thân trên đường đến Vân Hiên Lâu.

Qua đi nửa tiếng đồng hồ, hành lý chuẩn bị xong đầy đủ, Trương Thọ đeo lấy tay nảy, tay cầm một chuôi đao, đưa mắt quan sát căn nhà một hồi, hắn biết lần này đi ra khỏi căn nhà này khó mà an bình được, sau một lúc cất bước đi đến cửa hai tay đặt lên đó chuẩn bị mở.

“ Phanh!!”

Cánh cửa mở toang ra, cả thân hình của Trương Thọ ngay sau cánh cửa bị người bên ngoài một cước đạp văng, cuối cùng nhờ vách tường mà giữ lại.

Sách Liên Thành hai tay chắp sau, tay giữ đao cùng hai tên thuộc hạ từng bước đi vào, cất lời : “Mô Kim Huyệt Vương Trương Thọ, bản quan truy bắt ông mười năm, vụ án mộ của Hoài Nam Vương coi như có thể kết thúc rồi.”

Tại nơi Lệnh Mộ Phù mất, Sách Liên Thành từ quyển sách mà Trương Dã để lại liền truy ra đầu nguồn. Thông qua đó liền truy đến địa điểm của y, dù sao tại chổ mất Phá Mộ Lệnh lại hiện ra một cuốn sách liên quan đến y, không phải là ngẫu nhiên.

Cộng thêm vết tích các dấu chân để lại trên đường được thủ hạ phát hiện ra, để hắn truy đến nơi này. Cho dù Trương Thọ không có lấy Lệnh Phá Mộ nhưng hắn tất nhiên sẽ có liên quan đến.

Trương Thọ thấy thế liền biết mình tránh không xong, hiện giờ tình thế nguy hiểm chỉ có thể gặp chiêu ứng chiêu, đi đến vài bước đem đao chắp tai, nói : “Thần Bộ môn Vũ Lâm thống lĩnh Sách Liên ThànhSách đại nhân”

Sách Liên Thànhnhìn y, cười nói: “Ngươi muốn đưa tay chịu trói hay là dùng chút thời gian kéo dài mạng sống, hay tự mình kết liễu, tự mình chọn đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK